Con Dâu Trời Phú


Mười phút…
Hai mươi phút…
Một tiếng…
Hai tiếng… Trời đã sắp tối đến nơi rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Mở miệng hỏi thì đối phương chỉ đáp lại rất ngắn gọn… “Chờ!” ở nhà họ Thời lúc này cũng chẳng bình tĩnh hơn.

Ông bà cụ Thời truy hỏi mãi mới biết được ngọn nguồn sự tình, “Đều tại tôi, vừa nghe tới làm từ thiện đã lập tức đồng ý ngay, làm hại Nguyệt Nhi…”
Bà cụ Thời không ngừng tự trách mình.
Bà Thời tên là Vạn Giai, tức mẹ đẻ của Thời Cảnh và Thời Nguyệt cũng gấp gáp trở về nhà, vừa trấn an ba mẹ chồng vừa phải nghĩ cách xoay sở cho con gái.
Cũng may, là người đã quen đối mặt với sóng to gió lớn, sau một hồi hoảng loạn thì bà nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Hiện giờ tình thể còn chưa rõ ràng, tình hình cụ thể thế nào cũng chưa biết được, chờ là phương thức ứng đổi tốt nhất mà bà có thể nghĩ ra lúc này.
Ông cụ Thời cũng rất tán thành cách làm này của con dâu.

Ba người cứ ngồi trong phòng khách chờ đợi điện thoại bàn và điện thoại di động.
Reng reng reng.

Máy bàn đổ chuông.

Bà cụ Thời ở gần nhất nên lập tức cầm lấy ống nghe, “A Miễn, bây giờ Nguyệt Nhi… À, là A Cảnh đấy à, bà còn tưởng là điện thoại của ba cháu… Giọng bà á? Làm gì có chỗ nào không ổn? Rất bình thường… Ở nhà không có việc gì đâu, thật mà… Bà nội không lựa cháu…”
Sợ ảnh hưởng tới nhiệm vụ của Thời Cảnh nên trong nhà có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng không bao giờ nói.

Dần dà, điều này gần như trở thành một sự ăn ý không cần nói rõ ra trong nhà họ Thời.
Nhưng hiển nhiên, Thời Cảnh nào có thể dễ lừa như thế.

Anh ta cứ truy hỏi mãi.

Bà cụ Thời đã sắp không chỗ đỡ được, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía con dâu.
Vạn Giai cắn răng một cái, dường như đã hạ quyết tâm, “Mẹ, đưa điện thoại cho con, để con nói.”
“A Cảnh, là mẹ đây.” Bên kia điện thoại, Thời Cảnh vô cùng nôn nóng, rõ ràng giọng của bà nội có điểm không đúng vậy mà cứ nói chuyện tốt mãi, chẳng nói chuyện xấu, có điều anh ta lại không thể tức giận với người lớn nên sắp nghẹn đến chết rồi.
Đột nhiên, âm thanh của Vạn Giai truyền tới từ bên kia đầu dây, anh ta nhìn đồng hồ cát, chỉ còn hai phút.
“Mẹ, con không còn nhiều thời gian lắm, rốt cuộc có chuyện gì, mẹ nói rõ ràng ra đi, đừng để con đi làm nhiệm vụ còn mang theo lo lắng trong người, đến lúc đó mà bị thương thì cũng đừng trách con…” Không biết có phải sự đe dọa của anh ta có tác dụng hay do Vạn Giai không có ý định lừa gạt anh ta nữa…
Thời Cảnh dùng hết một phút để nghe hết những chuyện đã xảy ra.
Cho đến khi còn thừa bốn mươi giây, “Mẹ, lần này mẹ nhất định phải nghe con.” Vạn Giai ngồi thẳng người lên, nghe khẩu khi nghiêm túc của con trai như thế thì vẻ mặt cũng không khỏi nghiêm túc, “Ừ, con nói đi.” “Đi tìm Đàm Hi, em ấy nhất định sẽ có cách cứu A Nguyệt ra.

Mọi người phải đi tìm em ấy, nhớ lấy!” Vừa dứt lời, đồng hồ cát cũng chảy xong, Thời Cảnh buông ống nghe xuống.

Tiếng của giám sát viên vang lên, “Người tiếp theo!” Vạn Giai vẫn còn đang duy trì động tác cầm ống nghe, ánh mắt ngây ra.
Bà cụ Thời nóng nảy tới mức không ngừng giật ống tay áo con dâu, “À Cảnh nói gì thể con?”
“Nó bảo con đi tìm Đàm Hi, nói cô ấy có cách giúp A Nguyệt.

Nhưng mà…” Đàm Hi là ai? Bà còn chưa nghe thấy tên này bao giờ.
Mắt bà cụ Thời sáng lên, “Mẹ biết! Mẹ biết! Mẹ còn có số điện thoại của con bé đây này…”
Tối nay, Đàm Hi nhận được một cuộc điện thoại không ngờ tới.

“Xin chào bà Thời.” Cô dùng kính ngữ, đáng ra, nên gọi một tiếng “bác gái” mới đúng.
Đáng tiếc…
Vạn Giai nói với cô tiền căn hậu quả, bao gồm cả cuộc điện thoại của Thời Cảnh nữa.

Đàm Hi ngẩn ra, dường như không tin nổi là Thời Cảnh lại tin tưởng mình như thế, chẳng nói gì mà bảo người nhà họ Thời đi tìm mình ngay.
“… Xin lỗi đã làm phiền tới cháu, nhưng trước mắt thì chúng tôi chẳng biết làm thế nào cả.” Giọng nói dịu dàng, tuy có hơi hoảng loạn nhưng vẫn cực kỳ lễ độ.


Đàm Hi hoàn hồn, “Chuyện này cháu đã biết từ chiều nay rồi, sau khi Thời Nguyệt vào Cục Cảnh sát thì đã gọi điện cho cháu, cháu cũng đã cho luật sư đi xử lý.” Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, “Giờ cũng đã qua năm tiếng đồng hồ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thêm một tiếng nữa là có thể nộp tiền bảo lãnh theo quy định, tạm thời đừng nóng nảy, chúng ta cứ chờ chị ấy ra đã rồi hãy bàn bạc kỹ hơn.”
Vạn Giai nghe thấy cô nói thế thì cũng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng không giấu được
sự kinh ngạc.

Xảy ra chuyện lớn như thế, đối tượng xin giúp đỡ mà con gái bà nghĩ tới đầu tiên không phải là ba mẹ mà lại là người phụ nữ tên “Đàm Hi” này!
Ngay cả Thời Cảnh cũng có một sự tín nhiệm khó1hiểu, thậm chí là tin phục với cô… Chuyện này… rốt cuộc là sao? Không lập tức truy cứu ngay, Vạn Giai nuốt hết mọi sự khó hiểu vào bụng, nói lời cảm ơn.

Nếu cả con trai và con gái bà đều tin tưởng vào Đàm Hi thì nhất định người này có chỗ hơn người.

Vừa rồi Vạn Giai nghe cô nói chuyện, rành mạch8rõ ràng, nói có sách, mách có chứng, quan trọng nhất là luật sư cô phái đi trở thành người đầu tiên có thể tiếp xúc với Thời Nguyệt ngoài cảnh sát.
Cho dù không tin thì bà cũng phải thuyết phục mình tin tưởng.
Bà… không còn lựa chọn nào khác.

“Bác đừng nên lo lắng quá mức, cũng mong hai ông bà cụ trong nhà chú ý2giữ gìn sức khỏe.” Đàm Hi không nhịn được dặn dò thêm một câu.
Đầu bên kia dừng lại một chút.
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, “Đây cũng là ước nguyện đầu tiên của đàn chị.” Nếu không vì sao phải mời một người ngoài như cô nhúng tay vào chứ? Nói đến cùng, vẫn là vì không muốn cho ông bà trong nhà tăng thêm sự4lo lắng.
“Đứa bé, cháu có lòng rồi.

Nếu lần này Nguyệt Nhi có thể bình an vô sự thì toàn bộ Thời gia đều mang ơn cháu.”
“Nói quá lời rồi.


Luật sư Trình sẽ đưa đàn chị trở về nhà an toàn.”
“Nếu đã vậy, bác sẽ gọi điện bảo ba con bé về nhà trước đã.”
Khoan đã! Ánh mắt Đàm Hi sầm xuống, “Bác… Bí thư Thời, đang ở Cục Cảnh sát sao?” “Đúng thế, chiều nay ông ấy và thư ký có tới đó, giờ vẫn còn chưa về nhà.” Sắc mặt Đàm Hi khẽ biến đổi, giọng nói lập tức trở nên thận trọng, thậm chí là nghiêm túc hơn: “Bác lập tức gọi điện bảo ông ấy về nhà ngay, nhớ rõ là phải ngay lập tức.” Vạn Giai muốn hỏi tại sao theo bản năng, nhưng lại đến bên miệng lại biến thành một chữ “được” đầy kỳ quái.

Chờ đến khi bà tỉnh táo lại thì cũng cảm thấy thật không thể tin nổi.

Giọng của người phụ nữ ở đầu bên kia như có ma lực làm người ta phải tin phục, khiến bà làm theo một cách không thể tự chủ được.
Kết thúc cuộc gọi, Vạn Giai như quyết đoán hơn, lập tức gọi điện thoại cho Thời Miễn, sau khi bên kia nghe
máy thì chỉ nghe thấy tiếng cãi cọ, ồn ào, mà giọng của người tiếp cũng cực kỳ không tốt.

“Có chuyện gì? Tôi đang bận lắm!” Trong lòng Vạn Giai thầm hố không ổn, dường như hiểu ra dụng ý của Đàm Hi khi bảo bà làm thế này, mồ hôi lạnh không khỏi toát ra.

“Ông xã.” Bà hít sâu một hơi, “Ông nghe tôi nói, nhất định không được nổi giận, ngẫm lại thân phận của ông và những đôi mắt đang nhìn chằm chặp vào ông từ trong bóng tối đi!“.
Thời Miễn giật thót, đầu như bị một gáo nước lạnh dội thẳng xuống, lập tức tỉnh táo lại.
Vạn Giai nghe thấy ông quát lạnh một tiếng, xung quanh lập tức an tĩnh lại.
“Ông xã, về nhà rồi nói tiếp.”
“Nhưng mà Nguyệt Nhi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui