Con Dâu Trời Phú


“Đàm Hi! Cô đừng quá huênh hoang! Nếu giáo sư Khương chưa tới thì chúng ta còn lên lớp gì nữa? Đi thì đi, ai sợ ai chứ!” Cao Văn nói xong liền tức giận đùng đùng bắt đầu thu dọn đồ đạc…
Đàm Hi không nói, rất có khí thế “thích đi thì đi nhanh lên”.
Những người khác cũng không nói gì.

Họ đang quan sát, cũng có nghĩa muốn thăm dò.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Cao Văn chính là hòn đá tự động nhảy ra, là tên ngốc giúp họ hỏi đường.
Khi Cao Văn thu dọn đồ đạc đã thấy hòa hoãn lại đôi chút.

Cô ta không muốn đi, nhưng chỉ vì bị đôi ba câu nói của Đàm Hi khiến cho tức giận, cứ như không phun ra vài câu thì bản thân sẽ mất mặt vậy, nên mới thốt ra như vậy.
“Sao chị không thu dọn đồ đạc nữa đi?” Dáng vẻ Đàm Hi như thể chuyện không liên quan đến mình.
Kế khích tướng rất rõ ràng, đáng tiếc vẫn có người mắc bẫy.
“Thu thì thu, cô cứ đợi đấy cho tôi!” Vác giá vẽ lên vai, đứng dậy rời đi.
“Cao Văn, nếu hôm nay chị dám bước ra khỏi cánh cửa này thì tôi đảm bảo ngày mai trong danh sách tham gia thi đấu sẽ không xuất hiện tên của chị nữa!”

Bước chân khựng lại, ánh mắt dữ tợn: “Đàm Hi! Cô dám!”
Bỗng nở nụ cười, “Chị cứ chờ xem tôi có dám hay không!”
“Dựa vào đâu chứ? Cô dựa vào đâu là dám tước đoạt tư cách tham gia thi đấu của tôi?! Cô nghĩ mình là ai chứ?!”
“Dựa vào việc giáo sư Khương chỉ định tôi làm đội trưởng.”
“Cầm lông gà mà cứ ngỡ là lệnh tiễn!”
“Lông gà cũng được, lệnh tiễn cũng xong.” Ánh mắt Đàm Hi di chuyển khỏi người Cao Văn, lãnh đạm nhìn quét qua mấy người đang ngồi trêи ghế, “Tối hôm đó mọi người đều nghe thấy cả rồi, giáo sư Khương đã chính miệng đồng ý, phải quản lý thế nào, tất cả đều do tôi quyết định, nghĩ lại thì trong đó cũng bao gồm cả quyền đá người.

Không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được.”
Cao Văn tức đến mức toàn thân run rẩy lẩy bẩy, con sâu?! Cô ta dám nói cô là con sâu sao?
“Đàm Hi, cô đừng ức hϊế͙p͙ người quá đáng! Hôm nay tôi phải đi, xem xem cô có thể làm gì được tôi nào!”
“Được thôi, chị cứ đi đi, tôi không tiễn đâu.

Tôi đã biết ngay là cách làm như thông thường có vấn đề mà, cái gì mà phải chọn người trong khối sinh viên năm ba và năm tư chứ.

Tôi thấy sinh viên năm nhất năm hai cũng khá lắm, ví dụ như tôi này, một tân sinh viên như tôi chẳng phải cũng chen vào được hay sao?”
Câu nói này khiến tất cả mọi người có mặt đều thấy bất mãn.
Vốn dĩ sự xuất hiện của Đàm Hi ở đây đã là một cái gai rồi, nay cái gai này lại lọt vào mắt giáo sư, còn đâm ngược lại vào tay họ, ai nuốt nổi cục tức này được chứ?
Cao Văn càng tức đến nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ hung dữ đó chỉ muốn ăn thịt lột da Đàm Hi!
“Tôi nghĩ, trống một vị trí cũng tốt, dù sao thì bạn bè tôi cũng có không ít người giỏi phác thảo, muốn chọn người mới thì dễ như trở bàn tay ấy chứ?”
“Đàm Hi! Cô không có tư cách làm vậy!” Dương Duy phẫn nộ, tiếp đến là Trịnh Thiến, ngay cả Thời Nguyệt ánh mắt cũng thấy rõ sự không tán đồng, mơ hồ còn ẩn chứa sự lo lắng.
Cô muốn nhắc nhở Đàm Hi đừng làm to chuyện quá lên, đến lúc đó sẽ không dễ xử lý hậu quả.

Nhưng với tình thế giương cung bạt kiếm lên lúc này cô không thể nào mở lời được.
“OK, nếu mọi người đã thấy tôi không có tư cách thì chi bằng để tôi gọi điện hỏi giáo sư Khương xem sao.” Cho dù bị nhiều người ép hỏi, từ đầu tới cuối Đàm Hi vẫn không hề biến sắc mặt, thậm chí còn hơi mỉm cười.

Nhưng cô càng như vậy lại càng khiến người khác hận đến nghiến răng.
Không cho mọi người nhiều thời gian suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra, ấn nút gọi rồi bật loa ngoài.

Mấy hồi chuông vang lên, có người nghe máy.
“Alo?” Đúng là giọng Khương Mi.
“Em là Đàm Hi.”
“Có chuyện gì không?”
“Giáo sư, em muốn hỏi cô một chuyện rất quan trọng.”
“… Em nói đi.”
Mấy người gần như nín thở, ai nấy đều vươn cổ lên ngóng, ngay cả Cao Văn đã đi xa mấy bước, có vẻ như muốn đi luôn cũng lùi lại mấy bước dỏng tai lên nghe.
“Nếu trong đội của bọn em có người không nghe theo sự quản lý của đội trưởng thì em có tư cách trừng phạt không ạ? Bao gồm cả việc hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu.”
“Tôi đã nói rồi, đội trưởng có thể toàn quyền thay mặt tôi đưa ra bất cứ quyết định nào.”
Đàm Hi cong môi, mặt mày tươi cười, “Dạ vâng, không còn gì nữa, em không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, em chào cô.”
Cuộc điện thoại kết thúc, mấy người đều mang sắc mặt khác nhau, nhưng ai nấy đều cực kỳ đặc sắc.
Dương Duy ngây người, Trịnh Thiến ngẩn đi, Cao Văn lại kinh hãi khϊế͙p͙ sợ.
Chỉ có Thời Nguyệt hơi bình tĩnh hơn chút, nhìn Đàm Hi với ánh mắt khích lệ, sau đó ngồi xuống.
“Bây giờ mọi người còn nghi ngờ gì nữa không?”
Dương Duy lắc đầu, cả người ủ rũ.
Trịnh Thiến mím môi, vững vàng ngồi xuống.
Chỉ có Cao Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ, ở cũng không được, đi cũng không xong.
Cô ta thật sự thấy sợ hãi rồi, vì tư cách tham gia thi đấu lần này cô ta đã chuẩn bị suốt một năm trời, khó khăn lắm mới có được nó, chẳng lẽ lại buộc phải từ bỏ chỉ vì một phút lỡ lời hay sao?

Không cam tâm!
Nhưng cô ta lại không cam chịu yếu thế trước Đàm Hi.
Cảnh tượng một lần nữa rơi vào thế cứng nhắc.

Cao Văn cúi đầu, hai má đỏ bừng lên, suýt nữa thì môi bật cả ra máu.
May mà Đàm Hi lên tiếng trước phá tan bầu không khí ngột ngạt này, “Cho nên bây giờ chị có còn muốn rời khỏi đây nữa không?”
“Tôi…” Cô ta không thể nói rằng tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục được.
“Vậy thì ngồi xuống đi.” Thật kỳ lạ, Đàm Hi lại không mượn cớ để tiếp tục làm khó cô ta.
Cao Văn ấp úng mãi, suýt nữa thì không phản ứng lại kịp.
Cuối cùng vẫn là Dương Duy gọi cô ta một tiếng.
“… Ờ.” Chậm rề quay về chỗ cũ, không nén nổi ngẩng lên liếc nhìn Đàm Hi, trong lòng phức tạp.
Đàm Hi không để ý nhiều, Cao Văn chỉ là đoạn khởi đầu, chẳng qua chỉ có tác dụng giết gà dọa khỉ, nay đám khỉ con đều đã ngoan ngoãn lại rồi.
Lại nói, Khương Mi lại đứng về phía cô không điều kiện, Đàm Hi vẫn thấy vừa mừng vừa lo.
Phải biết rằng màn đối thoại ngày hôm nay hai người chưa khớp thoại với nhau bao giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui