Con Dâu Trời Phú


Đàm Hi nhận lấy, cúi đầu lật xem.
“Trong đó viết gì vậy?” “Tinh Huy ký hợp đồng với cậu dưới danh nghĩa của Hollywood, thời hạn 5 năm, đảm bảo mỗi năm một bộ điện ảnh chất lượng cao, hơn nữa còn là phim tiếng nước ngoài.

Còn về tỷ lệ phân chia, cũng khá là công bằng.”
Hàn Sóc nhướng mày: “Kết1luận cuối cùng là?”
Đàm Hi đóng tập hợp đồng lại: “Có thể ký.”
“Lúc nãy cậu nói… phim tiếng nước ngoài?”
“Ý ở đây là, cậu có thể không phát triển trong nội địa.”
Khuôn mặt Hàn Sóc khẽ động.

“Nhưng trước đó tớ vẫn phải nhắc nhở cậu một câu: Nếu cậu lựa chọn phát triển ở nước ngoài, hoặc là phải rinh được8giải ảnh hậu trở về cho nở mày nở mặt, hoặc là cả đời này không còn dính líu gì đến Hoa Hạ nữa.

Cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Đôi con người của Hàn Sóc vừa đen vừa trầm.

Đàm Hi đã nhắc đến đây, cô không muốn nói nhiều nữa.

Rời khỏi Thịnh Mậu, Hàn Sóc về thẳng khách sạn tắm rửa,2bắt đầu ngủ một giấc no say.
Khi tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau.


6 giờ sáng, ánh nắng mặt trời ló dạng, Hàn Sóc ngồi dậy, dựa đầu vào thành giường, ôm chăn bông ngẩn người.
Trên chiếc tủ đầu giường bên cạnh, có đặt bản hợp đồng mà cô mang về vào hôm qua.
Đột nhiên, di động đổ chuông.
“Alo.”
“Chào Chole, tôi4là Amy…”
Hai người hẹn nhau tại một nhà hàng Tây, 10 giờ trưa, Hàn Sóc đến nơi, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lập tức nhướng mày.
Hôm nay cô mặc đồ thể thao, một chiếc kính râm gác trên sống mũi, che hết phân nửa khuôn mặt.
Mặt mộc không trang điểm, nhẹ nhàng sạch sẽ.

Vốn chẳng có điểm gì bất thường, chỉ có điều những người ra vào chỗ này đều ăn mặc lịch sự, nên bộ trang phục của cô lại có hơi khác biệt.

Cô nhún vai, hai tay nhét vào túi, chẳng thèm quan tâm đến.
“Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Co.”
Cuối cùng, dưới sự dẫn đường của phục vụ, cô dừng lại trước cánh cửa một căn phòng bao tại lầu hai.

“Chính là chỗ này.” Nói xong, khom người rời đi.
Hàn Sóc đứng trước cửa, nhìn chằm chằm thật lâu, nhưng chung quy vẫn không mở ra.

Giây phút đó, cứ ngỡ như xuyên qua mọi chướng ngại của thời gian, trở về lại 5 năm trước.
Lúc đó, cô cũng đứng như thế, tuy trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng vẫn hy vọng hắn ta có thể niệm một ít tình xưa.
Cho dù chỉ một chút thôi… Đáng tiếc thay, không hề có.
Hắn tuyệt tình hơn bất kỳ ai.

Hít thở sâu, Hàn Sóc nhếch khóe môi, nhanh chóng nở một nụ cười đúng mực.

Nhấc tay lên, đặt trên tay nắm cửa, dùng sức nhẹ.

Cửa mở rồi.
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông xuất hiện ngay trước mắt, ánh mắt Hàn Sóc chững lại, nhưng không hề kinh ngạc.
Amy là nhân viên của điện ảnh Thế Kỷ, sau khi “Hoa Sơn Trà” công chiếu, vẫn kiên quyết muốn ký hợp đồng với cô.


Và Chu Dịch lại là ông chủ của Amy, nên không thể không biết cô là ai.
Vì thế, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt nhau thôi.

Trước đây cô muốn trốn tránh, nhưng bây giờ cô lại không cho rằng như thế nữa.

Trốn được mùng một, sao trốn được ngày rằm?
Hàn Sóc cười khẽ, sải bước đi vào, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Chu Dịch cho rằng hắn sẽ nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc, nôn nóng muốn bỏ chạy của cô, nhưng sự thật lại như tát vào mặt hắn.
Cô bình tĩnh, thậm chí lạnh lùng hơn trong tưởng tượng.

Không hề trốn tránh, cô không chỉ ngồi xuống bên cạnh hắn, mà còn chủ động lên tiếng: “Đã lâu không gặp, bạn cũ.” Mí mắt Chu Dịch giật giật, vốn dĩ phải do hắn nắm quyền chủ đạo, không phải sao?
“Đúng thật là đã lâu không gặp, thật không ngờ vừa gặp nhau thì em lại cho tôi một bất ngờ lớn đến thế!” Nghiêng đầu nhìn Hàn Sóc, cô lại không hề né tránh.

Bốn mắt nhìn nhau, một người lạnh lùng, một người hờ hững.

Nhưng cảm xúc của kẻ trước lại dao động mạnh mẽ hơn kẻ sau.
Chu Dịch tạm thời rơi xuống thế hạ phong.

“Có việc gì sao?” Cô lên tiếng với giọng điệu lạnh nhạt, cũng không theo ý của hắn, hỏi xem “bất ngờ” là gì.
Chu Dịch lại không định cho qua như thế, “Năm năm không gặp, em đã nghèo túng đến mức phải đi quay loại phim kia để kiếm sống ư?” “Kiểu phim nào?” Cô không hề tức giận.

“Ha, tôi đã xem rồi.”
“Cho nên?”

Hắn bỗng nhiên im lặng, một lúc sau: “Nếu em vì chuyện năm xưa… hoàn toàn không cần phải chà đạp bản thân mình như thế.”
“Chà đạp?” Hàn Sóc cảm thấy khó hiểu, cô nhìn hắn: “Anh lấy thân phận gì để nói câu đó với tôi? Lại dựa vào gì mà cho rằng quay phim là tự chà đạp bản thân mình?”
“Chẳng lẽ em không biết rõ đó là dạng phim gì?” Huyệt thái dương đau dữ dội.

“Xin lỗi, tôi thật sự không rõ lắm.”
Chu Dịch cắn răng, năm năm trước, cô đã là một quả ớt nhỏ, năm năm sau, cô đã tu thành ớt chỉ thiên rồi?
“Tìm tôi đến có việc gì không?” Hỏi lại lần hai, chân mày khẽ cau lại, có thể nhìn thấy vẻ mặt bực bội.
Hắn mỉm cười: “Nhiều năm không gặp, không thể nói chuyện xưa sao?”
Hàn Sóc cũng mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, “Tôi không nhớ mình có chuyện xưa gì để nói với anh cả.”
“Tình cũ, được tính hay không?” “Chu Dịch, anh thật sự vẫn… không biết xấu hổ.”
Ý cười của hắn sâu dần: “Tôi thích dáng vẻ của em khi mắng chửi tôi, nhất là trên giường.” “Vậy sao? Chẳng trách lần nào họ cũng đều hưng phấn như thế.” Cô ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng.

Con người Chu Dịch co lại: “Họ?” Nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng vậy.” Hàn Sóc mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ xinh đẹp: “Số người tôi mắng khi ở trên giường, không chỉ có mình anh.

Vì thế thật sự không cần phải nói chuyện cũ xưa gì hết, dù sao một người hai người đều như nhau.

Tôi rất bận, không có thời gian tiếp chuyện với anh.” “Hàn Sóc, em nói lại lời lúc nãy xem!” Nắm tay siết lại kêu rắc rắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui