Tiêu Đạc cũng không có giống như Phượng Loan nghĩ, vui vẻ tìm giầy. Hắn là người lăn lộn trong quân doanh, tuy nói thích sạch sẽ, nhưng không đến mức sợ dơ tất, sẽ không đi đường với kiểu một chân như vậy. Người ta thoải mái đi khắp nơi, dơ tất thì dơ tất, chỉ đơn giản tìm hai vòng là đã tìm ra giày.
Ngươi giỏi lắm! Tiểu nha đầu lợi hại, chờ đó cho ta!
Tiêu Đạc hận đến âm thầm mài bén răng.
Hắn mang giày vào rồi đi nhanh ra cửa như sao xẹt, theo hướng Noãn Hương Ổ đi tới, muốn tìm Phượng Loan triệt để tính sổ! Kết quả vừa đi ra ngoài không bao xa, thì thấy phía trước một đám người vây quanh hỗn loạn.
Đèn đuốc trong vương phủ chiếu sáng, từ xa nhìn lại, Vương Phi và đám cơ thiếp cũng ở đó, bọn nha hoàn chung quanh đang hoang mang hoảng sợ chạy loạn không ngừng, người người tới lui.
Tiêu Đạc cảm thấy bất an, thầm nghĩ không tốt.
Hắn ba bước thành hai đi tới, quát to, "Tránh ra!" Trước tiên tìm Đoan Vương phi, sau đó xem bụng của nàng và váy, vẫn còn tốt..., không có máu. Một hơi thở dài nhẹ nhõm, lại khẩn trương hỏi: "Sao lại thế này? Đang yên lành tại sao bị té ngã rồi hả? Hài tử có sao không?"
Vấn đề liên tiếp gấp gáp thốt ra, vô cùng lo lắng.
Không thể trách hắn sốt ruột, trong lòng luôn hy vọng Vương Phi rất có thể là mang thai nhi tử, chính là trưởng tử. Trước mắt hắn đã hai mươi tư tuổi, mà vẫn chưa có nhi tử.
Đại phu rất nhanh đã chạy tới, chuẩn mạch, "Trước mắt xem ra thai nhi không có vấn đề, coi như vững chắc." Vẫn là không dám hoàn toàn bảo đảm, hỏi: "Vương Phi cảm thấy thế nào?"
Đoan Vương phi đã ngồi nửa khắc (hơn 5') trên mặt đất, ổn định cảm xúc, ngẩng đầu lên nói: "Ngoại trừ mắt cá chân hình như bị trật nên đau một chút, còn cái khác không có trở ngại, bụng cũng không đau." Nàng lắc đầu, "Cảm giác hẳn là không có việc gì."
Sắc mặt Tiêu Đạc hoà hoãn lại, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Nhưng sắc mặt của Đoan Vương phi không có chuyển biến tốt, chỉ vào bên cạnh, "Mau xem Phượng Trắc phi thế nào rồi."
Lúc này Tiêu Đạc mới phát hiện còn có một người nằm trên đất, hắn kinh ngạc, "Ngươi như thế nào rồi hả?" Bước lên muốn nâng Phượng Loan lên, nàng lập tức gào to, "Đừng..., đừng động vào, sau lưng ta đau sắp chết rồi, không thể động đậy được!" [ôi anh vô tình quá...một đống nằm đó mà ko thấy...đáng bị nhịn chết đi]
"May mà có Tiểu Loan." Vẻ mặt của Đoan Vương phi phức tạp, cảm kích, may mắn, xúc động, cùng với hơi chút áy náy, "Nếu không phải nàng đỡ ta, thì cũng sẽ không bị té. Thân thể của ta vừa to vừa nặng, Tiểu Loan ở phía dưới khẳng định ngã rất thê thảm."
Nàng nói như vậy, ngoại trừ sự cảm kích, còn là muốn khuếch đại công lao của biểu muội.
Mặc kệ nói như thế nào, biểu muội cũng là vì mình mới bị thương.
Trước mặt trượng phu, thổi phồng thêm một chút, đem công lao bảo vệ mình và thai nhi của nàng nói cao hơn, coi như là đền đáp nàng, hồi báo ơn tình của nàng hôm nay đã cứu giúp.
Bên cạnh đã có người mang ghế tựa tới đây, đám người Mục ma ma bước lên, chậm rãi giúp đỡ Đoan Vương phi tới ngồi lên.
Tiêu Đạc tiến lên vài bước, đỡ Phượng Loan, "Được rồi, đau cũng phải đứng lên trước đã."
Phượng Loan nước mắt rưng rưng, "Ta thật sự không đứng lên nổi." Trong thanh âm của nàng mang theo tiếng nức nở,"Phía sau..., giống như có một khối đá nhọn đâm vào."
Tiêu Đạc lắp bắp kinh hãi, vội vàng bước tới tỉ mỉ xem xét.
Hắn nhẹ nhàng nghiêng người nàng qua, được lắm, phía dưới có một khối đá nhọn to bằng đầu nắm tay, phân nửa khối đá đã nhuộm đầy màu đỏ, mà vòng eo nhỏ uyển chuyển được nắm chặt thì vẫn đang chảy máu.
"Trời ơi!" Trong đám người đột nhiên có người la lên.
Dù sao Tiêu Đạc cũng đã được rèn luyện nơi giáo trường và trải qua cuộc sống trong quân doanh, hơn nữa tính tình trầm ổn, giờ phút này không hề có chút bối rối, vội vàng cởi ra áo ngoài của mình, nhấn thật mạnh vào phía sau lưng nàng, xong xoay người sai bảo, "Nhanh chạy đi mời một đại phu chuyên ngoại thương lại đây!" Rồi dặn dò Phượng Loan, "Ngươi đừng cử động, cứ nằm im như vậy."
Đoan Vương phi vốn đã ngồi yên ổn trên ghế, khi thấy thế liền bị dọa sợ hãi, "Sao lại..., bị thương nặng như vậy?"
Chung quanh nhất thời im lặng một cách kỳ dị.
Tương Trắc Phi, Miêu phu nhân, Ngụy thị và các nha hoàn cùng nhóm ma ma trong các viện, sắc mặt đều khác nhau, tất cả đều gắt gao ngậm kín miệng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chẳng lẽ Phượng Trắc phi gặp nguy hiểm? Trong lòng mỗi người đều suy nghĩ, bốn phía yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
******
Lần này Phượng Loan là thật sự bị trọng thương.
Lần trước làm bộ rơi xuống nước cũng còn tốt, lôi kéo cùng Tiêu Đạc bị té dập mặt cũng không sao, đều là chuyện nhỏ, tuổi còn trẻ dưỡng vài ngày là khỏe lại rồi. Nhưng lần này..., đúng là rõ ràng chính xác bị thương vong thảm trọng! Còn cái khối đá nhọn này nằm ngay vị trí quá khéo, vừa vặn đâm vào xương sườn của nàng, làm gãy cả xương, nếu không thì cả cái thăt lưng bị đâm xuyên qua rồi.
Tiêu Đạc ngồi bên giường nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Không biết nên khen nàng đã dũng cảm cứu hộ Vương Phi, hay trách cứ nàng liều lĩnh ngu đần, thật sự không biết phải nói cái gì cho đúng nữa.
Phượng Loan vừa mới được băng bó thật tốt, nằm úp sấp ở trên giường, quay đầu thấy ánh mắt hắn lấp loé không yên, nghĩ đến bản thân mình bi thảm, không khỏi cảm thấy ủy khuất, nghẹn ngào nói: "Ánh mắt đó của ngươi là ý gì? Sẽ không phải..., còn tưởng rằng là ta cố ý ngã chứ? Ta làm sao mà ngu như vậy, không muốn sống nữa à." Càng nói càng thương tâm, "Đây cũng không phải là nước, còn có ngươi đang ở trước mặt, vớt lên là hết chuyện, mạng nhỏ của ta cũng sẽ không sao."
"Ngươi còn biết ta không ở bên cạnh đó." Tiêu Đạc nghe xong lời của nàng, vừa tức, vừa hận, tức nàng lần trước không có việc gì mà cố ý làm bậy, hận nàng không yêu thương mình, "Ngươi nhìn xem đi, đem mình biến thành bộ dáng gì rồi? Nhưng mơ hồ, trong lòng lại có vài phần dễ chịu không nói ra được, tuy rằng nàng bướng bỉnh, rốt cuộc còn biết có mình ở bên cạnh sẽ tương đối an toàn.
Ôi, cũng không có quá ngốc nhưng là không có lương tâm.
"Cái gì mà ta làm?" Phượng Loan khóc thút thít nói: "Ta..., ta làm sao biết sẽ thê thảm như vậy đâu."
Nói thật, trong lòng nàng vô cùng hối hận đến ruột cũng xanh rồi.
Vốn kiếp trước mình đã chết rất kỳ lạ, Vương Phi cũng là một trong những kẻ tình nghi, tuy nói trước đó chưa điều tra rõ ràng, không thể đem nàng ta trở thành kẻ địch, nhưng thật sự không đáng vì cứu nàng ta và bào thai của nàng ta, mà liên lụy đến bản thân mình!"
Lúc đó đầu óc mình nhất định là quá nóng rồi.
Thấy bụng to mang thai, bản năng chính là nghĩ phụ nhân có thai không thể xảy ra chuyện gì, liền đã xông lên.
Huống chi mình không có ý định làm cái đệm thịt người, chỉ nghĩ đỡ ở bên dưới, để nàng đừng ngã xuống, ai biết nàng sẽ ngã xuống nặng như vậy? Hơn nữa thật là không khéo, tên khốn kiếp nào đặt khối đá ở đó vậy chứ? Đừng nói là nó vốn nằm đó nha, mỗi ngày trong Vương phủ đều có người quét tước, lá cây cũng phải quét, huống chi một khối đá lớn như vậy? Tuyệt đối không nên xuất hiện tại chỗ đó!
Chờ chút, đây là một âm mưu?
Phượng Loan hít sâu một hơi, xoay đầu lại, "Vương Gia, có người muốn hại đại biểu tỷ."
"Câm miệng!" Tiêu Đạc la to, "Được rồi, lo dưỡng thương cho tốt đi. Những chuyện khác đều không cho quan tâm tới, cũng không được nói lung tung." Đương nhiên hắn biết sự tình kỳ quái, nhưng làm ồn ào ra sẽ không tốt, hơn nữa như vậy sẽ khiến hậu viện Vương phủ đại loạn, nếu muốn tra cũng phải lặng lẽ âm thầm mà tra.
Phượng Loan không có chỗ để phát tiết, liền khóc to lên, "Hu hu, ta đã như vậy, hu hu..., ngươi còn hung dữ với ta? Hu hu..., ngươi thật là không có lương tâm." Trong lòng nàng vô cùng bực bội, "Hu hu, hu hu hu, ta đã cứu lão bà và nhi tử của ngươi..."
Tiêu Đạc xì cười, bị nàng chọc cho cười, "Cái gì mà lão bà của ta? Quả thực chỉ biết nói hươu nói vượn."
Lúc đầu Phượng Loan còn muốn phát tiết oán khí, sau lại khóc lóc, nhớ tới kiếp trước mình chưa thể gặp mặt đứa nhỏ, ngược lại chỉ im lặng, nước mắt chảy xuống như suối, chỉ trong chốc lát đã khiến một mảng gối ướt đẫm.
"Ngươi như thế nào rồi hả? Tiêu Đạc phát giác nàng là lạ.
Phượng Loan yên lặng chảy nước mắt, đau lòng như cắt, so với nỗi đau gãy xương trên lưng còn khó chịu hơn.
"Tiểu Loan?" Lần đầu tiên Tiêu Đạc gọi khuê danh của nữ nhân, quá buồn nôn đi, thực là không phải thói quen của hắn, nhẹ nhàng cúi người xuống xem nàng, dụ dỗ nói: "Được rồi, đừng khóc nữa. Ta sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng, sẽ không để cho ngươi bị thương vô ích, vô cớ bị ủy khuất..."
Không để mình vô cớ chịu ủy khuất? Vậy còn kiếp trước?
Phượng Loan tức giận quay đầu nhìn hắn, nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, nước mắt lớn như hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng muốn hỏi một câu, "Vì sao? Kiếp trước ngươi có thể trơ mắt nhìn ta chết? Hung thủ có thể nào không phải người khác, mà là ngươi ghét bỏ ta... Là ngươi sao? Tiêu Lục Lang."
Nhưng nàng, một chữ cũng không có hỏi.
"Được rồi." Nói thật, Tiêu Đạc không thực am hiểu dỗ dành nữ nhân, bởi vì trước kia không có cơ hội rèn luyện, nữ nhân chưa kịp dỗ dành, đã đồng loạt nhào lên rồi. Bởi vì thiếu kinh nghiệm, cho nên chỉ có vài câu mà nói tới nói lui, "Ta nói rồi, sẽ không để ngươi chịu ủy khuất, chuyện này nhất định ta sẽ làm chủ cho ngươi."
Phượng Loan xoay mặt đi, ghé vào trên gối như trước yên lặng rơi lệ.
Vốn Tiêu Đạc muốn ở với nàng trong chốc lát, rồi qua đêm bên Đoan Vương phi. Dù sao bên kia là chính thê, cũng bị té, quan trọng nhất trong bụng còn có đứa nhỏ. Tuy đại phu đã nói không có chuyện gì, nhưng vẫn lo lắng, huống hồ theo quy củ là phải đi qua đó.
Nhưng..., trước mắt Kiều Kiều khóc đến thương tâm như vậy.
Tiêu Đạc hơi do dự, phân phó nói: "Đi qua bên Vương Phi nói một tiếng, tình hình Phượng Trắc phi không tốt lắm, vết khâu ở xương nứt ra, ta ở bên này nhìn nàng trong chốc lát." Hắn trầm ngâm nói: "Nếu bên Vương Phi có chuyện gì, ta sẽ lập tức qua đó."
Ý trong lời nói kỳ thật chính là không đi qua.
Người trong Noãn Hương Ổ đương nhiên cao hứng, nhưng nha hoàn truyền lời là do Đoan Vương phi phái lại đây canh chừng, nghe xem tình huống của Phượng Loan, vừa nghe lời này, cũng chỉ có thể kiên trì trở về truyền lời.
Đoan Vương phi nhận được tin tức, yên lặng bình tĩnh nói: "Tiểu Loan bị thương nặng, Vương Gia cũng mệt mỏi." Nàng sờ bụng của mình, ngay cả có khả năng là Thế tử tương lai của phủ Đoan Vương, cũng không tranh nổi với nàng.
Hm, biểu muội chỉ mới vào phủ mấy ngày mà thôi.
Mục ma ma sợ nàng nghi ngờ, khuyên nhủ: "Lần này Phượng Trắc phi bị thương nặng rồi, xương cốt đều bị gãy, tuổi nàng còn nhỏ, lại được nuông chiều quen rồi, tất nhiên phải sợ hãi, khó tránh quấn quít lấy Vương Gia không cho đi." Giải thích như vậy, giống như đều do Phượng Loan làm nũng, mà không phải Vương Gia bất công.
Đoan Vương phi cũng cảm thấy sáng tỏ.
Tính tình trượng phu lãnh khốc quyết tuyệt cỡ nào, cho dù là biểu muội làm nũng, vậy cũng phải do trượng phu nguyện ý cho nàng làm nũng, bằng không cho dù ăn vạ đến sập trời, cũng đều vô dụng, thậm chí còn có khả năng khiến hắn thấy gai mắt.
Giả sử hôm nay người ngã gãy thắt lưng là Tương Trắc Phi, chỉ sợ trượng phu đã tới đây rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...