Từng tiếng "choang" "choang" nối tiếp nhau vang lên, nếu xét về tổng thể thì Trương Bình Phàm có chiến lực mạnh hơn tý chút, nhưng khổ nỗi anh béo nhà ta thân trần trùng trùng trục ra trận, còn người ta là mặc giáp đó, thời khắc mấu chốt giơ thân ra cho ngươi chém một đao lại hoàn lại cho ngươi một đao thì ai chết chắc ta không cần nói nhỉ!
Trương Bình Phàm tốt xấu gì cũng là người núi Thông Thiên công lực lẫn đao thế đều vô cùng dũng mãnh, tuy Huyết Hải công lực và đao pháp cũng mạnh mẽ dị thường nhưng dù sao bản chất cũng chỉ là đạo phỉ mà thôi, nếu chiến đấu công bình Trương Bình Phàm có thể chém Huyết Hải sau trăm hiệp, chỉ là hắn cũng không dám toàn lực tấn công a, Trương béo tuy cái đầu nóng lên nhưng cũng chưa đến nỗi mất đi lý trí cùng đối phương liều mạng, mà có muốn liều cũng chả được, người ta khoác cái mai rùa lên người có thằng ngu mới liều.
Đang lâm vào khổ chiến, thể lực cũng vơi mất hai ba phần, lại nhìn mấy con hàng kia ánh mắt long lanh quan sát mình và tên Huyết Hải chiến đấu, nếu đổi là lúc bình thường thì Trương bình Phàm có lẽ sẽ cảm thấy đắc ý vô cùng, chỉ là con bà nó thằng cha này cũng đâu phải dễ chơi, đánh nãy giờ sức lực cũng hao hết phân nửa chuẩn bị liều mạng đến nơi rồi, vì sĩ diện mà đi liều mạng với người khác quả là không đáng nha, thế là cu cậu bất chấp tất cả rống lên.
-Đậu xanh rau má, còn nhìn cái mịa gì nữa, xông lên làm thịt con hàng này đi chứ!
Nghe thấy thế cả đám đang chìm đắm trong việc nghiền ngẫm suy diễn đao thức, mới giật mình tỉnh lại nhao nhao xông lên, người đông thì dũng khí lớn huống chi còn có thằng mập kia làm chủ lực, bọn Lâm Đĩnh cũng chả thèm quản ngươi là ai cứ chém thành thịt băm đã nói sau.
Nào là đao là kiếm ùn ùn chém tới, khiến áp lực xung quanh Huyết Hải đột ngột tăng mạnh, như thế thì cũng thôi đi, khốn kiếp ở chỗ là con đàn bà kia lâu lâu lại từ trong người móc ra một ít phấn sáp gì đó ném về phía mặt hắn, tuy không biết rõ đó là cái gì nhưng khẳng định chả phải là thứ tốt đẹp gì rồi, nếu không phải quanh người hắn có một lớp sương đỏ mờ nhạt cản lại thì đúng là......
Lấy tu vi của Huyết Hải khi nổi điên lên thì rất đáng sợ, trên người hắn lại có mặc giáp giây phút nguy cấp cắn răng chịu một đao rồi liều mạng chém chết một người thì cũng không phải là không thể được, nên hai người bọn Vô Danh rất ăn ý để Trương Bình Phàm liên tục gây áp lực chính diện, còn Mộng Lan và Vô Danh chỉ phụ trợ hai bên mà thôi, thấy tình hình không ổn là lập tức co vòi, dù sao Huyết Hải cũng là tu sĩ Phàm cảnh tầng chín đỉnh phong, có thể tu luyện đến cảnh giới như thế nào phải là một kẻ đơn giản, tuy đối phương xem như là chó cùng đường nhưng cũng không thể xem thường a, chó cùng đường ép nó quá thì nó sẽ cắn người đấy.
Cổ nhân có câu, "chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy", coi như Huyết Hải hắn xui xẻo gặp phải con đàn bà này, không trách được ai, chỉ là ĐCM bình thường hắn cũng đâu có cướp chùa phá miếu gì đâu, cũng đã để lại vài phần mặt mũi ấy vị thần tiên tỉ tỉ rồi, cùng lắm chỉ đùa bỡn ni cô thông gian nữ đạo sĩ mà thôi, thế mà hôm nay lại gặp phải vận cứ** chó gì thế này, đàn bà và tiểu nhân cùng xuất hiện! Đậu xanh rau má thế thì còn đánh cái rắm gì nữa, đoàn trưởng đại nhân của chúng ta thật muốn khóc rống lên rồi.
Thằng lỏi mặt trắng kia vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, nào là hầu tử thâu đào, nào là đạp trứng thần công, nào là đao chọc cúc hoa.....vv liên tiếp xuất ra, Huyết Hải cũng muốn mặc kệ lắm, nhưng con bà nó thằng khốn kia chơi toàn đè chỗ hiểm mà chơi thì bố ai chịu nổi, bỏ thì thương mà vương thì tội trong phút chốc lại trúng một đao, may mà có hộ giáp cản bớt nếu không hắn đã toi mạng từ thời tám hoánh nào rồi, không phải là Huyết Hải không muốn liều cái mạng già mà giết chết con ruồi đáng ghét kia, chỉ thằng cha kia tốc độ cũng thật con bà nó nhanh đi, loáng cái là đến một kích mặc kệ có trúng không lập tức lùi ra khiến Huyết Hải tức sùi bọt mép cũng không có chỗ mà xả.
Đến bây giờ kẻ hắn thống hận nhất không phải là thằng mập kia, cũng không phải con đàn bà chuyên gia ném phấn, mà là cái tên khốn đang chạy vòng vòng xung quanh, miệng thì bô bô cái gì ta "thượng muội muội ngươi..." "cưỡi tỷ......." đã vậy lâu lâu lại ngoáy vô một đao, mỗi lần như vậy Huyết Hải không dính đao thì cũng dính kiếm, máu tươi nhuộm đỏ khải giáp.
-Không được cứ thế này sẽ bị bọn chúng mài chết mất, không! ta không cam lòng a! Tại sao chứ? Chỉ cần cho ta vài ngày, không chỉ cần một ngày mà thôi tình thế đã khác rồi! Các ngươi được lắm có chết ta cũng phải kéo theo một tên cùng đi!.
Nghĩ thì chậm nhưng thực tế chỉ trong chớp mắt mà thôi, dường như đã hạ quyết tâm Huyết Hải cắn nát đầu lưỡi kích thích tiềm lực trong người, hắn gầm lên một tiếng vầng sáng màu máu quanh người bùng lên hất văng ba người đang vây công ra, nhưng cái giá phải trả cũng không nhẹ lại dính thêm một đao một kiếm khiến máu tươi phun ra xối xả sắc mặt lại trắng thêm vài phần.
Đến khi ba người Mộng Lan chuẩn bị xông vào vây công lần nữa thì Huyết hải giơ thanh đao lên quá đỉnh đầu, những quầng sáng màu máu quanh người còn sót lại liền tụ tập hết vào thanh đao với tốc độ khủng bố, khiến cho thanh đao như bị nhuộm phải một tằng huyết quang sền sệt như máu vậy, một cảm giác nguy hiểm tuột độ dâng lên trong lòng mỗi người, cả đám đều toàn lực lui lại liên tiếp thi triển ra các loại thủ đoạn bảo mệnh.
Mộng Lan toàn lực thi triển Hồ Điệp Thân pháp, tuyệt kĩ áp đáy hòm của nàng, xung quanh người lại tán ra từng đợt sương khói màu hồng lúc trái lúc phải làm cho thân hình nàng có vẻ mông lung mờ ảo, chập chờn như cánh bướm vậy.
Vô Danh thì lại bày ra một bộ pháp kì lạ nào đó, nhìn thì chậm chạp nhưng lại khiến người ta không cách nào khóa được thân ảnh của hắn cả.
Trương Bình Phàm đứng im tại chỗ, tay nắm chuôi đao, mũi đao chúc xuống đất bày ra tư thế chuẩn bị rút đao, hai mắt nhắn nghiền cả người phát tán ra một khí tức nguy hiểm còn kinh khủng hơn cả tên Huyết Hải kia.
Chỉ có Lâm Đĩnh là vẫn chạy như thường nhưng nếu nhìn kĩ thì anh chàng đã lùi đến gần vách tường rồi, toàn thân hắn lúc này căng thẳng cực độ, linh giác đề thằng đến mức tối đa, chân khí trong người xoay chuyển mãnh liệt theo lộ tuyến của Ảo ảnh bí pháp, nhưng Lâm Đĩnh dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, một bóng ma tử vong u âm bao trùm lên linh hồn hắn, khiến từng giọt mồ hôi trên trán hắn liên tục ứa ra, lưng áo đã ướt đẫm cả.
Thanh đao trên tay Huyết Hải vẫn chưa hạ xuống dường như bất kì ai ở đây cũng có thể là mục tiêu của nó, một bầu không khí ngột ngạt và tĩnh lặng đến đáng sợ phủ xuống.
Không hiểu sao Lâm Đĩnh có cảm giác thanh đao đó đã khóa chặt lấy mình rồi, một kích tiếp theo nếu không đỡ được vậy hắn chỉ còn con đường chết mà thôi.
Đột nhiên không một tiếng động báo trước,trong lòng Lâm Đĩnh dâng lên một cỗ cảnh báo cường liệt, cũng giống như những lần trước thời gian xung quanh Lâm Đĩnh như đông đặc lại vậy, hắn có thể nhìn thấy từng hạt bụi bay trong không khí, nghe thấy từng tiếng “kin” “kít” kì dị, ở xa xa Mộng Lan và Vô Danh như diễn viên đóng phin quay chậm vậy, hắn có thể nhìn thấy từng động tác của họ, chỉ là những tiếng "kin" "kít" cứ càng ngày càng to đã thu hút sự chú ý của Lâm Đĩnh.
Đến khi nhìn lại Lâm Đĩnh liền thấy một dải sáng màu máu đang bay về phía cái cổ của hắn, những nơi nó đi qua đều vang lên những tiếng "kin" "kit", máu huyết trong người Lâm Đĩnh gần như đông đặc lại vậy, trái tim trong giây lát liền ngừng đập, một nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm tâm trí của hắn, hắn muốn né tránh nhưng thân thể lại không nghe sự điều khiển của bộ não “không! Ta không muốn chết, ta còn mẹ già ở chốn quê nhà đang đợi ta, ta phải sống sót a.....a.....a phá cho ta...!” trái tim hắn vừa rồi đã ngừng đập đột nhiên “bùng” lên một tiếng dữ dội, chân khí, máu huyết, bổn nguyên lực trong thân thể lập tức điên cuồng chuyển động, như một động tác bản năng khi dải sáng màu máu còn cách cái cổ hắn vài chục cm Lâm Đĩnh liền lách người tránh đi để lại từng cái bóng mờ mờ như phim làm chậm vậy, hắn vậy mà không ngờ trong thời khắc sinh tử tồn vong lại có thể thi triển ra Ảo ảnh bí pháp chân chính, tuy chỉ là hình thức đầu tiên vô cùng thô thiên thậm chí không để ý kĩ thật khó mà thấy được nhưng phải biết cái ảo ảnh đó không phải là thứ tu sĩ Phàm cảnh có thể chạm đến a.
Đến khi mọi việc bình thường lại thì cái cổ của hắn đã tránh được dải sáng màu máu, nhưng bả vai và cánh cửa đường sau lại không may mắn như vậy, “phụt” một tiếng bả vai Lâm Đĩnh đột nhiên phun ra từng đường máu nóng, cánh cửa dày cả mét phía sau cũng “xoạt” một phát rồi chia làm hai nửa bóng loáng như gương.
Lâm Đĩnh chưa kịp phản ứng gì thì "ầm" một tiếng, chỗ tên Huyết Hải vừa đứng chỉ còn lại một cái thây khô quắt, da bọc xương chính hiệu, thanh đao trong tay cũng "choang..oang..." một tiếng rồi vỡ vụn ra như làm bằng đất sét vậy.
-A....aa.. chảy máu rồi, hu...hu....ta sắp chết a... cứu với hu hu..
Từng cơn đau nhức từ bả vai truyền đến khiến Lâm Đĩnh gào lên làm cả bọn tỉnh lại, chạy tới sơ cứu cho hắn.
Không biết kiếp trước Lâm Đĩnh ăn ở thế nào mà lại đụng ngay mấy con hàng này, nhất là cô nàng Mộng Lan kĩ thuật băng bó phải nói là "ực" ......, Lâm Đĩnh hắn vừa cắn răng nuốt lệ vừa phải đưa vai ra cho nàng ta xem xét, lấy thể chất của hắn thì máu đã ngừng chảy, nhưng vô tay Mộng Lan nó lại phọt ra hai vòi nữa mới có thể bình yên lại, còn may dải sáng màu máu đó cũng chưa chính thức chạm vào mà chỉ sượt qua mà thôi, nếu mà để nó chạm vào cho dù chỉ là một ít thôi thì cánh tay này của hắn cũng đừng hòng giữ lại, một kích trước khi chết của tu sĩ phàm cảnh tầng chín phải trả giá bằng cả sinh mạng mới có thể đánh ra nào phải chuyện đùa, nếu không phải Lâm Đĩnh thân mang kì công đổi lại là tu sĩ khác giờ này chắc chắn đã đầu người hai nơi rồi.
Hai thằng đực rựa kia thì khỏi cần nói, cứ nhìn hai cái bàn tay to như cái quạt kia mà Lâm Đĩnh đã thấy cả người ê ẩm rồi, để cho bọn hắn đụng vô chắc hắn cũng chả còn máu để mà phun nữa đâu.
Dù sao mất tý huyết cũng còn hơn cái xác khô nằm ở kia nhiều, Lâm Đĩnh tự an ủi bản thân mình vậy.
Lần này tuy Lâm Đĩnh hắn phải chịu hung hiểm tuột độ, thậm chí còn xém tý mất cả cánh tay nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì, nhờ bóng ma tử vong kích phát tiềm lực mà Ảo ảnh bộ của hắn vốn đến bình cảnh đã có tiến bộ rõ rệt, chỉ cần trở về tĩnh tâm suy nghĩ luyện tập nhất định sẽ có đột phá, công phu bảo mệnh mới là thứ hữu dụng nhất với con gà như hắn a, nếu không phải đang bị thương nhất thời chưa phát hiện ra thì Lâm Đĩnh nhất định sẽ hưng phấn đến ngất xỉu mất thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...