Con Dâu Trời Phú


“Dương Tự thích Long Tỉnh, Hoa Tử lại thích Bích Loa Xuân, chẹp chẹp… thật khó xử.

Không biết cô Đàm có chủ ý gì không?”
Rắp tâm gây khó dễ.

Chu Dịch suy nghĩ, anh Ba lại dám đưa người đến trước mặt mấy người họ, xem ra cô gái này cũng có chút bản lĩnh, đặc biệt là về phương diện đó…
Học sinh nữ thời hiện đại thật là ghê gớm mà!
“Được thôi.” Nhếch môi mỉm cười, giống như vầng trăng sáng trong đã đẩy hết sương mù ra, tao nhã trong sáng rực rỡ.

Bốn người nhất tề nhìn cô.

“Vậy thì gọi cả hai loại luôn đi.”
Khóe miệng Chu Dịch co giật.

Ý cười trêи môi Dương Tự đột nhiên cứng lại.

Tống Bạch cười he một tiếng, rõ ràng đã quen với việc Đàm Hi ra bài không theo lẽ thường.

Tưởng Hoa lại đỡ gọng kính, đáy mắt lướt qua tinh quang.

“Còn ai thích loại trà nào nữa, cứ nói hết ra đi?” Khua tay, hào khí ngất trời.

“Nhưng giá tiền… không thấp đâu đấy.” Chu Dịch lên tiếng nhắc nhở, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đàm Hi.

“Ờ.”
Sau đó không có sau đó nữa.

Chu Dịch: “…”
Cuối cùng, Tống Bạch quyết định gọi Long Tỉnh Tây Hồ, kêu phục vụ mang đồ lên.

Chưa đầy hai phút sau, bánh kem các màu đã được bưng lên.

Cánh mũi Đàm Hi khẽ động, thơm thật đấy.

“Uầy, anh Ba tiết kiệm tiền cho ai đây?” Dương Tự gắp một miếng tôm lăn viên cho vào miệng.

Tưởng Hoa gật đầu: “Cậu Ba nhà chúng ta thương người ta ấy mà.”
Chu Dịch càng sợ thiên hạ không loạn hơn: “Cô Đàm, tấm lòng chân thành của anh Ba không ai sánh được nữa rồi.”
Sắc mặt Đàm Hi đen lại, có còn để cho người ta ăn cơm nữa không đây?
Tống Bạch thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng trước khi tiểu tổ tông ném đũa, “Ăn cơm thì ăn cơm đi, còn chém cái gì nữa?”
Lúc này, mọi người mới dừng lại.

Đàm Hi ăn nhanh no, sau khi rời bàn ăn liền ra ghế sô pha ngồi, đặt ʍôиɠ vào đệm bông mềm mại, thích thú duỗi người một cái, rồi ngáp mấy cái liền.

Cô buồn ngủ quá…
Tống Bạch sờ mũi, sớm biết thế này đã hẹn cô muộn hơn chút rồi.

Thế nhưng, cô vẫn đến mà, chứng tỏ anh ta vẫn còn quan trọng hơn cả giấc ngủ của cô, he he…
Nếu Tống Thanh biết suy nghĩ của anh ta bây giờ, có lẽ sẽ búng vào trán anh ta mà mắng chửi một câu: Không có tiền đồ!

Chỉ chớp mắt, ý cười còn chưa kịp che giấu, đã đối diện với ba ánh mắt thâm sâu ý vị.

“Tiểu Bạch, có chuyện gì thế?”
“Này cậu Ba, mùa xuân tới rồi hả?”
“Anh, phát triển được mấy lũy rồi?”
Cậu Ba Tống ném ra một cái lườm, “Nói linh tinh cái gì đấy? Tôi và cô ấy là anh em đấy!” Kèm theo động tác vỗ ngực, dựng ngón cái.

“Xì…”
“Gạt mấy người làm gì chứ?” Buồn bực lên tiếng, “Cô ấy thích người khác rồi.”
Hơn nữa, người đó còn là người anh ta không dám chọc vào.

“Anh Ba, anh không gạt tụi này đấy chứ?”
Còn có người phụ nữ mà cậu Ba Tống không nắm bắt được hay sao? Vẻ mặt Dương Tự kinh ngạc.

Tống Bạch kể lại qua loa đại khái chuyện hai người quen nhau thế nào, đương nhiên là giấu đi những chuyện không nên nói, chỉ mấy câu ngắn gọn đã hết chuyện.

“Khụ khụ… cho nên cậu muốn hạ thuốc người ta?”
“Triệu Bân tự tung tự tác, không liên quan đến tôi!”
“Nếu cậu không ngầm ám chỉ cho hắn thì hắn có làm như vậy không?”
Tống Bạch: “…”
Đàm Hi không ngờ, cô lại ngủ quên luôn trêи ghế sô pha, khi Tống Bạch gọi cô dậy, rõ ràng còn đang trong trạng thái mơ hồ.

“Gì thế?”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi giải trí.”
Bốn nam một nữ, ai nấy đều đứng đắn nghiêm chỉnh, lúc ra khỏi cửa còn bị đầy người quay đầu nhìn.

Đàm Hi ngồi xe Tống Bạch, Chu Dịch chở Dương Tự, Tưởng Hoa lái chiếc Buick màu đen khiêm tốn, ba chiếc xe trước sau rời khỏi Đồng Hòa Lâu.

“Vẫn còn buồn ngủ à?” Tống Bạch liếc nhìn cô.

Đàm Hi hạ cửa sổ xe xuống, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo: “Cũng tạm.”
Trong chiếc xe đằng sau kia.

“Tôi nói này, cậu có thể đặ cây gậy đánh bóng kia xuống được không hả? Cứ cầm nó sờ mó mãi làm gì thế?”Chu Dịch liếc nhìn sang ghế lái phụ.

Mẹ kiếp, suýt nữa thì đâm vào mặt hắn.

“Cậu thì hiểu cái qué gì!” Boy mặt trời thô bạo, vô cùng thuận miệng, “Tôi đang giao lưu tình cảm với nó.”
Chu Dịch: “…”
“He, cậu còn không tin, lát nữa hai chúng ta làm vài ván cậu sẽ biết sự lợi hại của bảo bối mới của tôi ngay thôi!”
“Đừng để ý đến bảo bối mới của cậu nữa, nói về cô gái kia kìa.”
“Cô ta à…”
“Ờ, nghe giọng điệu cậu có vẻ có chút ý vị sâu xa à?”
Dương Tự cẩn thận đặt cây gậy đánh bóng ra ghế ngồi phía sau, xoay người lại, “Tôi thấy trạng thái của anh Ba có vẻ không đúng lắm.”
Chu Dịch truy hỏi: “Không đúng thế nào?”
“Cô gái đó vừa nhìn đã biết không phải là hình mẫu anh Ba thích! Ngực lép, eo nhỏ, vai gầy, lãnh cảm, có điểm nào phù hợp với thẩm mỹ của anh ấy đâu?”
Chu Dịch gật đầu, thể hiện sự tán đồng.


Tống Bạch thích loại ngực bự ʍôиɠ cong, nóng bỏng cuồng nhiệt như lửa.

“Có đúng là anh em không vậy?”
Dương Tự xua hai tay, “Ai mà biết được? Nhưng, cô gái này ngông lắm đấy.”
“Đúng rồi, ai trả tiền cơm cho chúng ta?”
“Cô ta.”
“Anh Ba chịu cơ à?”
“Người ta trả từ lâu rồi, tôi đoán có lẽ là lúc đi WC.”
“Phụ nữ hiểu chuyện đấy! Bữa hôm nay của chúng ta chắc cũng mấy nghìn đúng không?”
“Ừ.”
Xe dừng lại trước cửa một câu lạc bộ, Car Club (Câu lạc bộ đua xe).

Đàm Hi tháo dây an toàn, xuống xe.

Tống Bạch còn muốn giả bộ lịch thiệp mở cửa cho cô.

Đàm Hi liếc nhìn, “Lắm chuyện.”
Tống Bạch: “…”
Chu Dịch và Dương Tự vội vã đi theo phía sau, xe của Tưởng Hoa hồi lâu không thấy bóng dáng đâu.

“Quan mới nhậm chức thường hăng hái, có lẽ lại bị đám người kia quấn lấy rồi.”
“Chúng ta vào trước đi.”
Tống Bạch đưa mấy người vào trong, quen thuộc thành thạo.

Rất rõ ràng, người này đã là khách quen ở đây.

Đàm Hi không nói gì, nhưng trong mắt lại đảo đảo dịch chuyển.

Mới vừa rồi đứng ở ngoài cửa, cô còn chưa nghĩ gì, chỉ là một câu lạc bộ thôi mà.

Nhưng càng đi vào bên trong, cô lại càng kinh ngạc.

Mới vào còn chật hẹp, đi qua một lối đi liền thấy rộng mở sáng sủa hẳn, đại sảnh rực rỡ đèn màu, trần nhà cao rộng, đèn thủy tinh tỏa ánh sáng rạng rỡ.

Xe đua mô hình được bày trí, cầu thang thiết kế thành hình đường đua.

Tường được xây dựng bởi những bức màn cảm ứng điện tử vây quanh, không ngừng thay đổi ảnh nhân vật.

Schumacher, Fangio, Braham …
Đều là những tay đua hạng nặng tiếng tăm lẫy lừng trong lịch sử đua xe F1.

“Cậu Ba đúng là khách quý hiếm!”Người đàn ông mặc đồ tây tươi cười tiếp đón, có ý lấy lòng rõ rệt.

Tống Bạch gật đầu, lạnh lùng liếc nhìn.


Khóe miệng Đàm Hi co giật, người này đúng là biết giả bộ.

Cũng phải, xuất thân như vậy, sao có thể không biết làm màu được chứ?
“Thuê một phòng riêng, ở tầng trêи cùng.”
“Đương nhiên rồi.

Cậu xem, có cần phòng đặt cược không?”
Tống Bạch nhìn Chu Dịch, thông thường hắn là người chơi nhiều.

Còn nhân tiện liếc nhìn Đàm Hi, có lẽ là nghĩ lại quãng hồi ức không mấy tốt đẹp nào đó…
“Được thôi, chuẩn bị trước đi.” Chu Dịch huýt sáo, hắn đã gần nửa tháng nay không chơi, đang ngứa ngáy chân tay.

Bốn người đi thang máy lên tầng trêи.

Vào phòng riêng, Đàm Hi một lần nữa nghẹn lời.

Bốn phía đều lắp cửa sổ sát tường, vây thành một hình vuông, cô đi đến bên cửa sổ nhìn ra phía xa, cả Tân Thị đều được bao quát trong tầm mắt.

Ánh mắt dừng lại một chỗ ở gần, là một trường đua xe!
Thật là… hưng phấn.

Lúc trước khi còn ở Mỹ, cô cũng đã từng đi đến những trường đua xe còn lớn hơn thế, chơi một vòng cũng thấy tàm tạm, lúc đó còn phiền muộn tại sao lại khác với lời đồn đại.

Thì ra, là không có quyền hạn tiếp xúc với thế giới “ở bên trên“.

Giống như nơi này, nếu không phải thân phận đặc biệt của Tống Bạch thì có lẽ là một người như cô cũng không thể vào đây được.

“Anh ba, còn mười lăm phút nữa là bắt đầu đua, anh mua ai?”
Dương Tự ngồi trước máy đặt cược, xem qua lịch sử thi đấu thực tế của mỗi tay đua, “Tôi mua số 6.”
“Đặt bao nhiêu?”
“Sáu vạn, thử xem sao.”
Chu Dịch cũng nhìn qua một lát, cuối cùng chọn số 1.

“Ba, đến lượt cậu rồi.”
Tống Bạch quay đầu nhìn Đàm Hi.

Người đứng sau vẻ mặt kỳ quái, “Nhìn tôi làm gì?”
“Em mua số mấy?”
“Chưa chơi bao giờ, không biết.”
“Vậy em chọn ngẫu nhiên một con số đi.”
Đàm Hi: “…” Có tiền cũng không chơi như anh, được chứ?
“Anh Ba nhanh lên! Lát nữa là chạy rồi.”
Tống Bạch nhìn chằm chằm Đàm Hi, bắt cô phải đưa ra một con số mới thôi.

“Hai.”
“Được! Tự, mua số 2, mười tám vạn.”
Dương Tự cười liếc nhìn Đàm Hi, “Chị, vẫn là sức hấp dẫn của chị lớn!”
Chu Dịch cầm máy điều khiển, ấn một phím nào đó, rèm cửa được đóng lại, bỗng chốc căn phòng trở nên tối tăm.

Đàm Hi đang định bật đèn, đột nhiên bức tường khắp bốn phía xuất hiện bóng sáng, thì ra là tường chiếu bóng.

Hình ảnh rõ nét thể hiện rõ tình hình trêи trường đua ở từng góc độ.

“Hi Hi, ngồi đi.” Tống Bạch vẫy tay về phía cô.

Đàm Hi bưng cốc nước hoa quả, trong lòng rục rịch chộn rộn.


Quả nhiên, cô vẫn còn ham chơi…
Những lời dạy dỗ ân cần và sự uy hϊế͙p͙ lạnh lùng của phụ huynh Lục đã bị cô quăng hết sang một bên.

Cuộc sống xa hoa trụy lạc…
Lúc gần mở màn, Tưởng Hoa mới ung dung đi đến.

Tiện tay ném 5 vạn, mua số 8, đương nhiên con số cũng là báo đại cho có.

“Số 6! Số 6 hạng nhất!” Dương Tự ngồi trêи ghế sô pha, tay cuộn chặt lại, hai mắt mở to sáng bừng.

Tưởng Hoa và Chu Dịch lại như không có chuyện gì, ở một bên thì thầm to nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đàm Hi.

Cô đang uống từng ngụm nước quả nhỏ, còn chưa biết gì, liếc nhìn nghiêng còn thấy lông mi chớp chớp, dung nhan yên tĩnh.

“Khụ khụ… cậu nói cái gì?”
Tưởng Hoa đỡ gọng kính, lặp lại: “Tôi cho người điều tra cô ta rồi.”
“Cậu dám thật à? Vậy rốt cuộc cô ta có lai lịch thế nào?”
“He, cô ta không hề tầm thường đâu…”
Cùng với một tiếng nguyền rủa khe khẽ, số 1 và số 2 vượt qua đường kẻ vạch, Dương Tự tức giận đập vỡ cái chén, cũng may dưới đất có trải thảm.

Tống Bạch huýt sáo, “Hi Hi, em tuyệt quá!”
Ách…
Cô có thể nói, là vì cô nghĩ đến đồ ngốc nào đó, cho nên mớ nói ra con số 2 kia không?
Rõ ràng là Tống Bạch sẽ không tin.

Chu Dịch híp mắt lại, tay đua xe ở đây hắn quen biết quá nửa, số một thực lực mạnh nhất, không ngờ còn có thể bị con ngựa ô số 2 vượt qua.

Mèo mù vớ cá rán?
Vận may hình như hơi bị tốt quá thì phải… dù sao thì cậu Ba đặt cược mười tám vạn, được gấp năm lần.

“Cô Đàm, ồ, không, phải gọi là mợ Tần, con mắt thật là tuyệt vời.”
Tống Bạch đang định gật đầu, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, “Dịch, cậu gọi ai là mợ Tần?”
“Cô ta ấy, mợ hai của Tần gia, có đúng không?”
Tống Bạch như bị sét đánh trúng.

Sắc mặt Đàm Hi vẫn không đổi, chỉ có đôi mắt híp lại, sự nguy hiểm khẽ lướt qua.

Đúng vậy, Tống Bạch vẫn còn chưa biết quan hệ giữa cô và Tần gia.

“Tiểu Bạch, cậu không biết sao?” Tưởng Hoa đã biết rõ mà còn hỏi.

Cái thằng ngốc này, còn không biết điều tra xem gốc gác ra sao rồi mới bắt đầu xum xoe lấy lòng.

Bình thường trông có vẻ khôn khéo, cứ mỗi khi đến thời điểm then chốt lại mắc kẹt, cũng may trêи đường đến đây hắn đã phái người điều tra.

Dương Tự đột nhiên phản ứng lại, chỉ vào cô, “Ồ! Cô chính là vợ của Tần Thiên Lâm!”
Cùng ở trong giới xã hội thượng lưu ở thủ đô, họ đều biết rõ về người của tứ đại tài phiệt, thời gian trước kia chuyện bạo hành vợ chồng của cậu Hai nhà họ Tần đã náo loạn khắp nơi, cổ phiếu Tần Thị rớt giá khiến hắn tổn thất hàng triệu liền, Dương Tự còn từng đặc biệt tìm người nghe ngóng qua về chuyện này.

Hình như người là mợ Hai xui xẻo đó của Tần gia tên là cái gì Hi thì phải!
Tống Bạch lúc này mới phản ứng lại được, chẳng trách anh ta thấy sao cái tên Đàm Hi này nghe quen thuộc đến thế.

Hóa ra là vậy…
“Em… kết hôn rồi sao?”
Đàm Hi đứng bật dậy: “Nghĩ bà cô đây ăn chay à, tìm người điều tra tôi sao? Cút con mẹ nó đi! Đậu má!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui