Con Đường Đại Đạo


Còn Lâm Đĩnh sau khi bi thống, phát tiết oán hận trong lòng, dọa sợ mấy con chuột thì cũng dần bình tĩnh, cố gắng ngồi xuống tĩnh tâm, hồi tưởng lại lần sử dụng Ngũ Hành Kỳ lúc trước.
Ngũ Hành Kỳ chính là đòn sát thủ của hắn, là chỗ dựa để giữ mạng trong “Chiến tranh thí luyện” sắp tới, càng nắm chắc, hiểu rõ và thuần thục sử dụng Ngũ Hành Kỳ bao nhiêu thì khả năng sống sót của hắn càng cao, có pháp bảo tốt là một chuyện, nhưng pháp bảo có cao cấp đến đâu cũng phải do người điều khiển, tựa như gặp phải một thằng ngu cầm súng máy liên thanh, hay thậm chí tên lửa hạt nhân mà không biết dùng, thì có khi còn không bằng một tên thư sinh cầm dao chọc tiết lợn quơ loạn, huống chi hắn cũng nghe phong thanh “Chiến tranh thí luyện” lần này cực độ nguy hiểm, ngay cả Sơ nhập tu giả có mang đại thần thông, đại pháp lực trong người, còn sống mà trở về cũng chưa chắc đã được mấy mống, huống chi là một tên tu sĩ Phàm cảnh nho nhỏ ngay cả chân khí tu luyện cũng chưa đâu vào đâu như hắn, cho nên Lâm Đĩnh cũng không dám sơ ý một chút nào.
Xếp bằng trên giường tiến vào trạng thái luyện công, tận lực cảm ứng bên trong thân thể thì thấy, Ngũ Hành Kỳ không biết từ lúc nào đã rút sâu vào trong khí hải, mỗi lá cờ như đều phát ra từng vầng sáng nhạt màu sắc khác nhau, treo lơ lửng bên trong khí hải của hắn, phân biệt là: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ.
Lâm Đĩnh thấy thế càng cố gắng cảm ứng và hô gọi thử một lá cờ trong đó, nhưng hao phí cả nửa ngày trời bọn nó cũng chẳng thèm nhúc nhích một chút, bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là đành buông bỏ, chuyển qua cảm ứng tình trạng của thân thể, không nhìn thì thôi vừa nhìn vào thì xem tý nữa anh chàng liền tức sùi bọt mép, chân khí khổ cực tu luyện tích cóp bấy lâu nay mười phần thì không biết mất đi đâu mất tám chín phần, nếu chỉ là như thế thì cũng thôi đi, nhưng khốn kiếp nhất là máu huyết trong người, vốn vì tế luyện Ngũ Hành Kỳ đã mất đi 1/3, chưa kịp bù đắp lại bao nhiêu thì nay lại bốc hơi mất hai thành nữa.

Người bình thường đột nhiên mất đi 1/10 máu huyết thì cũng đã cảm thấy choáng váng xây xẩm mặt mày, chứ đừng nói là đến 1/3, chỉ sợ mấy tên hơi yếu yếu một chút liền tử ẹo ngay tại chỗ luôn ấy chứ, cũng may là thể chất Lâm Đĩnh hắn đã được trải qua một lần cải tạo biến thái, cộng với việc thân mang kỳ công tuyệt học, cái khác không nói chứ sinh mệnh lực dai còn hơn gián.
Chỉ là trâu bò thì trâu bò, cũng không thể nào chịu nổi cái tốc độ tiêu hao máu huyết như vậy, máu huyết trong cơ thể vốn là nguồn cội của sự sống, một lần toi hơn bốn thành máu huyết, thì người có làm bằng sắt cũng khó mà chịu nổi, đương nhiên là nếu có người làm bằng sắt thật thì coi như ta chưa nói gì!
Mặt mũi vốn đã nhợt nhạt của hắn nay càng trắng bệch dọa người, cả người dường như gầy đi một vòng, đầu óc thì choáng váng, nhìn đâu cũng thấy sao rơi, thân thể nặng trĩu như đeo đá ngàn cân, cơ thể thì càng ngày càng lạnh, bây giờ Lâm Đĩnh hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, thật dài mà thôi, cố gắng đề thăng tinh thần, ngồi xếp bằng, trong miệng lẩm nhẩm khẩu quyết, cả người tiến vào trạng thái tu luyện sâu, không biết có phải là do ý thức mơ hồ hay không mà cơ hồ Lâm Đĩnh là vừa nhắm mắt lại liền lập tức tiến vào trạng thái luyện công.
Chư thiên tạo hóa công trong cơ thể chậm rãi tự động vận chuyển, một vòng, hai vòng, ba vò.n..g............
Đến khi Lâm Đĩnh mở mắt ra thì đã trôi qua mất một buổi chiều, màn đêm cũng dần buông xuống.

Nhìn bề ngoài sắc mặt hắn vẫn còn trắng bệch, nhợt nhạt, nhưng không còn cái vẻ như lúc nào cũng sẵn sàng thò một chân vào quan tài, tinh thần cũng tốt lên nhiều, chí ít cũng không như lúc trước vừa mở mắt ra là thấy sao bay đầy trời, lực cảm ứng với Ngũ Hành Kỳ dường như cũng mạnh mẽ thêm một chút.
Mà cũng phải thôi, mấy lá cờ chết bằm này nuốt một lượng lớn máu huyết của hắn, so với quỷ hút máu trong truyền thuyết còn kinh hơn, mà lại không có chút tác dụng nào thì thật, chỉ sợ anh chàng đã mang cái món pháp bảo này ra đổi thành vàng thật bạc thật rồi.
Uy lực của Ngũ Hành Kỳ thì không phải nghi ngờ gì nữa, nhìn cái vết lõm trên bức tường ở Diễn Võ Trường là đủ biết, Lâm Đĩnh hắn cũng hài lòng đến không thể hài lòng hơn, uy lực cỡ đó mà đánh lên người, đừng nói là đánh lén cho dù có đánh tay đôi hắn cũng không sợ, gặp phải mấy tên Sơ nhập tu tiên giả nào mắt mũi đui mù dám đón đỡ đòn này, đảm bảo không chết cũng toi.
Chỉ là mộng đẹp thì chóng tàn, có lợi thì cũng có hại, uy lực lớn là chuyện tốt, nhưng một lần rút sạch chân khí trong cơ thể hắn thì cũng thôi đi, miễn cưỡng còn có thể chấp nhận được, nhưng tổ cha nó chỉ là mỗi lần đánh ra không chỉ chân khí, mà còn hút thêm hai thành máu huyết nữa mới điên cái đầu, cho dù chân khí và máu huyết có nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi cái kiểu tiêu hao như vậy, đánh ra được vài đòn thì Lâm Đĩnh hắn liền ngay lập tức biến thành cái xác khô, cưỡi hạc quy tiên luôn.

Với tu vi hiện nay của hắn ước chừng cho dù có liều mạng dốc sức, nhiều nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ra hai đòn mà thôi, nhiều thêm một đòn thì chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ.
Bước xuống giường với cái thân thể suy yếu, Lâm Đĩnh chầm chậm đi đến phòng ăn, mất máu quá nhiều ngoài chờ cơ thể tự hồi phục thì biện pháp nhanh nhất chính là thông qua dược vật quý hiếm, hoặc thiên tài địa bảo bổ sung, khổ nỗi mấy thứ đó đâu phải một kẻ nghèo kiết xác như hắn có thể mua được, cho nên đành đi đến phòng ăn tập thể, cũng may thức ăn của người tu tiên cũng ẩn chứa đại lượng dinh dưỡng cần thiết, hơn xa thức ăn của người bình thường, so với thức ăn của vua chúa nơi thế tục chỉ hơn chứ không kém, với tu sĩ cấp cao không biết hiệu quả thế nào, chứ với loại gà vịt như hắn cũng miễn cưỡng đủ rồi.
Vì đã báo danh tham gia “Chiến tranh thí luyện” nên công việc tạp dich thường ngày của hắn hoàn toàn được miễn, mỗi ngày Lâm Đĩnh ngoài thời gian đi đến phòng ăn và hiệu thuốc, mua nhân sâm bổ sung máu huyết ra thì đều đóng cửa treo bảng tĩnh tu không hề bước ra ngoài nửa bước.
Thời gian “Chiến tranh thí luyện” càng gần thì Lâm Đĩnh càng cố gắng khắc khổ chăm chỉ tu luyện, hắn thậm chí không tiếc tiêu hao máu huyết trong người liên tục triệu hồi Ngũ Hành Kỳ ra luyện tập, phải nói là trong thời gian này Lâm Đĩnh hắn ăn nhân sâm đến phát ngán, lúc đầu còn hầm nấu đơn giản, về sau vì tiết kiệm thời gian liền trực tiếp gặm sống, bây giờ cho dù có đưa Sâm Vương ngàn năm đến trước mặt hắn chỉ sợ anh chàng cũng nuốt không trôi, tuy nuốt nhiều nhân sâm bổ sung khí huyết nhưng dược lực cũng cần có thời gian tiêu hóa, Lâm Đĩnh hắn liên tục sử dụng Ngũ Hành Kỳ đã khiến thân thể cực kì suy yếu đừng nói là chạy, cho dù chỉ là đứng dậy đi vài bước hắn cũng phải gắng hết sức.
Tuy trả giá nhiều nhưng không phải không có thu hoạch, trong mấy ngày này Lâm Đĩnh hắn lần lượt phát hiện thêm một số cách sử dụng cực kì quan trọng khác của Ngũ Hành Kỳ.

Hắn nhận ra không phải triệu ra mỗi lá Ngũ Hành Kỳ đều giống nhau, như khi triệu ra Thổ Kỳ với Hỏa Kỳ là tốn sức nhất, Thổ Kỳ khi triệu ra có thể công có thể thủ, công thì nặng nề trầm trọng như thiên sơn áp đỉnh, thủ thì vững chắc trầm ổn, lực phòng ngự kinh người giống như đại địa bao la khôn cùng, chỉ là cực kì hao phí chân khí và máu huyết, gần như mỗi lần gọi ra đều mất đến tám thành chân khí, hai thành máu huyết.
Hỏa Kỳ công kích mạnh mẽ còn mạnh hơn cả Thổ Kỳ, bị Thổ Kỳ đánh trúng ít ra còn chút thịt vụn với xương cốt, nhưng bị Hòa Kỳ đánh trúng còn lại vài nhúm tro tàn đã tốt lắm rồi, chẳng qua nếu dùng để phòng thủ thì không được tốt cho lắm, tiêu hao một nửa chân khí với ba thành máu huyết, ngoài ra khi dùng Hỏa Kỳ chân khí trong cơ thể như bị thiêu đốt, khiến gân mạch hắn vô cùng đau đớn, nếu liên tục sử dụng thì chỉ sợ không được mấy lần không đợi người ta giết đến chính hắn liền dẫn lửa thiêu thân, cũng may với cường độ thân thể hiện giờ, Lâm Đĩnh gắng sức cũng sử dụng được một lần.
Mộc Kỳ với Thủy Kỳ triệu ra là dễ dàng nhất nhưng cũng là loại ăn hại nhất, Mộc Kỳ triệu ra gần như không tổn thất bao nhiêu máu huyết, tính đi tính lại chỉ một thành là cùng, chân khí khoảng hai thành, tác dụng là phát ra một quầng sáng màu xanh tốc độ chậm rì rì lại không có lực công kích, nếu không phải được sách linh nhắc nhở hắn cũng chả biết cái vầng sáng màu xanh đó có tác dụng gì.
Mộc chủ sinh, quầng sánh do Mộc Kỳ phát ra là có tác dụng chữa thương, nâng cao sinh mệnh lực và thể lực cho người thụ thuật, Mộc Kỳ theo như kiến giải trâu bò của Lâm Đĩnh hắn thì tác dụng có lẽ không lớn lắm, triệu ra chỉ tổ hao cơm tốn của, đã được hắn liệt vào loại bỏ thì thương mà vương thì tội.
Mộc Kỳ gân gà thì cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng có chút tác dụng, cái Thủy Kỳ này mới chính có thể gọi là ăn hại, nếu không phải Ngũ Hành Kỳ không thể tách rời thì hắn đã lập tức mang cái cây cờ nát này đi bán rồi, triệu ra cũng mất một thành máu huyết ba thành chân khí như ai, ấy vậy mà Lâm Đĩnh hắn dùng hết sức bú sữa mẹ cũng chỉ tạo ra được một ít nước cỡ nửa tách trà là cùng, đừng nói là công kích hay đánh đấm gì, chỉ sợ chỉ đủ cho hắn làm một ngụm ấm giọng, mà cái thứ nước do pháp thuật tạo ra này có cho tiền Lâm Đĩnh hắn cũng chả dám uống, Thổ Kỳ với Hỏa Kỳ đã kinh khủng như vậy rồi ai biết trong cái thứ nước do Thủy Kỳ tạo ra có chứa cái gì cơ chứ, lỡ có mấy loại như Mê Thần Hợp Hoan tán, hay nghiêm trọng hơn như Hủ Thi thủy thì sao, loại trước thì hoàn hảo là đồ tốt, mình không uống thì cho người khác uống hắc hắc , cho dù có lỡ uống vào cũng chả sao, Lâm Đĩnh hắn còn có thể mượn cớ giải độc mà kiếm gái, mà cho dù mình không dùng cũng có thể bán ấy tên yếu sinh lý kiếm bộn tiền ấy chứ, nhưng nếu là loại sau thì bỏ mịa, xin nhường cho người hữu duyên đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui