Năm đó, bức ảnh “hút thuốc phiện” của Hàn Sóc bắt nguồn từ một cậu ấm, bởi vì đã lâu lắm rồi, lại thêm sự can thiệp mạnh mẽ của người khác nên truyền thông, báo chí đều nói năng rất thận trọng, không muốn đào sâu.
Cũng không thiếu người biết chân tướng chuyện này, ví dụ như đám người già đời trong làng giải trí như Triệu Thu, Amy, Trương Hướng Dương, Cao Tường… Cộng đồng mạng liền trở thành thám tử lừng danh Conan, thề phải tìm cho ra ba của tiểu nam thần.
Nhưng thực chất vẫn là vì lòng tò mò không át nổi mà thôi.
Hàn Sóc hoàn toàn không để tâm tới mấy cái này.
Thậm chí còn chẳng thèm đọc bình luận.
Mặc kệ trên mạng loạn xị bát nháo đến cỡ nào, cô chẳng hề quan tâm, mình ta tiêu dao.
Đã thế, mỗi ngày còn dẫn A Thận chạy ra ngoài chơi đến phát điên, ăn hết hàng lớn quán nhỏ nổi tiếng là ngon ở thủ đô, những công viên trò chơi nào hay ho cũng phải tạt qua một lần.
Triệu Thu gọi điện tìm người, nếu không phải tắt máy thì cũng là không có người nghe.
“Tiểu tổ tông này! Mình quả thực..” “Chị Thu, mấy ngày nay chị bị nhiệt à? Khóe miệng đều nổi mụn rồi kìa.”
Bên chỗ Cao Tường vẫn còn đang thảo luận xem nên ra mặt làm quan hệ công chúng hay dứt khoát dựa theo độ hot của việc này mà đấy nó lên cao nữa.
“Ý Hàn Sóc thế nào?” Cao Tường thấy Triệu Thu đi vào thì không khỏi dò hỏi.
Trong khả năng hai người có thể tự quyết định, anh ta đều cố gắng tôn trọng ý kiến của người trong cuộc.
Nay đã khác xưa rồi, Hàn Sóc đội vòng hào quang Ảnh Hậu quốc tế.
Là người chuyển giải quyết scandal, Cao Tường thật sự không dám tùy tiện làm chủ thay cho cô.
Triệu Thu thở dài thườn thượt, lắc đầu, “Tắt máy.”
Cùng lúc đó, Chu Dịch cũng đang tìm người ở khắp nơi.
Cũng phát điên lên rồi.
Người xui xẻo bị dính vào là Trương Hướng Dương.
“Chu Tổng…” “Người ở đâu?” Mắt lạnh như dao bắn thẳng về phía anh ta.
“Xin lỗi, vẫn chưa tra ra được.”
“Không tra ra được?” m điệu đột ngột cao lên, Chu Dịch vỗ bàn đứng phắt dậy, “Mẹ kiếp, đến hai người sống sờ sờ ra như thế mà cậu cũng không tìm được thì còn biết làm cái rắm gì!”
Trương Hướng Dương có đầu rụt cổ.
“Đừng có giả làm chim cút với tôi! Nói chuyện.”
“Không chỉ có chúng ta, bên Tinh Huy cũng đang tìm người.”
“Thì sao?” “Hình như cũng không tìm được.” Tài nguyên của Tinh Hay nhiều thể nào chứ? Nếu đối phương cũng phải bó tay không có cách nào thì anh ta có thể làm quái gì được? “Khốn kiếp!” Một tiếng gầm vang lên khắp trong văn phòng Tổng tài.
Amy đứng chờ ở ngoài cửa, ôm thái độ hóng hớt từ xa mà chuồn nhanh.
Lúc này, để tránh dính xui xẻo thì cô ta vẫn nên tránh đi thì hơn.
Lúc Trương Hướng Dương bước ra ngoài, cả người héo rũ như vừa mới được vớt lên từ trong hồ băng.
Thư ký không khỏi nhìn anh ta đầy thông cảm.
Chu Dịch chửi một câu thô tục xong lại ngồi xuống.
Sau đó, dường như lại lên cơn động kinh, hết tất cả tài liệu bày ở trước mặt xuống đất, vẫn chưa hết giận, tiếp tục dùng chân đá văng đi.
Không ở khách sạn, cũng không ở Tinh Huy, vậy rốt cuộc là đi đâu chứ?
Chẳng lẽ… Đồng tử Chu Dịch co lại, chẳng lẽ cô ấy đã đưa con trai quay về Hồng Kông rồi? Địa bàn của Hàn Quốc Đống, cho dù hắn có đuổi tới đó cũng chưa chắc đã chiếm được chỗ tốt gì.
Quả thực đáng chết!
Sau một hồi thở hổn hển vì tức giận, con sư tử điên cuồng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu tự hỏi đối sách.
Việc cấp bách1trước mắt là phải tìm được người đã.
Chu Dịch ngẫm nghĩ, sau đó cầm điện thoại lên, bấm gọi một dãy số… “Lâm Tổng, chào anh, tôi là Chu Dịch đây, lâu rồi không gặp.
Có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ một chút… Không, không phải chuyện lớn gì đâu… Anh quá khiêm nhường rồi… Chuyện là thế này, lúc trước tôi nghe nói Tổng giám sát bộ phận tài vụ của Lâm Thị ôm tiền bỏ trốn, sau năm ngày mới phát hiện ra, nhưng kết8quả vẫn cứ bắt được người, có chuyện này đúng không?”
Đầu bên kia cười to: “Đúng là có chuyện đó, hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của cảnh sát nhân dân ấy.”
Chu Dịch nhếch môi, “Anh đừng lòng vòng với tôi làm gì, chạy được năm ngày rồi mới phát hiện ra, chỉ mất thời gian nửa ngày đã tóm được người, nếu nói không dùng thủ đoạn gì thì tôi không tin đâu.”
“Nghe cậu nói kìa…” “Lâm Tổng, chúng ta cứ nói thẳng với nhau nhé.2Nếu trên tay anh có mối quan hệ, nếu không ngại thì cho tôi mượn dùng đi, coi như Chu Dịch tới đây thiếu anh một ân tình.”
“Chuyện này…”
“Chẳng phải lần trước anh nói có cô con gái nuôi muốn diễn vai nữ số hai trong phim “Duyên phận ngôi sao hay sao…”
“OK!”
Chu Dịch thở phào: “Vậy phương thức liên lạc?”
“Cậu gọi cho số điện thoại này đi 1388315**, cứ nói là tôi giới thiệu.” “Đối phương xưng hô thế nào?” “Họ n, cậu cứ gọi người đó4anh Ân là được rồi.”
“Cảm ơn.”
Bên này, Chu Dịch lập tức gọi cho anh n” kia, nói ra yêu cầu của mình, sau khi chốt lại giá cả,“… Muộn nhất là khi nào sẽ có tin tức?”
“Trong vòng tám tiếng.”
“Được.” Hiện tại là 6 giờ chiều, như vậy nghĩa là trước 2 giờ đêm nay sẽ tìm được người.
Chu Dịch kết thúc cuộc gọi, lấy áo vest, đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới hầm ngầm.
Mặt trời đã ngả về Tây, về tới nhà vừa đúng 6 rưỡi.
“A Dịch về rồi.” Bà Chu nghe thấy tiếng xe thì lập tức chạy ra đón.
“Mẹ.” “Hôm nay công việc có bận lắm không?” “Bình thường ạ!”
“Có mệt không?” “Cũng bình thường.”
“Đã đói chưa? Để mẹ bảo chị Lưu dọn cơm.”
“Vâng.
Ba đâu ạ?”
“Đang chăm sóc đám hoa cỏ của ông ấy.” Chu Dịch thay dép rồi đi vào nhà, bà Chu cầm lấy cái áo vest trong tay hắn rồi treo lên mắc, đi theo vào trong phòng khách.
Trong tivi đang phát tin tức về giới giải trí.
Chu Dịch nhíu mày, “Sao mẹ lại xem mấy cái này?” Bà Chu cười, “Giờ con đang làm về cái này, mẹ quan tâm thêm một chút thì có sao đâu cơ chứ?” Nghiễm nhiên mang tư thái “người mẹ tốt“.
Chu Dịch nhếch môi, cũng không nói gì mà chỉ cầm điều khiển từ xa lên đổi kênh.
Mấy năm trước, Chu gia gặp phải biến cố lớn, từ Tân Thị chạy tới thủ đô, Chu Dịch cũng từ cậu ấm ăn chơi không nghề nghiệp bị bắt biến thành trụ cột trong nhà, gánh trên vai cả một gia tộc, địa vị cũng theo đó tăng lên.
Ngay cả mẹ hắn lúc nào cũng phải nịnh nọt, lấy lòng con trai.
Thật đúng là…
Châm chọc khó nói thành lời.
“Bà chủ, đã dọn cơm xong rồi.”
Bà Chu thận trọng liếc nhìn con trai, “Nếu con không thích thì sau này mẹ sẽ không xem nữa.
Đi thôi, ăn cơm dã.”
Chu Dịch đứng lên, đi về phía nhà ăn.
Trong khoảng thời gian đó, hắn đã rút điện thoại ra nhìn không dưới ba lần.
“Còn chuyện chưa xử lý xong sao?”
“Không.”
Bà chu im lặng, không dò hỏi thêm nữa.
Rất nhanh, ông Chu cũng từ bên ngoài trở vào, ba người cùng ngồi xuống ăn cơm.
Trong bữa cơm, ngoại trừ tiếng bát đũa va vào nhau thì không còn âm thanh gì khác nữa.
“Con no rồi.” Chu Dịch đặt đũa xuống, đi lên lầu.
“A Dịch, sao còn không ăn thêm chút nữa? Mới có nửa bát cơm…” “Được rồi, bà ăn của bà đi, chẳng lẽ nó không biết chừng mực à?” Ông Chu trách mắng.
Bà Chu lại hậm hực ngồi vào chỗ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...