“Ba ơi, ba sao vậy?” Ngộ Hà chớp đôi mắt tròn xoe, vừa thắc mắc vừa vô tội.
Lục Chinh ho nhẹ: “Tặng món gì đây?””Con vẫn chưa kịp xem” Nói xong, cô bé chạy đến bên cạnh sofa, túm lấy chiếc cặp sách rồi chạy về trước mặt.
Lục Chinh thò tay vào, lấy ra hộp quà hình trái tim.
Ánh mắt người đàn ông hơi tối xuống.
Cô bé thì lại chẳng cảm nhận thấy điều gì, cúi đầu gỡ ra, đột nhiên “a” lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Chocolate nhân rượu!”
Vẻ mặt Lục Chinh càng đen hơn.
Chocolate… hình trái tim…
Tụi nhóc bây giờ đều to gan đến thế sao? “Ngon quá…” Cô bé bóc một viên cho vào miệng, ban đầu có hơi đắng chát, nhưng nhanh chóng đã bị thay thế bởi vị ngọt lịm mềm mịn, lan tỏa ra khắp khoang miệng.
Ngô Hạ thỏa mãn híp mắt lại, dùng bàn tay nhỏ bé bóc thêm một viên nữa đưa đến bên miệng Lục Chinh: “A… ba ăn này…”
Lục Chinh há miệng ra, mùi vị…cũng được, miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Nhìn cô1bé đã ăn hết một viên, lại vẫn muốn ăn thêm viên nữa, Lục Chinh nhanh tay đoạt lấy: “Thứ này ăn nhiều sẽ không tốt.
”
“Nhưng…” Cục cưng muốn ăn mà.
“Ngoan, ăn một viên sẽ mập thêm nửa cân thịt, con muốn trở thành một cô bé mập hay sao?”
Ngộ Hạ lắc đầu như trống bỏi, hai mắt đầy sợ hãi: “Không muốn, không muốn làm cô bé mập! Cục cưng muốn xinh đẹp cơ!”
“Ừ, vậy còn muốn ăn nữa hay không?”.
“Không… không ăn nữa…“.
“Sau này còn nhận những kiểu quà như thế này nữa không?”
“Nhận ạ.
”
Ngộ Hạ nhìn Lục Chinh với vẻ mặt tội nghiệp: “… Không thể nhận sao? Nhưng ngày mai họ còn muốn tặng cho con nữa, phải làm sao đây?”
“Họ? Còn8tặng nữa?”
“Vâng ạ!” Cô bé lại vui vẻ móc thêm vài chiếc hộp khác từ trong cặp sách ra: “Đây là của Lý Hàng tặng.
Đây là của Vương Hoành Vũ tặng.
Đây là của Lư Chí Minh tặng.
Còn có cái này… cái này… cái này nữa… con quên hết tên của họ rồi, tóm lại đều là các anh trai!”
Mặt Lục Chinh đen như đít nồi.
“Ba… ba ơi?” Cô bé sợ sệt kéo tay áo của anh.
“Ba thích gì, con tặng cho ba nhé? Kẹo mút hay là đồng hồ chuột Mickey? Hay là chiếc khăn tay nhỏ này cũng được, nhưng bên trên có hình Hello Kitty, con cũng thích lắm…”
Nghe con gái thuộc như lòng bàn tay, cả người Nhị Gia cảm2thấy không được ổn cho lắm.
“Nếu ba đều không thích thì trong cặp của con vẫn còn!”
Đàm Hi thay đồ xong bước xuống lầu, liền nhìn thấy cô bé đứng trước mặt Lục Chinh với dáng vẻ ỉu xìu, đầu cúi xuống, vẻ mặt chán nản.
“Hai người đang làm gì vậy?” “Mommy…” Nghe thấy tiếng của Đàm Hi, Ngô Hạ nhào đến, vành mắt đỏ bừng, dáng vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương.
“Sao vậy?” Cô nhìn lướt qua con gái, rồi dừng lại trên người Lục Chinh.
Ánh mắt Lục Chinh lóe sáng, hơi chột dạ.
“Ba không cho con ăn chocolate….
”
“Ăn nhiều không tốt, nghe lời.
”
“Còn không cho con nhận quà nữa.
”
“Quà?” Đàm Hi nhướng mày.
“Là quà của bạn học tặng, họ đều đối xử rất4tốt với con, mời con uống nước trái cây, tặng kẹo mút và cả chocolate…” Ngô Hạ xòe tay ra đếm.
Cuối cùng 10 ngón tay vẫn không đủ đếm.
Chân mày cau lại với nhau: “Mommy, con có nên dùng chân đếm không nhỉ?”
Đàm Hi: “…”
“Bỏ đi, chân thúi lắm, không đếm.
”
“Khụ… Vì sao họ lại tặng quà cho con?”
“A” Cô bé cố gắng nhớ lại, “Lý Hàng nói, cô bé này thật đáng yêu, sau này sẽ do tôi bảo kê; Vương Hoành Vũ nói, em gái hãy đi theo anh; Lư Chí Minh nói muốn làm anh trai nuôi của con…”
Đàm Hi: “…”
“Mommy, cái gì gọi là “bảo kê ạ? Anh trai nuôi giống với anh A Thận đúng không?”
“Con gái ngoan, con đừng nhận quà của họ nữa.
”
“Nhưng họ cứ muốn nhét vào cặp sách của con…” Cục cưng cũng suy sụp lắm chứ bộ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...