Vệ Kỳ còn chưa từng gặp phải tình thế khốn đốn, khó xử, bàng hoàng như thế này bao giờ.
Nhưng trực giác mách bảo với hắn rằng, không thể tùy tiện, có lẽ đáp án vừa nói ra khỏi miệng thì sẽ không có đường cứu vãn nữa, bởi vì…
Hắn nhìn thấy sự quyết tuyệt, điên cuồng từ trong mắt nữ nhân này.
Giống như hai quân đánh nhau, hắn phải nghĩ xem làm sao để duy trì sự ổn định trước mắt, tốt nhất là ngừng chiến vĩnh viễn.
Nhưng thứ mà nàng theo đuổi lại vô cùng cực đoan, hoặc hoàn toàn thắng lợi, hoặc tan xương nát thịt.
Sau lưng nàng không còn đường lui.
Nàng vừa ép mình tới bên vách núi, cũng đồng thời kéo hắn theo mình.
“Nàng… nhất định phải như thế sao?” Cổ họng người đàn ông khô khốc.
Đáp lại hắn là ánh mắt cứng rắn và kiên định của Nghi An.
“A Huyền, ta chỉ hỏi, hiện tại chàng có thích ta một chút nào hay không?” Người đàn ông lắc đầu.
Ánh mắt Nghệ An dần trở nên ảm đạm, giống như một ngọn đuốc sáng rực dần dần tắt ngúm.
Nhưng giây tiếp theo… Vệ Kỳ: “Không phải một chút, là khá nhiều.” Ánh lửa trong mắt nữ nhân lại bùng cháy, nóng bỏng: “Chàng… vừa nói gì? Nhắc lại lần nữa đi!” “Ta thích nàng, không phải một chút mà là rất nhiều.”
Phủ tướng quân nằm trên con phố phồn hoa nhất ở phía Tây Trạm Đô.
Do chính Thủ Thành Đế khâm thưởng, cũng ngự bút viết tên, treo ở cửa chính như thể hiện sự ân sủng.
Từ sau khi công chiếm được thành, sự vụ lớn nhỏ trong quân đều cần Vệ Kỳ chỉnh đốn, xử lý, thế nên dù đã được ban cho phủ đệ mấy tháng nhưng hắn lại chưa từng đặt chân vào một lần nào, vẫn luôn sống trong doanh y như trước đây.
“Hừ…” Cao Xương ghìm cương ngựa, hướng vào bên trong xe bẩm báo: “Tướng quân, tới rồi.”
Cửa mở ra, Vệ Kỳ nhảy xuống, nhưng không vội vã đi vào mà đứng yên tại chỗ, duỗi tay thò vào bên trong xe ngựa.
Cao Xương và Cao Dương đưa mắt nhìn nhau một chút rồi đều lập tức rũ mắt, không dám nhìn nhiều.
Sáng sớm ba ngày trước, huynh đệ bọn họ tiến vào chủ trương theo thông lệ để bẩm báo quân vụ với Vệ Kỳ, lại thấy một nữ tử xinh đẹp đang ở bên trong, thấy hai người cũng không hề lảng tránh, ngược lại còn gật đầu chào hỏi bọn họ, khí chất vô cùng hiên ngang.
Lại nói, hai vị này cũng coi như người quen cũ.
Đời trước, Vệ Kỳ bại trận, chạy suốt đêm từ Tây Hạp về Trạm Đô để gặp mặt nàng lần cuối lúc đó, chính hai huynh đệ nhà này đã ở bên bảo vệ hắn.
Nghệ An đặt chân xuống đất và đứng yên nhưng không hề buông tay người đàn ông ra.
Vệ Kỳ thật sự chẳng biết phải làm thế nào với nàng.
Cho đến nay, câu “ta lại quay trở về Di Hồng Viện bán thân lần nữa” vẫn còn làm hắn canh cánh trong lòng.
Nữ nhân này rất tàn nhẫn, nếu hắn không ngăn cản thì nhất định sẽ nói được làm được.
Cao Xương đi gọi cửa, rất nhanh, từ trong có một cái đầu thò ra, là gã sai vặt canh cửa.
“Xin hỏi vị quân gia này có việc gì không?” “Tướng quân về nhà, còn không mau ra nghênh đón?”
Gã sai vặt kinh ngạc ngẩn người, vội vã nhìn thoáng qua phía sau, thấy Vệ Kỳ lạnh lùng đứng đó, không nói không cười thì sợ tới mức cả người run rẩy.
Quỳ sụp xuống đất.
“Nô tài có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin tướng quân thứ tội.
Nô… nô tài lập tức đi triệu tập mọi người…” Nói xong liền bò dậy, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Vệ Kỳ nhíu mày, hắn dọa người như thế sao?
Nhưng…
Tại sao nàng ấy lại không sợ hắn? Ánh mắt liếc nhìn về phía Nghệ An.
“Tướng quân, chàng đang nhìn lén thiếp đấy à?” “Khụ khụ… Ta chẳng hiểu năng nói cái gì!” Giả vờ lạnh nhạt.
Cao Xương ngẩng đầu nhìn trời.
Cao Dương cúi đầu ngắm đất.
Rất nhanh, những tiếng bước chân chỉnh tề truyền từ xa tới gần, phỏng chừng tất cả hạ nhân trong phủ đều ra đây.
Hai cánh cửa hoàn toàn mở ra, một nữ tử áo vàng tươi cười bước ra nghênh đón.
Mắt hạnh long lanh, da trắng như tuyết, miệng nhỏ tinh xảo, nụ cười tươi tắn trên môi, dáng đi thong dong không hề có một chút loạn nào.
Tuy rằng dung mạo và dáng người vẫn còn thua xa Nghệ An nhưng cũng là người đẹp khó gặp trong mắt người đời.
“Thanh Huyền ca ca, rốt cuộc huynh đã trở lại rồi! Tang Nhi còn tưởng huynh đã quên mình còn một tòa nhà
đây, tuy là mới tinh nhưng lại thiếu mấy phần nhân khí, có điều dù gì cũng coi như có một chỗ đặt chân che mưa chắn gió.”
Miệng lưỡi mau lẹ, vui vẻ lại tinh ranh.
Nghệ An nhướng mày, sau mũ có rèm che, đôi mắt nổi lên ánh sáng thâm thúy và tối tăm.
“Ồ?” Trong mắt nữ tử xuất hiện vẻ tò mò, tầm mắt dừng trên người Nghệ An, “Vị cô nương này là…”
Nghi An đứng yên, cũng không trả lời, đôi mắt đen2lạnh lẽo càng thêm đạm mạc.
Không khí tràn ngập vẻ xấu hổ, có một chút bứt rứt khiến người ta không thở nổi.
Cuối cùng, Vệ Kỳ phá vỡ trầm mặc,5“Biểu muội của ta, Tần Tang.”
Nghi An không nhúc nhích, nàng đang đợi.
Chờ xem Vệ Kỳ giới thiệu cổ thế nào.
“Đây là… nữ nhân của ta.”
Nghệ An cười.
Sắc mặt Tần6Tang trở nên tái nhợt, lùi về sau hai bước, nhờ có nha hoàn đỡ lấy mới không đến mức té ngã.
Tin tức tướng quân về nhà, còn mang theo một5nữ tử, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã truyền khắp trên dưới trong phủ.
Choang.
Chén trà bị đập nát, phát ra một tiếng vang giòn tan.
Nha hoàn lùi về sau hai3bước, vẻ mặt sợ hãi.
“Sao Thanh Huyền ca ca lại có thể đối xử với ta như thể chứ?” Mắt hạnh ngập nước, tràn ngập ai oán.
Nàng ta không màng khuê dự, tự mình giúp hắn xử lý mọi việc trong nhà, sắp xếp mọi chuyện từ trên xuống dưới trong phủ vô cùng gọn gàng, ngăn nắp, vốn tưởng có thể nhận được một chút cảm kích từ hắn, không ngờ kết quả lại phải chuốc về nhục nhã như thế này! “Tiểu thư, chúng ta nên về phủ Quốc công thôi, không thể để mặc người ta bắt nạt như thế được! Báo tin này cho phu nhân và Quốc công gia, chắc chắn họ sẽ ra mặt đòi công đạo cho tiểu thư mà.”
“Không.” Tần Tang lắc đầu, “Nếu lúc này ta đi luôn thì chẳng phải vừa lúc thỏa mãn tâm nguyện của nữ nhân kia rồi sao?”
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?” Tần Tang cười uyển chuyển: “Nếu đã là khách của biểu ca, vậy ta cũng nên chính thức qua chào hỏi một chút.”
Nghệ An được sắp xếp ở Thu Liễm viện, ngay bên cạnh chỗ ở của Vệ Kỳ, còn sắp xếp cho một tiểu nha đầu hầu hạ nữa.
“Tiểu thư…” Cam Lam vừa thở hồng hộc vừa xông vào.
Lúc này, Nghệ An đã gỡ mũ có rèm che xuống, để lộ ra gương mặt kinh trần tuyệt diễm của mình.
Tiểu nha đầu sững ra tại chỗ, quên luôn mình định nói cái gì.
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo, sảng khoái vang lên từ xa tới gần, rất nhanh, một thân ảnh màu vàng tiến qua cửa.
Vốn dĩ Tân Tạng đang nở một nụ cười dịu dàng, đoan chính.
Nàng ta là tiểu thư khuê các, là thiên kim tiểu thư con vợ cả của phủ Quốc công, cử chỉ lễ nghi đều trải qua dạy dỗ chính quy, đến đương kim Hoàng hậu nương nương cũng phải khen không dứt miệng.
Nhưng mà, khi ánh mắt chạm vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của đối phương thì nụ cười tươi trên môi lập tức trở nên vô cùng miễn cưỡng, sau đó dần dần héo rũ.
Không ngờ lại xinh đẹp đến mức này! Khó trách lại có thể làm cho biểu ca động lòng, có thể nói ra câu “nàng là nữ nhân của ta” không biết xấu hổ kia!
Nếu đối phương đã nhìn thấy thì Nghi An cũng chẳng làm bộ làm tịch mà che giấu nữa.
Nàng nhìn nha hoàn vừa chạy vào báo tin, sau đó thuận thế tiến lên, lạnh nhạt hỏi: “Tần tiểu thư có việc gì sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...