Con Dâu Trời Phú


Bộp! Một nắm đấm hạ xuống sườn má hắn, ánh mắt Thời Cảnh lãnh khốc, hoàn toàn không có nửa điểm lưu tình.
Nghiêm Phóng vô cùng chật vật.

“Này người anh em, cậu đừng ngoan cố nữa, mấy chiêu mà Công ty Hắc Thủy kia dạy cậu cũng chẳng bằng một cái ngón tay của đội trưởng Thời của chúng tôi đâu.

Tỉnh táo lại đi, đừng cố chấp với bản thân mình nữa.”
Người còn lại cũng để thêm vào, “Cậu còn chưa gia nhập đội đặc công của chúng tôi, còn chưa tính là tân binh nữa, nghe lời đi, ngoan!”
Nghiêm Phóng bĩu môi, trong ngực ôm một sự hờn dỗi, không phun ra được cũng chẳng nuốt vào được, trong mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn.
Thời Cảnh cũng chẳng thèm nhìn hắn: “Bảo vệ cậu là nể mặt ông Cát thôi, cũng là để mắt tới thiên phú bắn tỉa hiếm có của cậu.

Nếu không, con mẹ cậu tính là cái chó gì chứ?”
“Đừng tưởng rằng cậu từng ở Hắc Thủy thì đã có thể kiêu ngạo nhé.

A Dũng, A Xuyên, nói cho cậu ta biết, trước đây các cậu chịu huấn luyện ở đâu?” A Dũng: “Trước đây tôi ở MPRI, trước đó nữa thì ở liên minh vũ trang Thượng Đế.”
A Xuyên: “He he, tôi cũng chỉ từng ở Cáo Bắc Cực mà thôi.”
Đều là những tổ chức lính đánh thuê xếp top 10 toàn cầu, không hề kém cạnh hơn Hắc Thủy chút nào.

Nghiêm Phóng không nói gì, trong lòng thấy hơi lạnh lẽo.
Thời Cảnh: “A Dũng, lái xe.” “Khoan đã…” Nghiêm Phóng ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ, giây tiếp theo, trong mắt lộ ra vẻ ảm đạm.

“Xùy! Đợi hơn hai tiếng đồng hồ chỉ để liếc mắt nhìn một cái như thế, muốn làm tình thánh đấy à?” Thời Cảnh khẽ hừ, không cho là đúng.
Nghiêm Phóng đảo mắt, ánh mắt sắc bén bắn lên mặt anh ta, “Anh thì biết gì!”
“Được lắm! Lại con mẹ nó ngứa đòn rồi!” Thời Cảnh nắm chặt tay, giơ cao lên.

Nghiêm Phóng đã chuẩn bị tốt chuyện bị ăn đòn, nhưng sự đau đớn lại không hề ập xuống, “Anh… sao không đánh?”
“Một đấm không đã nghiền, tích cóp.”
Nghiêm Phóng:“…”Fuck! A Dũng nổ máy, nhấn chân ga, chiếc xe màu đen mạnh mẽ lao vút đi như tên rời dây cung rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Tạm biệt, A Dao.
Có lẽ, vĩnh viễn sẽ không gặp lại.

Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau, Nghiêm Phóng đột nhiên nhớ tới câu mà Tống Tử Văn từng nói lúc ở bên mép vực… Cậu chết không đáng tiếc, nhưng cô ấy sẽ vì vậy mà gánh trên lưng một mạng người.

Nếu cậu yêu cô ấy, chẳng lẽ còn nhẫn tâm nhìn cô ấy sống trong áy náy cả đời hay sao?
Không đành lòng.
Thế nên, lựa chọn buông tay.

Nhưng cũng sẽ không chúc phúc.

Hắn chỉ ước Tổng Tử Văn và Nhiễm Dao chia tay hoàn toàn, tốt nhất là cả đời cũng không qua lại với nhau nữa.
“Ồ, nhớ tiểu thanh mai kia của cậu đấy à?” Thời Cảnh cười lạnh, “Nhìn vẻ mặt của cậu đi, con mẹ nó thật làm mất mặt đàn ông quá… hèn!”
“… Anh không nói gì cũng không có ai bảo anh cầm đầu.”
“Hai đấm.”
“Fuck! Thế mà cũng tính?” Nghiêm Phóng nhíu mày.
“Ba đấm.”
“Ông fuck, đcm, nói lý một tí đi được không hả?”
“Bốn đấm, nắm đấm.” Thời Cảnh vui vẻ thoải mái.
Nghiêm Phóng như phát điên, “Tôi mới nói một câu, sao anh lại tính là hai hả? Rốt cuộc anh có biết đếm không?”
“Fuck, đcm là hai từ bậy rồi.” “…” Mę kiếp! “Sao không mắng nữa hả? Tiếp tục đi chứ.” Thời Cảnh làm ra tư thế mời.

“Vừa rồi anh cũng nói bậy mà? Lặp lại câu của tôi đó.”
“Không tính.”
“Tại sao?” Nghiêm Phóng không phục.

“Chỉ bằng việc tôi là cấp trên của cậu thì cậu đáng bị ông đây đè rồi, sao hả?”

Đè?
A Dũng và A Xuyên lén đưa mắt nhìn nhau, cười trộm.
Nghiêm Phóng chửi ầm lên trong lòng: Đây có thể là tên ác ôn mà ông trời chuyên môn phái tới để chèn ép hắn rồi.
Chiếc xe jeep chạy thẳng về khu ngoại thành.

Đối với Nghiêm Phóng mà nói, tương lai mới sẽ lại bắt đầu.
Còn chưa kịp bắt được cái đuôi của mùa hè thì chớp mắt một cái đã sang thu.

Thời tiết dần trở nên mát mẻ, quần đùi áo phông cũng dần dần trở thành áo len dệt kim.
Lúc giao mùa giữa hạ với thu cũng là lúc phòng làm việc March rơi vào trong thái bận rộn nhất trong năm.

Thanh lý trang phục hè, ra mắt thời trang mùa thu.

Cũng may, năm nay Nhiễm Dao đã thiết kế xong bản thảo từ sớm, còn tự mình2nhìn chằm chặp vào việc sản xuất.

Nhà xưởng cũng bắt đầu sản xuất hàng hóa dựa theo thiết kế một cách nhịp nhàng.
Người mẫu đại diện cho trang phục của trẻ em không đổi, vẫn là cô bé đáng yêu Ngô Hạ.
Cô bé con hiện tại sáu tuổi đã có ưu thế hơn hẳn về chiều cao so với bạn cùng trang lứa, tỉ lệ dáng người cũng cực chuẩn, được ông trời ưu ái cho cảm giác với ống kính nên trong gần hai năm đã5kiểm tiền cho thương hiệu March thêm hơn 5%.
Đây không phải là nói quá, số liệu hiển thị rất rõ ràng.

Hơn nữa, trong thời gian trước, cô bé Ngộ Hạ được đạo diễn Trang mới trở thành gương mặt đại diện của hàng loạt các thương hiệu hoạt hình của tập đoàn Tinh Huy.

Cô bé lại trở thành diễn viên khách mời trong bộ phim nổi tiếng “Bình minh sau đêm lạnh” mà tháng trước đã trở thành hiện tượng bùng nổ ở các phòng bán6vé.
Nghe nói, bộ phim tình yêu này sẽ được đưa tới hai liên hoan phim Berlin và Cannes, đánh sâu vào giải thưởng Sư Tử Vàng.

Nói tóm lại, cô người mẫu nhỏ năm đó được mời tới để cứu cánh giờ đã trở thành ngôi sao nhí chạm tay là bỏng, mà độ nổi tiếng cũng không thấp.

Lại nói tiếp, cái này cũng nhờ vào công lao của kỳ quay người thân thần bí trong gameshow “Hành trình của mẹ và bảo bối“.
Mà đôi thanh mai trúc5mã A Thận và Hạ Hạ nghiễm nhiên trở thành couple nhỏ quốc dân siêu đáng yêu.
Cộng đồng mạng lấy một chữ trong tên của cả hai đứa trẻ tạo thành Couple Thịnh Hạ.

“Nhiễm Tổng, thợ ảnh và nhà sản xuất đều tới đông đủ rồi, chúng ta nên xuất phát tới địa điểm chụp hình thôi…”
“Lộ Lộ, sao tôi không tìm thấy bản thảo số 1008?” Bàn làm việc cực lớn hiện giờ vô cùng lộn xộn, giấy tờ tán loạn, Nhiễm Dạo như bị chìm3ngập trong đống bản thảo, tóc rối bời, vẻ mặt lo lâu.
“1008 à? Để tôi tìm xem…” Lộ Lộ tiến lên, mất không bao nhiêu thời gian đã lôi ra một tờ giấy trong đống bản thảo: “Không phải cái này à?”
Nhiễm Dao cầm lấy, quả nhiên là nó.
Thở phào một hơi, cả người mềm oặt tựa lưng vào ghế, Nhiễm Dao túm tóc lên, buộc thành đuôi ngựa, sau đó nhét bản thiết kế vào trong túi: “Đi thôi, tới địa điểm chụp hình.”
Trên đường đi, Lộ Lộ gọi điện thoại tiến hành xác nhận với bên đại diện người phát ngôn.
“… Được, tạm biệt.” Nhiễm Dao: “Tiểu bảo bối Hạ Hạ tới rồi à?”
Lộ Lộ: “Chưa, cũng đang trên đường tới.” “Chẳng phải đã cho xe của chúng ta đi đón rồi hay sao?” Vốn dĩ Nhiễm Dao định tự đi, nhưng vì đột nhiên không tìm thấy bản thân thiết kế nên đành phải ở lại, phái một người khác đi đón.

“Bên kia uyển chuyển từ chối, nói là có người đưa.”
“Ai?”
Hi Hi thì không có khả năng rồi, gần đây cô nàng mới đánh một loại cổ phiếu mới, hiện tại đang trong giai đoạn thu lưới giải quyết hậu quả, mỗi ngày đều bận tới mức chân không chạm đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui