Con Dâu Trời Phú


“Khụ khụ…” Tiếng ho của Lục Giác Dân phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Bà cụ có phản ứng trở lại, dắt tay cô bé: “Bé ngoan, bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà trước nhé, đợi tuyết rơi dày hơn rồi lại ra chơi, được không nào?”
Cuối cùng Ngộ Hạ cũng phát giác ra bầu không khí bất thường.

Cô bé gật đầu, đi vào trong.

Ừ, cô bé là một đứa bé ngoan.
A Lưu cũng bị ông cụ dẫn vào trong nhà.

Đàm Hi nhìn Lục1Chinh, cô đề nghị: “Ra ngoài đi dạo một chút chứ?”
“Đợi anh hai phút.”
Anh đi ngược lại về phòng, một lát sau, anh cầm hai chiếc khăn choàng bước ra, một chiếc choàng lên cổ của mình, chiếc còn lại choàng lên cổ giúp Đàm Hi.


“Mang ủng da vào.” Anh căn dặn.
Đàm Hi dạ một tiếng, vâng lời làm theo.
Chuẩn bị xong xuôi, hai người ra ngoài.

Không có điểm đến, chỉ đi men theo con đường trong tiểu khu.

Tuyết rơi càng ngày càng dày, rơi8trên đỉnh đầu, nhanh chóng hóa thành một mảng lạnh buốt.

Lục Chinh lấy một chiếc mũ len từ trong túi áo khoác ra, đưa qua cho cô: “Đội lên.”
Đàm Hi đút tay vào túi, không hề có ý muốn nhận lấy.

Cô chỉ xoay người, đứng yên, ngẩng đầu nhìn anh: “Ông xã, không ngại khi đội giúp em chứ?”
Ánh mắt anh lóe lên nụ cười, không biết có phải vì xưng hô hay là sự ỷ lại trong vô thức của cô.
“Được.” Anh đáp như thế.
“Đẹp2chứ?” Đàm Hi có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình từ trong đội con ngươi đen láy của anh… bao bọc kín kẽ, giống như chiếc bánh ú.
“Đẹp.” Cô cười, bỗng nhiên: “Muốn hỏi chuyện về Cố Miên đúng không?” Vẻ mặt thản nhiên, không hề né tránh.

“Phải xem em muốn nói hay không thôi.”
“Anh hỏi, em sẽ nói.” Đã tin tưởng hoàn toàn.
Khuôn mặt Lục Chinh trầm xuống, “Kiếp trước, em thích anh ta.” Câu khẳng định.

Đàm Hi nhướng mày, người đàn ông này,4nhìn vào thì có vẻ như không để ý gì cả, nhưng trên thực tế lại nhỏ nhen nhạy cảm hơn bất kỳ ai.
“Sao không trả lời?”
“Chẳng phải anh đã đoán ra được rồi sao?” Con người của Lục Chinh càng tối màu hơn, giống như hai vòng xoáy không đáy, muốn hút trọn linh hồn vào trong.
“Nhưng em yêu anh mà.”

Kiếp trước em thích cậu ấy.
Kiếp này em lại yêu anh.
Viêm Hề đã mất, quá khứ cũng được mai táng theo, nhưng Đàm Hi lại sống sờ sờ ra đó, cô cảm thấy thỏa mãn, trong tim chỉ có thể dung nạp được người đàn ông ở trước mắt này thôi.
Ánh mắt của Lục Chinh bỗng nhiên phát sáng, anh giữ chặt cằm của cô: “Em…” Cổ họng ngứa ngáy, “Nói lại lần nữa.”
“Em yêu anh.” Cho nên, quá khứ chỉ có thể là quá khứ, có thể nhớ lại, có thể hồi tưởng, nhưng không thể níu kéo.

Trong màn mưa tuyết bay đầy trời, một nam một nữ ôm hôn nhau.

Cứ như chỉ có lẫn nhau trong cả đất trời này.

ở một nơi không xa, hai người đàn ông đứng sánh vai nhau, chiều cao ngang nhau, thậm chí cả khuôn mặt cũng giống nhau.
Dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, mạnh mẽ kiên cường.

Nhưng về khí chất lại cho người khác hai cảm giác khác nhau, một người dịu dàng sạch sẽ, một người lãnh đạm lạnh lùng.
“A Miên, em nên tỉnh táo rồi.”
“Đúng vậy.” Cố Miên cười, như ánh mặt trời chói sáng trên lớp băng tuyết, phản chiếu ra tia sáng nhàn nhạt ấm áp, “Nên tỉnh lại rồi.”
Bên cạnh cô sớm đã không có chỗ cho anh.


Cũng có thể là từ năm ấy, vào giây phút anh từ chối cô vì thân phận nhạy cảm của mình, giữa họ đã được định sẵn càng ngày càng xa cách nhau.

Rất nhiều lúc, Cố Miên đều suy nghĩ, nếu năm xưa anh có thể can đảm hơn một chút, dũng cảm hơn một chút nữa thì kết quả có phải đã khác đi rồi không?
Họ sẽ trở thành một cặp đôi bình thường trong trường, cùng lên lớp, cùng học tập, củng cố gắng vì tương lai.

Sau đó tốt nghiệp, kết hôn, lập gia đình, sinh con dạy con… Đáng tiếc, không có “nếu như” ấy.
“Em phải nhớ kỹ, cô ấy đã không còn là Viêm Hề nữa.

Cô ấy là Đàm Hi, đã có chồng, có con, có sự nghiệp, nhưng thứ duy nhất không có chính là quá khứ.”
“Anh, anh đã từng yêu ai chưa?” Một lúc lâu sau, lâu đến mức Cố Miên còn cho rằng hắn sẽ không trả lời thì Dịch Phong Tước lại lẩm bẩm.

“Có thể kiếp trước đã từng yêu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui