“Cô gái à, sau này không thể làm như thế nữa nhé! May mà hôm nay cô gặp được tôi đấy.”
“Cảm ơn chú, chú là người tốt.”
“Gọi chú gì chứ, tôi già đến thế sao?”
Nhiễm Dao nghẹn họng: “Vậy… anh?”
“Hì hì, vậy mới đúng.
Thấy thái độ nhận sai của cô bé khá tốt nên tôi không so đo nữa, xe có bảo hiểm cũng không cần cố đến, chúng ta thêm wechat của nhau, xem như kết bạn, cô thấy thế nào?”
“Tiền sửa chữa tôi sẽ dùng Alipay chuyển qua cho anh.”
Muốn chuyển qua Wechat thì phải kết bạn, nhưng Alipay thì không.
Nói thật, Nhiễm Dao không thích ông chú bóng lưỡng trung niên này một chút nào.
Ông ta tức giận nói: “Xem ra cô vẫn chưa hiểu ý của tôi rồi, vậy tôi nói lại một lần nữa.
Tôi không cần phí sửa chữa, hai chúng ta kết bạn, chỉ đơn giản như thế thôi!”
Nhiễm Dao ngừng cười, ánh mắt lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi chưa bao giờ kết bạn lạ trên Wechat.”
“Tôi nói này, sao cô không biết linh hoạt gì thế hả? Bây giờ là người lạ, trò chuyện với nhau là thành bạn bè thôi, đúng hay không?”
“Không cần thiết phải như thế, tôi vẫn sẽ trả tiền sửa chữa.” Nhiễm Dao lấy danh thiếp đưa ra cho ông ta, “Đây là nơi tôi làm việc, anh có thể cầm theo hóa đơn sửa chữa đến thanh toán ở bộ phận tài vụ.
Bây giờ tôi đang bận nên phiền anh nhường đường một chút.”
Ý muốn từ chối của Nhiễm Dao quá rõ ràng, khuôn mặt ông ta xị xuống: “Chuyện hôm nay không cho qua đơn giản như thế đầu, chúng ta đợi cảnh sát đến xử lý đi.”
“Lúc trước tôi đã nói tìm cảnh sát đến, nhưng anh nói không cần, bấy giờ lại muốn lật lọng, anh có ý gì đây?” Nhiễm Dao siết chặt nắm tay.
Rõ ràng là người này muốn ăn vạ mà.
“Hừ! Trước đây tôi thấy thái độ của cô không tồi, muốn bỏ qua cho cô, ai ngờ cô lại không chịu phối hợp, vậy thì đừng trách tôi đấy nhé.”
“Ha… Không đồng ý kết bạn Wechat là không chịu phối hợp à, mặt mũi của anh lớn đến thế sao? Thật sự xem mình là nhân vật lớn nào à? Ai thèm kết bạn với anh chứ?”
Người dịu dàng cỡ nào cũng có lúc sẽ tức giận!
Nhiễm Dao thật sự cảm thấy kinh tởm ông ta.
Ông ta biến sắc, “Mẹ nó đã nể mặt cô mà cô còn không chịu à?”
“Tôi nói này ông anh, cô gái nhà người ta đã đồng ý đền tiền rồi, anh còn dây dưa thể làm gì?”
Có người không nhịn tiếp được nữa, trường nghĩa lên tiếng.
“Đúng vậy, người ta đụng vào xe của anh, dựa vào gì mà cứ bắt người ta thêm Wechat?”
“Tôi1thấy ông này có dụng ý khác, muốn cưa gái chứ gì?”
“Già không nên nết…” “Lái Mercedes trong nước bộ hay lắm à? Cô gái nhà người ta còn lái BMW nhập khẩu đấy nhé!”
Mỗi người một câu, không còn nghi ngờ gì khi ai cũng bênh vực Nhiễm Dao.
Ông ta thẹn quá hóa giận: “Các người làm cho rõ nhé, là cô ta đụng vào đuôi xe tôi, chứ không phải tôi!”
“Đụng vào đuôi thì đã sao? Người ta không đến tiền hay là làm8bị thương anh?”
“Dựa vào gì phải thêm Wechat của anh?”
“Cô bé nói rất đúng, mặt anh to thật!”
Nhiễm Dao nhấc cổ tay lên xem, đã 30 phút trôi qua rồi, “Chuyện đến đây là thôi, tôi thật sự có việc, đi trước đây.”
Ông ta muốn túm tay cô, nhưng Nhiễm Dao lách người né đi: “Anh muốn làm gì?”
“Cảnh sát chưa đến, không được đi!”
“Tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây, trách nhiệm của tôi thì tôi sẽ gánh vác, danh tiếp cũng đã2đưa cho anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?” Nói xong, Nhiễm Dao xoay người, không thèm để ý đến nữa.
Ánh mắt ông ta tối xuống, thế mà muốn ra tay.
Ông ta vừa giơ tay lên thì bị ai đó túm lấy rồi bị đẩy mạnh ra sau, suýt chút nữa đã khiến ông ta ngã nhào xuống đất.
Tống Tử Văn thu tay về, tay áo sơ mi màu trắng được xắn lên, bàn tay to để lộ ra ngoài.
Không cần nhiều động tác4dư thừa, anh chỉ đứng đó, cả người đã toát ra hơi thở chính trực.
“Có nhiều người có mặt ở đây như thế mà anh cũng dám ra tay?” Vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng, không cần tỏ ra tức giận vẫn toát lên được khí thế uy nghiêm của mình.
“Hả? Thị… thị trưởng Tống?”
“Anh…”
“Tôi là Châu Xuyên, may mắn được gặp anh trong đợt đấu thầu cục quy hoạch lần trước!” Nói xong, vội vàng rút một hộp thuốc đưa đến trước mặt Tổng Tử Văn.
“Không cần.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...