Con Dâu Nhà Quý Tộc

Chương 11: Hai thành viên còn lại của gia tộc họ Đỗ!
Sưu tầm
Mẫn bước ra ngoài, đứng ngay bãi cỏ sau trường. Trường của Mẫn vốn có 1 sân cỏ khá rộng, có thể cho 1 chiếc máy bay " dừng chân " tại đây. Mẫn hết ngước lên nhìn trời như con điên rồi lại nhìn vào chiếc đồng hồ mà rủa
-Chuyện quái gì xảy ra với chị ấy rồi hả trời? hẹn 10 phút, mà giờ gần nữa tiếng, đứng đến mõi cặp giò mình, muốn chảy mỡ luôn! Chị ấy biến đi đâu rồi cơ chứ?-Mẫn bực bội, nhăn mặt mình mà rủa xả "ai đó "
Đang tính " bức cỏ " thì cô nghe thấy tiếng ù của máy bay, trên đầu cô có 1 làn gió khá mạnh. Những cộng cỏ đang im lìm thì bị quấy tung lên, mọi thứ giống như bị quấn theo cơn gió mạnh đó! Mẫn ngước lên thì thấy chiếc thực thăng cỡ bự của Ý. Và có người ngồi trên đó để lái. Không ai khác, người đó chính là chị cả của cô, Đỗ Nghi Dung!
Dung thả xuống 1 sợi dây thừng khá chắc, rồi từ trên hét xuống
-Mẫn! chị biết em có thể làm được! mau đu dây lên đây đi!
Mẫn nghe xong nhìn chị mình bằng ánh mắt như muốn hỏi " Chị có bị gì không thế? "
-Chị bị chạm dây thần kinh số 7 đấy à? đây không phải phim hành động của Mỹ, đây cũng chẳng phải rừng rú gì. Em cũng chẳng phải khỉ hay " Tắc giăng ". Làm quái nào em bu được lên đó bằng chiếc dây này chứ? sao chị không hạ cánh xuống đây?-Mẫn bực mình hét lên đến đau cả họng
-Chị không thích thế! Hạ cánh xuống rồi mắc công nổ máy bay lên, mắc thời gian lắm! Chúng ta không còn thời gian đâu! chị biết, không có chuyện gì mà em không làm được cả! em xuống biển bắt cá mập còn được chứ huống gì! Những chuyện nhỏ nhặt như thế này thì làm khó gì được em chứ! - Dung biết tính em gái mình, cô nịch nọt Mẫn đủ thứ.
Nhưng Mẫn đây cũng không ngu dốt gì! cô thừa biết chị mình nịch cô vì cô CÓ BAO GIỜ ĐI XUỐNG BIỂN BẮT CÁ MẬP ĐÂU CHỨ!? Không biết Dung lôi từ đâu ra cái chuyện kì quái đó! nhưng đúng là không còn thời gian thật. Dung đã " đưa rượu đến tận miệng " Mẫn, nếu cô mà không " uống " thì sức chịu đựng của Dung xem như bay. Mà sức chịu đựng của Dung không còn, thì Mẫn cũng chẳng sống thêm được bao lâu ở cái thế giới này!
Mẫn đu nhanh lên dây thừng, nhưng vì gió khá mạnh, nó cứ lắc tới rồi lắc lui, khiến cô không thể vững người mà đi lên an toàn được. Phải mất gần 15 phút cô mới lên được trực thăng.
Vừa lên được trực thăng, tưởng nghe được lời khen từ Dung. Ai dè...tan mộng
-Em làm cái gì mà như rùa bò vậy? đu từ đó lên đây mà mất gần 15 phút!-Dung liền cằn nhằn rồi lái máy bay đi
Mẫn bỗng cảm thấy sùng máu, rồi cô hét lên
-Chị hay nhỉ? chị thử thay thế em xem! trời đất ơi, chị chỉ ngồi trên này, ăn bánh, uống nước, rồi sai khiến em thôi! chứ có làm cái gì đâu. Chỉ có mình em làm thôi à, mà chị cũng cằn qua với cằn lại!
Dung chỉ nhìn Mẫn thở dài. Cô không nói thêm gì nữa, cô biết Mẫn hơn ai hết, con bé này vốn có tính nóng trong người. Nó mà bực lên thì nhảy từ trực thăng xuống đất nó cũng làm!
Chiếc trực thăng bắt đầu bay lên bầu trời. Vì đói bụng Mẫn liền lục tung trực thăng lên để xem có gì ăn không? nhưng chỉ thấy có nải chuối để trước mặt. Cô đành ngậm ngùi bức 1 trái để ăn.
Tạm thời xa 2 chị em nhà này. Trở lại với Việt Nam, công viên " The World "
Thiên và Quân cố gắng lắm mới thoát khoảng đám con gái đó. Hai người tìm đến cái ghế ở 1 góc rồi ngồi xuống thở hì hục như vừa chạy " Ma ra tông " về. Thiên nhìn sang Quân rồi lại hét lên
-Sao mà anh lắm gái bu thế hả? nhìn anh cũng đâu có hấp dẫn gì chứ! người thì gầy, ốm teo tông đến nổi gió thổi 1 cái là bay đi mất! vậy mà không biết đám con gái nghĩ gì lại bám anh như điên!
Quân có chút ngạc nhiên nhìn Thiên, rồi anh nghiên đầu sang 1 bên rồi hỏi Thiên
-Cho tớ hỏi nhé! cái này là cậu ghen hay là cậu ghen tị với tớ thế?
Tự dưng Thiên chợt tĩnh vì mình đã làm 1 việc không đúng lắm! đúng là cô có hơi bực vì đám con gái đó cứ bám đuôi Quân .... Nhưng cái này là gì cô cảm thấy ồn với lại trời đã nóng nảy, mà đám đó cứ bu bu lại 1 bầy như kiến. Khiến cô không thể thở được. Nói chung, lý do cô mắng Quân là vì đám đó khiến cô bực chứ không phải ghen hay ghen tị. Thiên định nói như thế, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt " thiên thần " của Quân. Cô lại thôi!
-Chính cậu cũng biết câu trả lời mà!-Thiên chỉ quay mặt đi, đáp lại 1 câu ngắn gọn
Quân hiểu ý, anh cười mĩm rồi cũng không nói gì thêm. Không khí yên lặng của hai người bắt đầu ào đến. Chằng ai chịu nói gì! Chẳng lẽ 2 người này giận nhau sao? vợ chồng chưa cưới, ai lại đi giận nhau như thế!
-Xin lỗi vì lúc nãy làm thế với cậu!-Quân mở lời
-Chuyện gì?

-Lúc nãy tớ hôn vào má cậu mà chưa xin phép. Tớ xin lỗi, lúc đó vì muốn thoát khỏi các bạn nữ đấy! mình mới liều làm như thế! nhưng mà nói thật nhá, cậu đánh kem gì mà má của cậu thơm dễ sợ luôn! tớ định hôn thêm 1 cái nữa mà sợ cậu nổi giận!-Quân trề môi tiếc nuối nói
Thiên nghe xong, lòng cảm thấy hơi vui. Vì vốn dĩ, cô cũng đã thích Quân, nhưng không nói. Vì Thiên từ nhỏ đã vậy, ít khi để lộ điểm yếu của mình.
-May cho cậu đấy! cậu mà hôn tớ lần nữa thì xem như cậu chết chắc rồi!-Thiên đưa nấm đấm đe dọa
Quân chỉ cười, rồi Thiên cũng cười. Cả hai cùng cười như điên ngay giữa ghế công viên. Hai vợ chồng, điên ngang nhau giữa trời nắng gắt!
-Thôi, đi chơi tiếp đi. Nếu không, mai cậu làm dâu nhà tớ, sẽ bị mẹ tớ bắt ở nhà. Không cho đi chơi thoải mái như vậy nữa đâu!-Quân nói rồi đứng dậy
Thiên cũng gật đầu rồi đứng dậy. Quân liền xòe tay ra lần thứ 2 rồi hỏi
-Cậu không quên đấy chứ?
Tất nhiên, thường thường cái gì đã làm 1 lần, thì lần thứ 2 quá quen thuộc hoặc không ngại ngùng. Và việc nắm tay nhau đi dạo như thế này cũng không ngoại lệ. Thiên liền nắm tay Quân rồi bước đi.
Chỉ trong 1 ngày, tính tình thân thiện của " chồng " mình đã khiến Thiên có tình cảm với cậu. Hai người có vẻ đã trở thành vợ chồng. Chỉ chờ đến ngày, cô nàng " bướng bỉnh " Thiên này nói lời thích Quân thôi!
Sau gần 13 tiếng đồng hồ bay trên không trung. Chiếc trực thăng của Dung và Mẫn " yên nghĩ " tại sân bay riêng của nhà họ Đỗ tại Việt Nam. Chỉ mới có 13 tiếng, mà Mẫn đã gần như sắp chết khi ngồi trên trực thăng, may là trực thăng riêng, nên tốc độ bay nhanh hơn. Chứ còn mà trực thăng tập thể, bình thường, thì ít nhất cũng mất gần 24 tiếng. Mà 24 tiếng ngồi trên máy bay, xem như Mẫn tiêu đời. Cô nhóc vốn không mấy quen đi lại những phương tiện này.
Vừa đáp xuống sân bay, hàng ngàn người của gia tộc họ Đỗ ra đón Dung và Mẫn, trông 2 người họ rất ngầu khi bước xuống sân bay. Đúng là giàu thật sướng!
Quản gia lâu đời của nhà họ Đỗ. Ông Lý, ra đón Dung và Mẫn
-Mời 2 cô chủ lên xe!
-Wow! ông Lý, lâu quá không gặp, ông khỏe chứ?-Mẫn vui mừng vì gặp lại ông Lý
Ông cười hiền đáp lại
-Cảm ơn cô chủ đã quan tâm. Nhờ phúc của nhà họ Đỗ, tôi vẫn ổn!
Rồi cả 2 cùng bước lên xe, chiếc xe nổ máy ngay lập tức, rồi rời khỏi sân bay, tiến bước đến căn biệt thự bạc tỉ của nhà họ Đỗ!
Chương 12: Đám cưới có 1 không 2!
Sưu tầm
Chiếc xe đưa Dung và Mẫn đến căn biệt thự của ông Đỗ và bà Đỗ. Dung bước xuống trước, còn Mẫn vẫn ngồi lìm trong đó không thèm bước ra!
Cũng đúng, Mẫn đã 3 năm nay không về nhà. Lại còn có xích mích với ông Đỗ, giờ gặp mặt lại. Không biết phải xử ra sao?
-Mẫn, em làm cái gì thế? bước xuống cho rồi chứ còn ngồi lì ở đó làm cái gì?-Dung bực mình nhìn Mẫn rồi bảo
-Hôm nay có ông già đúng không? -Mẫn hỏi
-Em nói cái gì thế? ông già nào? em học cách gọi ba mẹ mình theo kiểu đó ở đâu thế?-Dung đã bực nay càng bực hơn
Mẫn chỉ cúi đầu không nói gì thêm. Rồi cũng bước ra ngoài. Mẫn đi thẳng vào trong mà không chờ chị mình. Đúng là cô và Dung không hề hợp nhau 1 chút nào!
Cánh cổng to bự chảng đang đóng tự dưng mở toan ra khi Mẫn vừa bước đến. Nhà quý tộc, thì tất nhiên tất cả những thứ gì trong nhà này đều là đồ hiện đại, lẫn cả cánh cổng này. Cánh cổng này được ông Đỗ mua từ Hà Lan về. Cánh cổng hiện đại nhất Việt Nam, nó có thể phân biệt được người ngoài và người quen bằng DNA hoặc hình dáng của họ. Mẫn cũng là con nhà họ Đỗ, cô mang DNA của nhà này, nên cánh cổng mở ra là chuyện bình thường. Còn nếu cô mà không phải người nhà họ Đỗ, không chừng cô bỏ xác ở ngay đó vì cánh cổng này rất " độc ác "!
Mẫn bước vào, nhìn xung quanh, rồi nói thầm 1 câu

-Chẳng có gì thay đổi cả!
Cô đi sâu vào bên trong nhà, đi đến căn phòng lớn nhất của biệt thự, rồi mở cửa bước vào. Bên trong, ông Đỗ và bà Đỗ đã ngồi đó, đang " nhâm nhê " ly trà, ngước lên nhìn Mẫn
Mẫn thấy ba mẹ mình, có hơi ngại, nhưng rồi cũng bảo
-Thưa ba mẹ con mới về!
Mẹ cô nhìn cô với khuôn mặt lạnh tanh rồi phán
-Cuối cùng sau 3 năn 4 tháng, con cũng vát xác về nhà rồi đấy à! vậy mà mẹ tưởng con tuyệt tình không bước về nhà nữa chứ!
Mẫn biết mẹ đang giận cô kinh khủng, và muốn " đá " cô bay khoải đây ngay bây giờ. Nên cũng chỉ cúi đầu chứ không nói năng gì.
Khoản vài phút sau, thì tới lượt Dung bước vào. Cô nhìn ba mẹ rồi lại nhìn Mẫn đang ụ mặt ngồi phía bên trái
-Con mới về thưa ba mẹ!-Cô bảo
-Con về sớm hơn ta nghĩ đấy! -Ông Đỗ bảo
-Vâng, vì con rất trông mong xem được mặt đứa em dâu của mình!-Dung cười bảo
-Ừ! con bé cũng xinh lắm, khuôn mặt dễ nhìn, không quá sắc xảo!- Bà Đỗ cười khen ngợi
Mẫn thì vẫn im re ngồi 1 xó, muốn hỏi nhưng không dám. Dù có lì lợm, bướng bỉnh tới đâu, thì người cô sợ nhất vẫn là ba mẹ và những người có quyền trong nhà!
-Còn con, khí thế anh hùng lúc bỏ nhà ra đi đâu rồi? sao giờ ngồi im 1 cục như " phân " thế hả?- Ông Đỗ móc họng
Đúng! ông Đỗ là người đã tạo nên Mẫn ngày hôm nay, ông biết Mẫn hơn cô biết chính mình. Không phải không không mà ông nói câu đó đâu. Chắc hẳn, ông phải có lý do của nó.
Mẫn nghe xong, có vẻ hơi sùng máu, vì cô rất ghét ai so sánh mình với những " thứ " đó. Không cần biết đó có phải là ông cố, bà cố, hay là ba mẹ. Mẫn liền đứng dậy, nhìn vào hai người rồi nói
-Ba mẹ muốn rủa xả con cái gì thì làm ơn rủa đi nhá! chứ đừng có ngồi đó mà móc họng con hoài nha! sức chịu đựng của con đủ thôi nha!
Ông Đỗ và bà Đỗ mặt tỉnh bơ nhìn Mẫn rồi cười
-Đó mới là con chứ! chứ " đứa " lúc nãy ngồi 1 góc thù lù ở đó đâu phải là con Mẫn nhà này!
Đúng. Chính vì lý do đó, mà ông Đỗ mới nói như vậy. Dù sao đi nữa, dù Mẫn có là đứa con quậy phá, lì lợm, nghịch đến cỡ nào. Thì đó cũng là con gái của nhà họ Đỗ, bộ não của gia tộc họ Đỗ. Cha mẹ nào lại đi giận con cái!
" Ông bà già thông minh, có âm mưu sẵn rồi! " Mẫn nhăn mặt nghĩ thầm, rồi ngước nhìn khuôn mặt của họ, cô lại mĩm cười
" Họ vẫn khỏe, thật là may! " Mẫn thầm nghĩ.
Dung nhìn Mẫn đang cười 1 mình mà lòng cũng vui. Gia đình họ Đỗ, lại tụ họp về đây sau 3 năm " phân tán "
Chương 13: Gia đình .... Thiên!‏
Sưu tầm
Sau khi chơi xả láng tại công viên " The World ". Trời cũng đã dần tối, công viên cũng đã vắng bớt người. Quân và Thiên cũng đã nhận ra điều đó. Cả 2 cùng bước ra ngoài, rồi nói lời chào tạm biệt

-Vậy....hôm nay ngày hẹn hò đầu tiên của chúng ta cũng kết thúc tốt đẹp nhỉ!-Quân cười bảo
-Ừ, cám ơn....-Thiên đáp lại
-Vậy thôi cậu về đi nhé! có gì cho tớ xin lỗi mẹ vợ vì dẫn đứa con gái yêu dấu của bà đi đâu đến tận giờ này mới về!-Quân thọc thọc vào tay Thiên mà chọc
Thiên hất hàm, cú vào đầu Quân 1 phát đau điếng vì cái tội " điên cũng chẳng ra điên mà khùng cũng chẳng ra khùng ", cậu xoa xoa đầu rồi vẫy tay tạm biệt Thiên bước đi.
Có vẻ như Quân không nở thì phải. Nhưng anh lại nghĩ, ngày mai Thiên sẽ là vợ anh, từ lúc này đến khi đó có mấy tiếng chứ nhiêu, phải chịu đựng! Sau khi Quân đi, Thiên cũng chẳng đứng đó làm gì. Cô cũng bước nhanh trên con đường về nhà, cô không có suy nghĩ giống Quân, vì mai cô phải về làm dâu nhà họ Đỗ, cô mong mình về nhà sớm để lo cho gia đình lần cuối. Cô còn rất lo cho mẹ và ba mình, Ân và Lam không biết có " làm ăn " gì được để giúp ba mẹ không? Cô lo lắm.
Mới thấp thoáng đã về đến nhà. Thiên chạy nhanh vào, thì thấy bàn ăn đầy những món đồ ngon, đắt tiền, mà nhà cô chưa hề dám mơ tới. Gia đình cô nhìn thấy cô thì cười rồi bảo
-Thiên, mau lại ăn cơm! kẻo nguội
Cô gật đầu bước đến bàn ăn, lòng nhói lên mỗi khi nhịp tim đập. Bàn ăn thơm ngon, gia đình đầy đủ các thành viên, 1 cảnh tượng tưởng chừng như không còn hiện hữu trong tâm trí của cô nữa. Vì quá bận rộn cho công viện, ba mẹ thường hay đi sớm về khuya, con Lam thì cứ ngồi lì trong phòng mà nghiên cứu cái khỉ khô gì đó? Ân thì lại long rong ở ngoài cả ngày. Mỗi lần ăn cơm, chỉ có Thiên thui thủi ở nhà tự bới cơm mà ăn 1 mình. Bây giờ, ai nấy đều ngồi lại như vậy.... cô thật vui!
-Hôm nay mẹ mua mấy món mà em thích ăn nhất đấy! em ăn trước đi!-Ân cười tươi nhìn Thiên nói rồi chỉ vào món gà ở trên bàn
Thiên cầm nhẹ đôi đũa lên, tay cầm chén cơm. Cô xén 1 miếng thịt nhỏ ở gần đùi con gà rồi bỏ vào miệng. Ngon...ngon lắm! ngon đến nỗi mỗi lần nhai, nước mắt cô lại chảy. Không hiểu tại sao, tự dưng cô lại cảm thấy gia đình mình thật ác. Không ăn cùng nhau đã mấy năm rồi, vậy thì cứ làm như vậy đi! không mua những món ngon đã mấy năm rồi! thì ngày hôm nay cũng làm như vậy đi. Họ làm như thể đây là lần cuối họ được thấy mặt cô vậy. Nhưng rồi có giận, có hờn thì cô cũng chẳng làm được gì.
-Ba và mẹ xin lỗi con Thiên à! ba biết, hiện con đang giận ba mẹ vì lý do gì lại làm việc này. Nhưng mà Thiên này, từ lúc con sinh ra, cho tới lúc con sắp đi làm dâu. Ba và mẹ chẳng làm được gì cho con cả, tiền nuôi lớn con, cũng nhờ họ Đỗ mà ra. Ba thật tệ, khi không thể chính tay mình nuôi con. Ngày mai, con đi lấy chồng, ba mừng lắm! vì con sẽ không phải chịu cảnh ăn cơm 1 mình ở cái căn nhà này, không phải thức khuya để chờ ba mẹ đi làm về, không phải dậy sớm để lo việc ăn sáng của cả nhà. Con hãy sống với những gì con đáng được hưởng. Thật có phúc, khi gã con vào nhà họ Đỗ. Xem như đây là bữa ăn cuối cùng của con, ăn đi ngon, ăn cho no bụng vào rồi ngày mai hãy cười thật tươi mà bước về nhà chồng! - Ông Nguyễn nói với chất giọng khàn đã lớn tuổi. Đôi mắt ông sâu thẳm trong nước mắt, ông vui, ông rất vui vì Thiên sẽ không làm những chuyện mà ông không muốn cô làm nữa. Lẫn bà Nguyễn cũng vậy. Cảm ơn trời!
Thiên bỗng òa khóc thật lớn, thật to. Cô khóc như 1 đứa trẻ bị dành lấy kẹo, cô muốn khóc, vì cô vui và hạnh phúc lắm! Cô muốn khóc, vì ngày mai trở đi. Cô sẽ luôn mĩm cười như cha nói, mà không hề khóc nữa! Vì cô, là Nguyễn Thanh Thiên. Thanh Thiên có nghĩa là bầu trời, mà bầu trời sẽ không bao giờ khóc, nếu khóc, nhân giang sẽ gặp lũ lụt, cô không thích thế. Thiên thích nắng hơn!
Quân cũng vừa về tới nhà, vừa bước vào, anh đã thấy có cái " thứ " gì đó đứng lù lù ngay giữa nhà mà khoanh tay
- Ai đó? - Anh hỏi
Nhưng cái thứ đó vẫn không trả lời. Nhưng hình dáng này quen quá, hình dáng nữa gái nữa trai này thì chỉ có....Đỗ Thanh Mẫn thôi!!
-Mẫn? là em đúng chứ?-Quân hỏi lại lần nữa
Cái " thứ " đó bỗng nhếch mép cười rồi tiến tới phía Quân. Chiếc bóng càng tiến tới, thì khuôn mặt càng lộ rõ. Và bây giờ, không nhầm lẫn gì nữa, cái " thứ " đó chính là Đỗ Thanh Mẫn
Quân bỗng chạy tới, ôm Mẫn rồi hất tung cô lên như trái bóng
-Cuối cùng em cũng về rồi Mẫn! anh ba tưởng em trốn luôn rồi!
Mẫn liền thộn vào bụng Quân 1 cái rồi phán
-Liệu hồn ông nghe ông! tôi mới về, đang bực à! đừng làm tôi phải ra " chiêu " nha!
Rồi cả 2 dí nhau chạy quanh nhà, y như Tom và Jerry. Hai anh em, hai đứa " trẻ " của gia tộc họ Đỗ.
Chương 14: Đám cưới có 1 không 2!
Sưu tầm
Thời gian sao trôi qua thật nhanh. Mới đó đã đến ngày 14/2, ngày Valentine cũng là ngày lễ cưới của Quân và Thiên. Bên nhà Quân đã dậy từ rất sớm, ông Đỗ, bà Đỗ, Quân, Dung, và Mẫn đều ăn mặc rất thịnh soạn. Chú rễ của chúng thật bảnh khi mặc trên mình bộ vest " lê " màu " trắng ".
Miệng anh đang cười toe toét như ánh ban mai, tối qua anh không thể chớp mắt được vì mong chờ đến ngày hôm nay. Mẫn đứng từ xa nhìn Quân rồi nhếch mép nói thầm
-Làm gì mà như " trai tơ " còn trong trắng thế!
Còn bên nhà Thiên. Nhà Quân đã dậy từ sớm, nhà Thiên còn dậy sớm hơn gấp bội. Cho dù hôm nay là ngày cưới của mình, nhưng Thiên vẫn ngủ ngáy khò khò như ngày nào, chẳng bù với Quân nhà mình. Như thường ngày, cô bị Lam đánh thứ lúc 5 giờ sáng để chuẩn bị trang điểm, mặc váy cưới. Bên nhà họ Đỗ có mời người chuyên gia trang điểm đến nhà Thiên để " làm đẹp cho vịt ". Thiên như bừng tỉnh trong cơn ngủ, mà ngồi dậy nhanh. Hôm nay là ngày trọng đại trong đời cô, vậy mà cô vẫn có thể ngủ được, đúng là không thể tin được! Cô nhăn mặt đánh và đầu mình để tỉnh lại.
-Chị có đánh vào đầu hay ngực như king kong cũng chẳng giúp ích gì đâu. Làm ơn mau chạy xuống lầu nhanh, kẻo mấy người đó lại hiểu lầm con dâu nhà họ Đỗ lại chậm rì như rùa, rồi phá hoại danh nhà họ Đỗ!-Lam với ánh mắt ma quỷ đe dọa cô
Thiên lấy gối phan cho Lam 1 cái rồi chạy nhanh xuống lầu. Khi cô vừa chạy xuống lầu, ai nấy đều nhìn cô ngạc nhiên, có cỡ khoảng gần 8, 9 người đang đứng đó chờ cô. Đúng là thợ chuyên gia trang điểm, ai cũng xinh như Tiên! Cô cúi đầu xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của mình. Mọi người cười rồi chấp nhận lời xin lỗi, người trang điểm chính cho cô là 1 chị gái khoản 22, 23 tuổi. Trông chị ấy rất hiền và cũng rất xinh, chị mới Thiên ngồi xuống rồi bắt đầu trang điểm. Chị gái ấy nhìn khuôn mặt của Thiên rồi cười bảo
-Nhà họ Đỗ có khác, chọn con dâu rất đúng. Em biết là mình xinh lắm không!
Câu nói của chị ấy khiến nhà Thiên và lẫn cả cô đều ngạc nhiên. Vì từ nhỏ đến giờ, chưa có ai " dám " bảo cô xinh đẹp!

Lam đứng đằng xa nghe thấy, rồi lè lưỡi trêu trọc Thiên
-Chị bé ấy hình như mắt bị vấn đề!
Vừa nghe xong câu đó, Thiên liếc phắt sang Lam bằng ánh mắt rất ư là " dễ chịu và dễ mến ". Cô thề là sẽ đập chết Lam nếu có thể!
Chị gái ấy bắt đầu chét kem lên mặt Thiên, loại kem này rất tốt, chúng luôn được bán ở những siêu thị sa hoa và rất đắc tiền. Thiên thèm được dùng loại kem này lâu rồi. Bây giờ, giấc mơ của cô đã thành sự thật. Sau đó, chị gái ấy bắt đầu những bước trang điểm cho cô, đánh mắt, kẻ mắt, phấn hồng, tô son. Cuối cùng, sau gần 25 phút không hơn không kém, khuôn mặt của cô đã hoàn thiện. Cô quay sang cho bố mẹ mình xem. Không biết tại sao, bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt của cô đều há hốc mà ngạc nhiên, Ân và Lam cũng không ngoại lệ. Lam nhìn vào khuôn mặt của Thiên ngồi nghĩ thầm
-Đúng là người đẹp nhờ son phấn!
-Trông em bây giờ xinh lắm, nào đến lúc mặc váy cưới rồi!-Chị gái ấy dẫn cô đến phòng thay đồ
Thiên có vẻ ngần ngại vì cô sắp chuẩn bị phải mang váy cưới. Đời người, chỉ có duy nhất 1 lần được mặc váy cưới. Cô không ngờ rằng mình lại mặc nó sớm như thế! cô nghĩ rằng, 1 người phụ nữ chính chắn mặc nó sẽ đẹp hơn là 1 đứa trẻ chưa trưởng thành như cô. Thật không thể ngờ, thể kỉ 21 rồi lại còn có dụ cưới sinh chỉ khi mới 17 tuổi!?
Thiên ngừng lại chút trước khi bước vào phòng thay đồ. Người chị gái ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu được phần nào cảm giác của cô.
-Thiên này! em đúng là vẫn còn rất trẻ con, nhưng đó cũng đâu phải lý do em không thể mặc váy cưới! một đứa trẻ mặc 1 váy cưới, đối với chị, nó rất đẹp đấy! nó toát lên 1 vẻ gì đó thật hợp với chiếc váy!
Thiên lần đầu biết được rằng, trẻ con cũng có thể mặc váy cưới. Có thể chị ấy nói đúng, Thiên cũng đỡ được phần nào ngần ngại, cô cười rồi bước thẳng vào trong. Nơi cô sẽ thật sự trở thành 1 người " phụ nữ " theo đúng nghĩa!
Chương 15: Đám cưới có 1 không 2!
Sưu tầm
Thiên bước vào phòng thay đồ đã 10 phút, mà chẳng thấy tâm hơi đâu. Mọi người đứng ở ngoài đều lo lắng và mất kiên nhẫn. Chị gái trang điểm cho cô bước tới gần cánh cửa rồi gõ
-Thiên? em không sao đấy chứ? em khỏe đấy chứ?
Bên trong vẫn không phát ra tiếng động nào, nó càng khiến mọi người lo hơn
-Thiên? chị mở cửa đấy! - Chị gái nói rồi vặt chặt tay cầm cửa
-Khoan đã! em không sao chị ơi! chỉ là sao cái áo cưới nó hở hang quá chị ơi! còn ngắn ngủn nữa chứ, kiểu này mà đi ra ngoài thì ngại chết!
Giọng nói của Thiên vang ra khiến mọi người người lăn cười bò. Ai đời, mặc áo cưới cũng " chê " ngắn với dài, hở với kín!
Chị gái trang điểm cười nhẹ rồi nói lại với cô
- Trời ơi! Thiên ơi là Thiên, cái váy đó được nhà thiết kế nổi tiếng của Anh thiết kế cho em đó! nó có giá bạc tỉ đấy. Ai cũng mơ được 1 lần mang được chiếc váy đó đấy! Đúng là nó có hơi hở và khá ngắn, nhưng nó đẹp mà, đúng chứ?
-Vâng....vâng....nó rất đẹp ạ!-Thiên nói như thể chỉ có muỗi mới có thể nghe
-Vậy thì mau ra đây đi! cô nhóc!
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng liền mở ra như được câu thần chú làm phép. Bước ra không phải là nàng tiên, không phải là cô Tấm ngày xưa, cũng chẳng phải là người đẹp thế giới. Bước ra chỉ là Thiên với bộ váy cưới trên mình, nhưng cô tỏa ra 1 " phép thuật " nào đó khiến mọi người phải nhìn cô trầm trồ.
Xinh đẹp nhưng không quá sắc sảo, khuôn mặt cô toát lên 1 vẻ thật thanh khiết cùng với bộ váy cưới. Thề rằng, ai mà gặp cô ngay bây giờ, sẽ chết điêu đứng mất!
Lam cũng phải công nhận rằng....cô chưa hề biết rằng từ trước đến giờ mình lại có người chị xinh đẹp như vậy. Còn nữa, mặc váy ngắn, không biết Thiên có chuẩn bị trước hay không? nhưng cặp giò của cô trắng, đẹp không kém gì SNSD của Hàn Quốc à! Điều đặc biệt, chân cô không có " hoa ".
- Ôi Chúa ơi! con gái của tôi....-Mẹ cô không thốt nên lời
- OH MY " DẾ "!!!! - Không biết Ân đang cố nói cái gì, Tiếng Việt lai Tiếng Anh chăng?
-Thấy chưa! chị đã bảo rồi mà, nhìn xem, ai cũng ngạc nhiên kìa!-Chị gái trang điểm cười rồi dẫn cô đi đến phòng khách
-Đã đến giờ rồi! mời cô là gia đình lên xe!-Những người áo đen nhìn đồng hồ rồi ngước lên nói với Thiên và gia đình cô.
Thiên nuốt nước bọt nhìn gia đình mình rồi bước ra xe. Đến rồi! đến thật rồi! ngày đám cưới của Thiên, chính thức " khai hỏa "!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui