Côn Đồ Nuôi Nữ Nhi
Lục Thì Thu có chút choáng váng, hôm nay uống quá nhiều rượu, hắn ngáp một cái, đang muốn hỏi lại, một trận men say cuồn cuộn ập đến, thoáng chốc bốn phía vang lên tiếng ngáy to.
Hệ thống không còn lời nào để nói.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng choang, Lục Thì Thu bị tiếng ồn đại tẩu cố tình tạo ra đánh thức, hoảng sợ giật mình, mới nhớ tới hôm qua Lưu ca nói sẽ dẫn hắn đi lấy một món hời lớn.
Hắn vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ, cứ có cảm giác mình đã quên đi gì đó, cau mày hồi tưởng thật lâu thế nhưng đầu lại trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi.
Hắn lắc lắc đầu, nhặt áo bông bên giường lên, xỏ giày mùa đông vào, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, đạp lên vũng tuyết đọng chạy về hướng thôn của Lưu gia.
Thôn kia cách thôn Hồng Thụ hơn nghìn trượng, hắn đi nửa canh giờ* mới đến.
*1 canh giờ = 2 tiếng, nửa canh giờ = 1 tiếng
Vừa mới đến thôn, một cơn buồn tiểu xuất hiện, Lục Thì Thu vội vội vàng vàng chạy tới sau nhà Lưu ca đi tiểu.
Ầm!
Thanh âm lớn đến dọa người, Lục Thì Thu sợ tới mức nín lại, hắn kéo quần lên, đảo mắt nhìn bốn phía, rất nhanh đã tìm được nơi phát ra tiếng kia, hắn ghé vào sát tường, nghiêng tai lắng nghe, liền thấy trong nhà Lưu ca truyền ra thanh âm van nài.
Giọng Lưu ca vốn dĩ rất to, người nọ lúc nào cũng bày ra vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, hiện tại lại yếu ớt thều thào như phụ nữ, thậm chí còn xen lẫn tiếng khóc và cầu xin tha thứ.
Kinh hãi! Quá đáng sợ!
Chính bởi vì kinh sợ, Lục Thì Thu theo bản năng cảm thấy sự tình có chút không ổn.
Chươ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...