Nhiễm Dao bị hôn mà tỉnh lại.
Cái hồn của người đàn ông dừng trên mặt cô lúc nhẹ lúc nặng, giống như đứa trẻ tìm được món đồ chơi, nghịch không biết mệt.
Lông mi run rẩy, Nhiễm Dao cũng không mở mắt mà chỉ đưa tay đẩy đầu người đàn ông ra, xoay lưng lại, tiếp tục ngủ.
Tống Tử Văn khẽ cười, hai2bàn tay lớn ở dưới chăn bông tiếp tục chơi đùa.
“Dao Dao… Dao Dao…”
Mỗi một tiếng đều làm người ta mềm đến tận xương cốt.
Cả người nhiễm Dao run lên, cơn buồn ngủ bay biển, “Câm miệng!” Người này gần đây nói chuyện rất buồn nôn.
“Giận sao?” Cánh tay dài duỗi ra, lật người cô lại, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở gần5trong gang tấc.
Người đàn ông cười đầy nho nhã, dáng vẻ như quân tử nhẹ nhàng, có điều tiền đề là phải xem tay anh đang làm gì nữa.
“A…”Nhiễm Dao hít một ngụm khí lạnh, liên tục dịch người vào trong.
Mùa đông giá lạnh, những chỗ không được chăn phủ lên đều rất lạnh.
“Em ngốc à? Không sợ lạnh hay sao?” Tống6Tử Văn kéo cô lại, dém chăn cho cô, “Em không muốn thì anh không nghịch nữa là được.”
Nhiễm Dao bị từ “nghịch” của anh làm cho hai má đỏ bừng, “Anh phiền quá đấy…” Nói xong liền thoát khỏi cái ôm của người đàn ông, kéo chăn trùm kín đầu.
Như đà điểu rúc đầu vào cát trốn tránh.
Tống Tử Văn không5khỏi cười khì, lồng ngực vì chấn động mà phát ra âm thanh cộng hưởng nghe vô cùng gợi cảm.
“Che gì chứ? Cả người em còn có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy đâu?”
“Lưu manh!” Càng trốn kỹ hơn.
Người đàn ông xoay người đè lên cô, hôn dồn dập một hồi, đang chuẩn bị tiến thêm một bước nữa thì nghe3một tiếng Trầm“.
Cửa bị mở ra, nói đúng hơn là bị “tông” cho mở ra.
Lực bắn ngược làm một lớp bụi trần bay tung lên.
Cửa bị đập vào tường, phát ra tiếng vang cực kỳ lớn.
Nhiễm Dao sửng sốt.
Mà Tống Tử Văn thì… mềm oặt.
Khóe mắt Trương Thanh như muốn nứt ra, huyệt thái dương giật đùng đùng.
Con gái nũng nịu của bà đang bị một thằng đàn ông khốn kiếp đè lên, không khó tưởng tượng ra bên dưới chăn bông là cảnh sắc kiều diễm tới mức nào.
Nhiễm Chính Bân theo sát mà vào, cái gì nên nhìn cũng đều đã thấy hết, thuốc hạ huyết áp không ngừng nhét vào miệng như không cần tiền.
“Mẹ…” Nhiễm Dao lúng túng mở miệng.
Tống Tử Văn như bị sét đánh.
Trương Thanh: “Mười phút, mặc quần áo rồi ra ngoài cho mẹ.” Nói xong, đóng sầm cửa rời đi.
Nhiễm Chính Bân còn muốn lao vào trong để xử lý tên đàn ông thối tha kia, nhưng vừa mới bước ra được nửa bước chân thì đã bị Trương Thanh túm lấy, kéo ra khỏi hiện trường.
“Bà xã, bà làm gì thế? Tôi còn chưa ra tay…”
Trương Thanh cười lạnh: “Gấp gì chứ? Còn nhiều cơ hội!”
Bà đã thấy quần lót rơi ở cuối giường, hai đứa kia hoàn toàn không mặc gì trên người, nếu lúc này Nhiễm Chính Bán xông vào, chưa đánh được cái nào thì cũng đã xấu hổ muốn chết rồi!
Mười phút sau.
Ông bà Nhiễm ngồi trên ghế sofa, sống lưng thẳng tắp.
Nhiễm Dao mặc một bộ đồ ở nhà dày dặn, Tống Tử Văn cũng đã thay áo sơ mi và quần tây sạch sẽ, vạt áo bỏ trong đai quần, thế nhưng kiểu tóc hơi hỗn loạn vẫn tiết lộ rõ sự vội vàng và hoảng loạn của mười phút trước đó.
Ánh mắt sắc bén của Trương Thanh rơi xuống gương mặt người đàn ông, giây tiếp theo, nhíu mày thật chặt.
Nhiễm Chính Bân thì trợn mắt há hốc mồm.
Tình cảnh lúc nãy quá hỗn loạn nên ông còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc thằng nhãi bắt nạt con gái bảo bối của mình là ai.
Tuy rằng trước khi tới đây đã có rất nhiều suy đoán, ví dụ như là nhà thiết kế nam nào, ngôi sao nào trong giới giải trí, hoặc là bạn học, vân vân… nhưng chưa từng nghĩ tới lại là đồng nghiệp của chính mình.
Quan hệ của hai nhà Nhiễm Tống vô cùng mật thiết, đương nhiên hai vợ chồng đều nhận ra Tống Tử Văn.
Trương Thanh và Bàng Bội San còn là bạn thân của nhau, đợt Tổng Tử Văn ly hôn, hai người còn muốn làm thông gia với nhau, sắp đặt cho Tổng Tử Văn và Nhiễm Dao gặp mặt nhau một lần.
Đáng tiếc, không thể tạo ra một chút phản ứng nào nên đành phải từ bỏ.
Không ai nhắc lại nữa.
Ai mà ngờ được, hai đứa này lại giấu người nhà, đã phát triển đến mức sống chung với nhau rồi chứ? “Giỏi lắm, Tống Tử Văn, cậu lại dám dụ dỗ con gái của tôi hả?” Còn chưa nói xong, Nhiễm Chính Bân đã không nhịn được mà xông lên, vung nắm đấm đánh cho Tổng Tử Văn phải lảo đảo lùi về sau.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng đã rỉ máu.
“Bác trai, bác gái, hai bác nghe cháu giải thích đã…” “Giải thích cái gì mà giải thích hả?” Nhiễm Chính Bân càng tức giận hơn, tức đến giậm chân bình bịch, “Tôi cảnh cáo cậu, cậu làm thế này là sai lại thêm sai! Tính theo bối phận thì Dao Dao cũng phải gọi cậu một câu chú, nhưng cậu làm bề trên thế này đấy à? Hả?!” Con gái bảo bối nũng nịu của ông lại bị một gã đàn ông già đời chén sạch như thế sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...