Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

“Két!” Xe ngựa đột nhiên rung lên từng đợt, ngay sau đó liền ngừng lại.

Ngoài xe truyền đến tiếng người hầu xin chỉ thị.

“Hoàng tử, đã đến khách điếm.”

“Biết.” Phó Vũ Quân lên tiếng, giơ tay lau đi máu tươi ở khóe miệng, liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, dẫn đầu đi xuống.

Lăng Tiêu bưng miệng vết thương vén bố liêm lên, cũng đi xuống.

Vừa xuống xe ngựa, Lăng Tiêu liền nhìn thấy Phó Vũ Quân đứng ở cách đó không xa chờ y, y sửng sốt, gian nan nện bước, đuổi kịp bước chân của Phó Vũ Quân.

Phó Vũ Quân đột nhiên đưa tay, ném cho y một bình nhỏ, Lăng Tiêu luống cuống tay chân tiếp được, vừa nhìn, cứ cảm thấy cái bình này có chút quen thuộc.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, y lại cảm thấy không có ấn tượng gì.

“Đây là hoàng đế Mục quốc bảo ta giao cho ngươi, mà còn muốn ta chuyển cáo ngươi, hảo hảo bảo trọng thân thể.”

Lăng Tiêu còn đang nghi hoặc, Phó Vũ Quân phía trước cười như không cười nhìn y, nhẹ nhàng nói.

Lăng Tiêu lảo đảo một cái dưới chân, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất, may mà Phó Vũ Quân mắt sắc đỡ y: “Nghe thấy hoàng đế Mục quốc quan tâm ngươi như vậy, vui đến đi đường bất ổn?”


Lăng Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn Phó Vũ Quân một cái, co rút khóe miệng, con mắt nào của Phó Vũ Quân là thấy mình vui vẻ?

Y đây rõ ràng là kinh khủng!

Hoàng đế sẽ đuổi theo đã ngoài dự liệu của y, kỳ quái hơn nữa chính là hoàng đế theo đến một nửa thì không theo nữa!

Hoàng đế mà Lăng Tiêu quen biết, hoặc là không quyết định, khi đã quyết định liền sẽ không dễ dàng thay đổi.

Phó Vũ Quân đến tột cùng có hiệp nghị gì với hoàng đế, khiến hoàng đế không đuổi theo nữa, hơn nữa, dược này…

Lăng Tiêu nắm chặt dược, giấu trong ống tay áo y, dược này chính là dược để bôi nơi riêng tư, ban đầu y còn không nhớ tới, nhắc tới hoàng đế, Lăng Tiêu liền nhớ ra…

Nhưng mà, hoàng đế đến tột cùng là nghĩ gì? Thế nhưng còn nhờ Phó Vũ Quân mang dược này cho y!

Tại sao đến bây giờ, mình rõ ràng đã rời cung, mà vẫn có cảm giác hoàng đế giống như ngay ở bên người…

Lăng Tiêu nhếch môi, im lặng bỏ qua cái đỡ của Phó Vũ Quân, từng chút từng chút đi vào khách điếm.

Vào khách điếm, Lăng Tiêu lên thẳng gian phòng lầu hai, tắm rửa cho mình sạch sẽ, ban đầu còn không biết, một khi cởi quần áo, Lăng Tiêu mới nhìn thấy, trên người mình phủ kín dấu hôn, toàn thân lộ ra dấu vết bị hung hăng yêu thương qua.

Nhưng mà, thân thể ngược lại có tinh thần, cho dù trong người bị thương, bị đối đãi như thế, không thể rời giường, nhưng ngoại trừ ban đầu khi tỉnh lại đau đớn khó nhịn, thế nhưng cũng chậm rãi tốt hơn.


Nhưng chỗ phía sau cho dù có dược hoàng đế cho, cũng vẫn khó chịu, ngồi xuống đứng lên đều rất đau.

Vốn là tính cứ vậy mà ngủ, kết quả mới vừa tắm xong đã bị Phó Vũ Quân kéo xuống lầu.

Lăng Tiêu cũng không có lời gì để nói, bản thân y đi trả thù, sống lại tới nay, bị thương khôi phục đều rất nhanh, Phó Vũ Quân này rõ ràng có thương tích trong người, sao lại cứ giống như người không bị gì cả.

Như nhìn ra Lăng Tiêu nghi hoặc, Phó Vũ Quân cười giải đáp nghi vấn của Lăng Tiêu: “Ta đây là nội thương, tin tưởng nghỉ ngơi khôi phục là được.”

Được rồi.

Lăng Tiêu đảo mắt, đi theo Phó Vũ Quân ngồi xuống một vị trí gần cửa sổ dưới lầu, Phó Vũ Quân gọi một vài món ăn, động thủ rót cho Lăng Tiêu một ly trà.

Lăng Tiêu vươn tay bưng lên uống một hơi, liền thấy Phó Vũ Quân chống cằm thâm tình chân thành nhìn mình, ánh mắt kia hết sức triền miên cùng ôn nhu, Lăng Tiêu rét lạnh thật sâu, buông ly trà xuống, không được tự nhiên nói: “Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?”

“Ta đang suy nghĩ, ngươi ở trong cung thật sự rất không giống.” Phó Vũ Quân mỉm cười nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, ánh mắt không nháy mắt, tựa như đang nhìn vật quý hiếm, tràn đầy kinh hỉ.

Lăng Tiêu không thể ức chế mà nhảy nhảy mắt, hỏi: “Có cái gì không giống?”

“Ở trong cung, ta đã thấy ngươi vài lần, đều là bộ dáng nơm nớp lo sợ rất cẩn thận, mặc dù thú vị nhưng cũng không nhìn kĩ, sau khi rời đi, ngươi nhìn mình đi, có chỗ nào là giống một nô tài?”

Lăng Tiêu nhíu mày, nhìn Phó Vũ Quân nói: “Ta vốn không phải nô tài của ngươi.”


“Đúng vậy.” Phó Vũ Quân cười khẽ một tiếng: “Thân phận của ngươi hiện tại cũng không đơn giản.”

Phó Vũ Quân nói xong, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, tinh quang này trùng hợp bị Lăng Tiêu bắt được, Lăng Tiêu nghi hoặc, liền không tự chủ được hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

“Các ngươi hôm nay có xem bố cáo hay không? Hoàng đế chúng ta muốn lập hoàng quân!” Bàn cách vách đột nhiên truyền đến tiếng một nam tử nói chuyện.

Lăng Tiêu ngạc nhiên, hoàng đế muốn lập hoàng quân??? Muốn lập ai???

Lực chú ý của y nháy mắt từ trên người Phó Vũ Quân chuyển dời qua bàn cách vách.

Bên kia có ba nam tử thanh niên đang ngồi, đều mặc bố y, một người giơ ly trà, hai người khác ngồi ngay ngắn ở trước bàn, vẻ mặt kinh ngạc, mà nói chuyện đúng là nam tử đang giơ ly trà.

Lăng Tiêu nhìn về phía hắn, liền nghe thấy hắn nói: “Ngày này tháng sau, chính là ngày hoàng đế sắc phong hoàng quân, Hoàng Thượng miễn cho chúng ta thuế má một năm!”

“Đây là chuyện tốt.” Một nam tử nghe nói tới miễn trừ thuế má liền không khỏi cười nói.

“Đây chính là vị đệ nhất hoàng quân của Mục quốc ta.” Một nam tử khác xen mồm: “Không biết là vị nào được Hoàng Thượng ưu ái đây.”

“Ngô… Hình như là tên Lăng Tiêu.” Nam tử nhớ lại nói.

Lăng Tiêu nghe nói, thiếu chút nữa liền ném ly trà trong tay ra ngoài, y vẻ mặt kinh ngạc, liền nhìn thấy Phó Vũ Quân đối diện trêu chọc nhìn mình.

Lăng Tiêu bình ổn tâm thần, nhìn Phó Vũ Quân một chút cũng không kinh ngạc, cắn răng hỏi: “Ngươi đã sớm biết?”


“Hoàng đế Mục quốc đã nói với ta rồi.” Phó Vũ Quân uống một miếng trà: “Hắn… là tình thế bắt buộc muốn mang ngươi về.”

Lăng Tiêu im lặng, Phó Vũ Quân chống cằm nhìn Lăng Tiêu, tiểu nô tài này vẻ mặt tâm sự nặng nề, bộ dáng ủ rũ hoàn toàn không còn linh động như xưa, Phó Vũ Quân nhấp nhấp môi, khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, ta không cho rằng đến Thiệu quốc, hắn còn thật sự có thể đoạt ngươi lại.”

“Đoạt?” Lăng Tiêu co rút miệng, y là vật phẩm sao?

Lăng Tiêu cười lạnh, hiện giờ cũng đã rời cung, y cũng không cần phải ở bên người Phó Vũ Quân nữa, không bằng sớm nên…

“Đúng rồi, họ nói thiếu một sự kiện, hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, tổng quản thái giám Lăng tổng quản dám lừa gạt hắn đã bị lăng trì xử tử.” Phó Vũ Quân đột nhiên nói.

Lăng Tiêu lại một lần nữa kinh ngạc ngẩng đầu.

Chết? Lăng tổng quản không phải là mình hay sao? Mình chết? Nhưng tháng sau hoàng đế lại muốn sắc phong mình làm hoàng quân?

Hoàng đế này đang bàn tính gì chứ?

Lăng Tiêu cúi đầu, tóc che đi biểu tình trên mặt, làm Phó Vũ Quân đối diện nhìn không rõ suy nghĩ lúc này của y.

“Hoàng tử.” Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng kêu mềm nhẹ, thanh âm quen thuộc khiến Lăng Tiêu không dám tin, y đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chỗ thanh âm.

Một thân y phục hồng nhạt, tư thái yểu điệu, có dung mạo tuyệt sắc, mà ánh mắt yêu mị, đúng là người y quen đến không bao giờ có thể quen hơn được nữa, người bị nói là đã chết —— Mạc Khởi!

Lăng Tiêu bất ngờ đứng lên, vẻ mặt khó có thể tin: “Ngươi… Ngươi…”

Y chỉ vào Mạc Khởi nửa ngày nói không nên lời, Mạc Khởi đột nhiên nắm chặt tay y, để sát vào bên tai y, cười duyên nói: “Là ta, Lăng Tiêu, ta đã trở về từ âm tào địa phủ rồi đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui