Tình yêu kề vai sát cánh rốt cuộc cũng đơm hoa kết trái.
Đàm Hi chói mắt đến nỗi mọi người gần như không để ý tới người đàn ông dắt cô đi trên thảm đỏ.
“Quen mặt quá…” “A! Tôi nhớ ra rồi, là Thời Miễn! Bí thư Thời!”
“Lúc trước nghe nói Thời gia tới tham dự hôn lễ không phải trong vai trò khách mời của nhà trai mà là nhà mẹ đẻ của Đàm Hi tới đưa dâu.
Nhưng không hề nghe nói Đàm gia và Thời gia có dây2mơ rễ má gì mà?”
“Hình như là kết nghĩa.”
“Chuyện là thế nào vậy?” “Khoảng một năm trước, Thời gia lâm vào một hồi nguy cơ chưa từng có… Cứ thế, Đàm Hi nhận bí thư Thời làm cha nuôi, phiên dịch Vạn làm mẹ nuôi.
Nghe nói, ông bà cụ Thời đều cực kỳ yêu thương đứa cháu gái không chung huyết thống này, nói là đối đãi như cháu ruột cũng không quá.” “Thảo nào lại lấy thân phận người nhà gái dự hôn lễ.
Có thể có được mối5quan hệ tới bực này, quả thực Đàm Tổng không phải con người bình thường đâu.”
“..”
Thảm đỏ uốn lượn, mỗi bước đi đều như nhịp đập của trái tim, dần dần tới gần người mình yêu.
Hai tròng mắt trong trẻo của Đàm Hi ánh lên lửa nóng.
“Đừng nóng lòng.” Thời Miễn cười khẽ, “Con gái thì nên rụt rè một chút.” Đàm Hi mỉm cười, hơi xấu hổ.
“Nếu em gái còn sống thì chắc chắn sẽ rất vui khi thấy cháu mặc váy cưới gả cho người ta.
Đối với một6người mẹ mà nói, không có gì hạnh phúc hơn việc được nhìn thấy con gái đi lấy chồng.
Thế nên hôm nay, bác muốn thay nó nhìn thêm mấy lần.”
Đàm Hi ngạc nhiên, “em gái” trong miệng của Thời Miễn tất nhiên không phải là bà Đàm đã chết trong vụ tai nạn xe rồi.
“Cháu là con gái của A Tú.” Thời Miễn hơi mỉm cười, lời nói khẳng định, “Tuy A Cảnh không nói rõ ràng nhưng lại có ý ám chỉ rằng có lẽ A Tú của nhà5bác đã không còn trên cõi đời này nữa, mà nó lại đối xử với cháu đặc biệt như thế, trình độ coi trọng không khác gì em gái ruột, thế nên bác đã suy đoán.”
Mà suy đoán này cuối cùng đã được chứng thực khi Thời Cảnh cầu xin ông hãy trở thành đại diện nhà gái dắt Đàm Hi vào lễ đường.
Nếu không có ràng buộc về huyết thống thì sao có thể đi tới tận bước này cơ chứ?
Thời Miễn từng nghi ngờ liệu có phải con trai3mình để mắt tới Đàm Hi, nhưng vì ngại với quan hệ anh em thân thiết với Lục Chinh nên mới nhẫn nhịn không thổ lộ hay không.
Sau nhiều lần thử, đặc biệt là khi thiệp mời được gửi tới nhà, Thời Cảnh tươi cười như một bà mẹ già thì Thời Miễn không còn gì nghi ngờ nữa.
Đây tuyệt đối không phải phản ứng của một người đàn ông yêu đơn phương khi nghe tin người phụ nữ mình yêu sắp lấy người khác.
Thế nên, chỉ còn dư lại một khả năng.
Từ phản ứng vừa rồi của Đàm Hi, Thời Miễn đã có được đáp án mà mình muốn.
“Bác, thực xin lỗi, cháu…”
“Không cần xin lỗi, cũng không cần giải thích, bác tin cháu có lý do của mình, mà A Cảnh cũng có suy tính của nó.
Nhưng có chuyện này cháu phải nhớ kỹ, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì Thời gia vĩnh viễn vẫn
sau lưng cháu, mở rộng cửa với cháu.”
“Cảm ơn bác ạ.”
“Thật giống…” Thời Miễn hơi ngơ ngẩn, “Nhìn cháu lúc này bác lại không nhịn được nhớ tới A Tú lúc còn trẻ, vốn dĩ nó cũng nên được mặc váy cưới, tiến vào lễ đường, bình an vui vẻ sống hết một đời.”
Đàm Hi lẳng lặng lắng nghe nhưng lại chẳng có cách nào mở miệng an ủi, chỉ vì người đàn ông đã cho cô một nửa sinh mệnh lại chính là nguồn cơn của trận bị kịch này.
Tuy cô không còn sống trong thân thể cũ nhiều năm rồi nhưng không thể phủ nhận rằng, Viêm Võ cho Viêm Hề sinh mạng thì mới có thể tạo ra linh hồn Đàm Hi bây giờ.
Cô không có tư cách, cũng không xứng đáng nói lời an ủi.
Cũng may, Thời Miễn nhanh chóng thoát khỏi bị thương, vỗ tay Đàm Hi, “Không cần nghĩ nhiều, hôm nay là ngày vui của cháu, nhất định phải vượt qua thật vui vẻ.”
Cuối thảm đỏ, người đàn ông cao lớn tha thiết đợi chờ, vai rộng eo thon, quần tây thẳng thớm bao bọc lấy đôi chân dài.
Hai bên trái phải là hai đứa trẻ.
A Lưu mặc bộ vest nhỏ, trên mặt là vẻ trang trọng và nghiêm túc không khác gì ba mình.
Ngô Hạ túm làn váy, bày ra dáng vẻ xinh đẹp mà mình hài lòng nhất, ài, vẫn cứ không đẹp bằng mommy, chờ cô bé trưởng thành rồi cũng muốn mặc áo cưới.
MC: “Trước khi hôn lễ bắt đầu, ngài Lục đã nói với tôi rằng anh ấy muốn dùng cách của riêng mình để tiếp nhận tay của cô dâu, thế nên bây giờ tôi sẽ đưa lại micro cho anh ấy.” Lục Chinh nhận lấy, nhìn Đàm Hi càng ngày càng đi tới gần mình hơn, không hề che giấu sự yêu thương trong mắt.
Âm nhạc vừa dừng lại, trong lễ đường bắt đầu vang lên âm thanh trầm thấp của người đàn ông, giống như lời nói thì thẩm đầy ngọt ngào giữa những cặp đôi yêu nhau.
Anh nói: “Hi Hi, hình như anh chưa từng nói với em rằng, lần đầu gặp mặt, không chỉ yêu em từ cái nhìn đầu tiên mà bản thân anh cũng shock đến xiêu lòng.”
Lần đầu gặp…
Bệnh viện, toilet nam.
Đàm Hi nhớ lại khoảnh khắc đó, thật sự chỉ muốn giơ tay che mặt.
Mình như một con dở hơi gặp phải anh ngang tàng, bá đạo, còn trong cảnh tượng xấu hổ thế kia nữa.
Rồng bay tận trời, phản ứng đầu tiên là… thật con mẹ nó to, chắc là dùng cũng được lắm.
Lúc ấy trái tim như con nai con chạy loạn.
Quả thật đúng là, yêu từ “cái nhìn” đầu tiên.
Mà Lục Chinh mới giải quyết vấn đề được một nửa đã bị người ta nhìn trộm, còn là một cô gái, dừng không được mà tiếp tục cũng chẳng xong.
Lúc đó anh đã nghĩ, sao trên đời này lại có con bé to gan đến nhường này chứ? Còn nói cái gì mà “người anh em, đừng dừng lại, anh cứ tùy ý đi, tôi chỉ đi dạo mà thôi”, khiến cho anh vừa bực mình lại vừa dở khóc dở cười.
Kinh ngạc, kỳ lạ và shock.
Còn chẳng phải là shock đến xiêu lòng hay sao? “… Năm đó, em theo đuổi anh, theo đuổi rất vất vả.
Sau này, đến lượt anh theo đuổi em, mang theo con trai và con gái cùng theo đuổi, thế nên, em nhất định phải chạy chậm một chút, nếu không chờ đến bảy, tám mươi tuổi, anh mắt mờ chân chậm sẽ không đuổi kịp em mất.” Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, có chúc phúc, cũng có cực kỳ hâm mộ.
Bảo vật vô giá dễ cầu, tình lang không phải lúc nào cũng tìm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...