Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Đêm đêm sắc lan lan hạ, ngoài điện đèn đuốc sáng trưng, đèn hoa nở rộ, trong điện, khách quý chật nhà, không khí chính nồng, vốn nên là lúc rượu say tai nóng, lúc này lại phá lệ yên tĩnh.

Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn đến một nơi.

Chỗ này một châu liêm sa bình ba mặt, sa bình yểu điệu, ba mặt đều chiếu rọi một đạo hình cắt.

Hình cắt xinh đẹp, giữa di chuyển nhẹ nhàng, lại thành một bộ vũ tư nối liền.

Vũ tư nhẹ nhàng, chiếu lên sa bình, tựa như thành một với sa bình, vũ tư vũ động, hình cắt tựa như nhảy trên sa bình, sinh động sống động.

Phó Vũ Quân vốn chỉ bởi vì hoàng đế Mục quốc mà để lại một phần tâm tư trên sa bình, thấy tình cảnh này, không khỏi bị hút mất toàn bộ tâm thần.

Người có thể nhảy ra vũ điệu này, hắn tò mò, đến tột cùng phải phong hoa tuyệt đại đến đâu.

Hắn tưởng tượng, người này nhất định có dung mạo tuyệt thế, dáng người ngạo nhân, giọng nói ngọt ngào cùng với tính tình dịu ngoan mà nhu thuận.

Suy nghĩ, Phó Vũ Quân tràn ngập chờ mong với người sau sa bình.

Hình cắt khi thì phiêu dật tựa tiên tư, lại khi thì xinh đẹp lộ ra mị hoặc.

Mà người sau sa bình, khi thì tay áo tung bay kéo hình cắt xuất trần không thôi, nhưng khi thì vòng eo đong đưa lại khiến cho hình cắt yêu dã quyến rũ.

Dưới quang ảnh lần lượt thay đổi, trong lúc nhất thời lại không phân rõ vũ tư này đến tột cùng là phiêu dật xuất trần hơn, hay là mị hoặc liêu nhân hơn, cũng căn bản khó có thể tưởng tượng, người sau sa bình đến tột cùng là quyến rũ động lòng người hay là xuất trần tựa trích tiên.

Trong mắt Phó Vũ Quân liên tục hiện lên kinh diễm, hắn đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân hoàng đế Mục quốc không coi trọng ba vị mỹ nhân hắn đưa đến.

Đã có tuyệt thế giai nhân này đây, quả nhiên ai cũng đều chướng mắt.

Nghĩ vậy, Phó Vũ Quân liền thấy hình cắt trên sa bình cuối cùng xoay một cái, lập tức người sau sa bình quỳ trên mặt đất, có vẻ dịu ngoan mà nhu thuận.

Một điệu đã xong.


Người nọ liền muốn rời khỏi sa bình!

Phó Vũ Quân thấy vậy, không khỏi đứng lên, hắn không thể chờ đợi được muốn nghênh đón mỹ nhân bước ra khỏi sa bình, vội vàng muốn vào khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy phong tư tuyệt đại của người này.

Nhưng, sau khi mỹ nhân hành lễ, trực tiếp xoay người rời khỏi yến hội.

Để lại cho Phó Vũ Quân chính là một bóng dáng khiến người mơ màng.

“Này…” Phó Vũ Quân nghi hoặc, theo lệ thường của Mục quốc, nữ tử sau khi hiến nghệ không phải nên đi ra hành lễ cáo lui với hoàng đế Mục quốc hay sao? Sao mỹ nhân này lại trực tiếp rời đi?

Đây không phải là không để hoàng đế Mục quốc vào mắt hay sao? Hoàng đế Mục quốc có thể nhịn?

Phó Vũ Quân không khỏi nhìn về phía hoàng đế ngồi thượng vị, đã thấy thần sắc hắn như thường, mặt mày lộ ra nhu hòa, trong mắt mang theo vừa lòng, không có chút tức giận sau khi bị khinh thị.

Phó Vũ Quân mắt chợt lóe, trong lòng ẩn ẩn hiểu rõ điều gì, xem ra, mỹ nhân này rời đi là vị quân vương đây ngầm đồng ý, hoặc là tận lực dặn dò, hoàng đế Mục quốc không muốn tuyệt thế giai nhân ở trước mặt công chúng, muốn che giấu …

Nghĩ, trong mắt Phó Vũ Quân mang theo tiếc nuối, lại không cam lòng.

Có lẽ là ánh mắt Phó Vũ Quân quá mức tha thiết, hoàng đế cũng quay đầu nhìn về phía hắn, hai mắt đối diện, hoàng đế không vui với Phó Vũ Quân vô lễ, dẫn đầu liếc nhìn, lập tức ý bảo nhìn phía Tể tướng, Tể tướng hiểu ý, bưng rượu tiến lên để sát vào Phó Vũ Quân.

“Hoàng tử, cảm thấy vũ điệu hình cắt của triều ta như thế nào a? Đây vốn là vũ điệu muốn nhảy đón gió tẩy trần cho hoàng tử, lại bị một nữ tử lỗ mãng phá hủy, hôm nay, mới có thể trình hiện đầy đủ trước mặt hoàng tử.”

Phó Vũ Quân nghe vậy hoàn hồn, rũ mắt, xem ra hôm nay vũ điệu này là dùng để cứu cánh hôm qua, nhưng mà, trận cứu này rất thành công, Phó Vũ Quân cũng không keo kiệt mà khích lệ, cười đáp: “Ca múa Mục quốc quả nhiên phấn khích!”

Nhưng so với ca múa phấn khích, hắn càng muốn biết chính diện của tấm lưng kia, bộ mặt thật của hình cắt trên sa bình kia…

Phó Vũ Quân như có điều suy nghĩ chuyển động chén rượu trong tay, đột nhiên nâng lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng đã quyết định một chủ ý.

Trong Ninh Hiên cung

Lăng Tiêu cởi vũ y ra, thay lại đồ thái giám, ra khỏi Ninh Hiên cung, hoàng đế mặc dù có nói, sau khi kết thúc hiến nghệ y có thể không cần qua hầu nữa, nhưng Lăng Tiêu cảm thấy y nếu vẫn luôn chờ ở trong cung, chờ sau khi yến hội kết thúc, chờ đến nhất định là hoàng đế.


Mà hoàng đế đến, là lúc y không mong nhất.

Hoàng đế trong khoảng thời gian này tính thú với y quá nồng.

Y nhất định phải nghĩ biện pháp, khiến tính thú của hoàng đế đối với y thoáng giảm bớt một chút.

Lăng Tiêu thở dài, trong đầu trăm mối sầu lo.

Đột nhiên, trước mắt hiện lên một tàn ảnh màu lam, kinh Lăng Tiêu nhảy dựng, chờ khi thấy rõ, đã không thấy bất kì bóng dáng nào.

Lăng Tiêu trừng mắt nhìn, cho là mình hoa mắt, nhưng lập tức nghĩ lại, cảm thấy không thích hợp.

Trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, sao lại xuất hiện lam ảnh?

Chẳng lẽ là thích khách? Lăng Tiêu mắt chợt lóe, liền hồi tưởng phương hướng lam ảnh biến mất.

Đi đến là…

Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn nhìn, là Lãnh Ngưng cung!

Lăng Tiêu đột nhiên tỉnh ngộ, trong đầu hiện lên một người, người nọ vừa vặn thích y phục lam, võ công cao cường qua lại tự nhiên trong cung, trong lòng y đã biết là người nào, không khỏi cười lạnh đến Lãnh Ngưng cung.

Y đã nói mà, Mạc Khởi gặp rủi ro, sứ giả hộ hoa sao có thể không có động tác được!

Lãnh Ngưng cung ở một góc vứt đi trong cung, u ám âm trầm.

Khi Lăng Tiêu đuổi tới đây, chỉ nhìn thấy hai bên tấm biển ở cửa Lãnh Ngưng cung treo hai cái đèn lồng cũ nát, ánh nến bên trong mỏng manh lay động, tấm biển chữ to hoàng kim đã tróc nước sơn, có vẻ ảm đạm vô quan.

Gió lạnh chung quanh đánh úp lại, mang theo tiếng côn trùng kêu ban đêm, làm người không rét mà run.


Lăng Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, ngửa đầu nhìn quanh bên trong vài lần, hắc ám sâu thẳm, không giống như có bóng người sống.

Y phồng lá gan bước vào, sờ soạng vào trong cung điện.

Trong cung điện, chung quanh lại chỉ có một chỗ đốt đèn dầu, nơi đó còn ẩn ẩn truyền đến tiếng nói chuyện, Lăng Tiêu thấy thế chậm rãi tiến đến.

“Lan Úy ca, hôm qua sao ngươi không giúp ta?” Để sát vào, liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của Mạc Khởi.

Lăng Tiêu ghét bỏ bĩu môi, xuyên qua cửa sổ nhìn tình huống bên trong.

Lan Úy một thân áo lam có chút thương tiếc lau đi nước mắt cho Mạc Khởi, chỉ cần từ góc độ của Lăng Tiêu mà xem, trên mặt Mạc Khởi rất là tiều tụy.

“Lan Úy vô năng.” Lan Úy tự trách.

Mạc Khởi nghe vậy, khóc càng thương tâm: “Ngươi cứ vậy mà mặc cho ta bị họ nhốt vào cái chỗ này.”

“Nơi này không thể ăn không thể ở, còn không có người, buổi tối tối như mực, cả ngọn đèn cũng phải tìm nửa ngày.”

Mạc Khởi oán giận, Lan Úy nghe mà đau lòng, không khỏi vịn vai nàng thâm tình nhìn nàng nói: “Theo ta đi đi, Khởi Khởi, ta mang ngươi rời khỏi hoàng cung, ngươi đổi một thân phận, chúng ta sinh hoạt lần nữa, tuy ta không phải Hoàng Thượng, không thể cho ngươi thứ ngươi muốn, nhưng ít nhất ta sẽ không để ngươi bị đói rét, ở đây chịu tội như vậy.”

Mạc Khởi nghe vậy, ánh mắt mơ hồ, không khỏi ngừng tiếng khóc, nàng hơi hơi giật giật, vặn vẹo giãy dụa khỏi hai tay Lan Úy cự tuyệt nói: “Ta không đi, ta… Ta thích Hoàng Thượng.”

“Ngươi thích? Ngươi thích điều gì ở hắn? Ngươi cũng chỉ gặp qua hắn hai lần.” Lan Úy ăn dấm cũng mang theo không giải.

Mạc Khởi nói: “Hắn anh minh thần võ, cao lớn soái khí, vung tay lên đủ loại quan lại quỳ xuống, vừa tức giận muốn ai chết cũng có thể! Chỉ cần được hắn thích, sẽ có thể có được thứ tốt nhất trên thế giới…”

Lan Úy sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Mạc Khởi: “Đây… không phải là thích.”

Hắn thì thào nói, Mạc Khởi lại đắm chìm trong ảo tượng của mình không nghe thấy.

Tựa hồ nghĩ đến chỗ tốt đẹp, Mạc Khởi giương miệng cười, nhưng lập tức nhìn thấy hiện trạng của mình, lại đột nhiên cô đơn, không được, nàng tuyệt đối không thể ở lại chỗ này.

Mạc Khởi nghĩ, ánh mắt tính kế không khỏi liếc về phía Lan Úy, nàng giương mặt mày, thân thể liền mềm mại tựa vào ngực Lan Úy.

Lan Úy cả kinh, trong lòng bùng nổ, có chút thụ sủng nhược kinh, không khỏi vui vẻ nhếch đuôi lông mày: “Khởi Khởi, ngươi đây là…”

“Lan Úy ca, ngươi giúp ta đi, giúp ta rời khỏi nơi này, ngươi giúp ta cầu tình, để Hoàng Thượng thả ta ra ngoài, ngươi nói với Tể tướng đi, để Tể tướng giúp ta cầu tình, chỉ cần Hoàng Thượng đồng ý cho ta cơ hội, đồng ý gặp ta, ta nhất định có thể khiến Hoàng Thượng yêu ta.”


Lan Úy nghe vậy, trong lòng chua sót phức tạp, không khỏi từ từ thở dài, liền nghe thấy Mạc Khởi làm nũng: “Lan Úy ca, ngươi đáp ứng ta được không? Đáp ứng ta được không?”

Nói xong, Mạc Khởi lại bắt đầu khóc nức nở, Lan Úy cuối cùng mền lòng đáp: “Hảo, ta đáp ứng ngươi. Ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài.”

Mạc Khởi nghe vậy, chôn trong ngực Lan Úy cười đắc ý, lập tức nàng cường điệu nói: “Vậy Lan Úy ca, ngươi ngày mai liền giúp ta đi cầu tình, ta một khắc cũng không muốn ngây người ở đây.”

Nói xong, Mạc Khởi nhìn nhìn quanh mình, ghét bỏ nhíu mày: “Không, ta là nửa khắc cũng không muốn ngây người, Lan Úy ca, ngươi và ta sẽ đi ngay bây giờ, ta muốn đi ngay bây giờ giúp ta cầu tình, cầu Hoàng Thượng thả ta ra!”

Mạc Khởi từ trong ngực Lan Úy đứng dậy, xô đẩy Lan Úy, Lan Úy vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đau thương nhìn Mạc Khởi: “Khởi Khởi, ngươi hãy nghe ta nói, chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ, không nói tới ta, ngay cả phụ thân hiện tại bởi vì ngươi, mà chuyện trên triều đình cũng có chút khó khăn, lúc này nếu ở trước mặt hoàng thượng nhắc tới ngươi nữa, chỉ sợ không chỉ không thể giúp ngươi, ngược lại sẽ khiến phụ thân càng gian nan.”

Mạc Khởi nghe vậy sửng sốt, lập tức nhíu mày nhìn Lan Úy: “Có ý gì?!”

“Ngươi là nói ta liên lụy Tể tướng sao? Ý của ngươi là không muốn giúp ta?!”

“Không phải, ý của ta là hiện tại không phải thời cơ, ngươi phải kiên nhẫn chờ đợi cơ hội thích hợp.” Lan Úy giải thích.

Mạc Khởi lại hoàn toàn nghe không vào, trong đầu chỉ cần nghĩ tới phải ở lại cái nơi quỷ quái này, tựa như ngàn vạn con kiến gặm cắn trái tim, không thể chịu đựng được, nàng tựa như phát điên, đột nhiên đẩy mạnh Lan Úy ra quát: “Ta thấy ngươi là muốn mặc kệ ta! Trong lòng ngươi chỉ có phủ Tể tướng cũng không có ta qua! Tể tướng nói cái gì chính là cái đó! Ngươi sao lại nghe lời ông ta như thế, ông ta chỉ là một ông già nửa thân thể đã bước vào quan tài mà thôi!”

Ý thức được mình nói lời không nên nói, Mạc Khởi đột nhiên bưng miệng, nhưng Lan Úy đã hoàn toàn nghe thấy, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Mạc Khởi, có chút không thể tin hỏi: “Ngươi đang nói cái gì a? Khởi Khởi, đó là phụ thân ta.”

Mạc Khởi im lặng, nửa ngày cắn răng chịu thua: “Xin lỗi, Lan Úy ca, ta chỉ là nóng vội, ta không phải không tôn trọng phụ thân ngươi, ta…”

Lan Úy rũ mắt, ánh mắt mang theo bi thương: “Khởi Khởi từ khi tiến cung tới nay, ngươi thay đổi…”

“Ta không thay đổi, Lan Úy ca, ta chỉ là sốt ruột…” Mạc Khởi muốn giải thích.

Lan Úy lắc lắc đầu, lại tỏ vẻ không muốn nghe, hắn đưa tay xoa tóc Mạc Khởi, đau thương nói: “Khởi Khởi, ta sẽ cứu ngươi, dù có liều cái mạng của ta ta cũng sẽ cứu ngươi, nhưng ngươi thật sự phải hảo hảo bình tĩnh, đừng khiến mình biến thành điên cuồng như thế… Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”

“… Ta…” Mạc Khởi còn muốn nói gì, Lan Úy đã nhảy cửa sổ mà đi.

Lăng Tiêu nhìn Mạc Khởi dậm chân ảo não trong phòng, rũ mắt nghĩ nghĩ, xoay người đi theo Lan Úy.

Mới theo mấy bước, lam ảnh phía trước đột nhiên biến mất, Lăng Tiêu kinh ngạc tiến lên xem xét, lại đột nhiên bị một lãnh kiếm đâm tới, lạnh lẽo khoát lên cổ mình.

“Lăng Tiêu! Oan gia ngõ hẹp a!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui