Bên kia, Tiêu Đạc nhanh xuất cung trở về Vương phủ.
Cảm thấy cần phải tỉ mỉ suy xét lời nói của Hoàng Đế, nói đến nói đi, đại ý là muốn mình đừng quá cưng chìu Phượng thị, tốt thì cũng chỉ có thể tốt như một Trắc phi thôi, không thể vượt quá. Đặc biệt câu nói kia, "Không thể bởi vì sắc đẹp mà làm hỏng việc, nghe vài câu gió thổi bên gối liền rối loạn nỗi lòng.", thật là khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Đây là phụ hoàng đang lo lắng điều gì? Lo lắng Phượng thị sẽ nói gì bên gối?
Trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ vẫn không thể hiểu rõ.
Tiêu Đạc tính buổi tối ngủ một đêm cho thật tốt, sáng sớm mai gọi Mạc Liêu Môn đến tỉ mỉ phân tích, trước mắt sắc trời đã tối, có vội vàng hấp tấp cũng không thể được việc, đương nhiên vẫn nên nghỉ ngơi trước.
Bồi dưỡng đầy đủ tinh thần, mới có sức mạnh đánh từng trận đấu ác liệt thật tốt.
Dù sao trước mắt mấy ngày nay là thời gian nghĩ, vẫn nên buông lỏng một chút. Huống chi, còn có một tiểu bướng bỉnh rơi xuống nước ở Noãn Hương Ổ, lúc này không biết thế nào rồi.
Tiêu Đạc không nghĩ đến chuyện trên triều nữa, nhớ lại chuyện buổi chiều vẫn còn chưa giải quyết xong.
Hắn nhấc chân bước vào Noãn Hương Ổ.
Bên trong yên lặng, vẻ mặt bọn nha hoàn có chút khẩn trương, vừa thấy là biết có vấn đề. Không hỏi nhiều, xuyên qua bức rèm che bằng hạt thạch anh liền đi thẳng vào trong. Một nha hoàn mắt hạnh má đào tiến lên đón, hành lễ chào, "Vương Gia, thời điểm trời tối, đột nhiên Trắc phi bị lên cơn sốt."
"Cái gì?" Tiêu Đạc nhíu mày, không để ý tới nha hoàn kia lập tức đi vào trong.
Phượng Loan mặc một thân y phục màu hoa quế, trang sức đều đã được tháo xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xưa nay luôn trắng mịn trong suốt xinh đẹp, đang nằm nghiêng trên giường mỹ nhân, cả người mềm nhũn. Thấy hắn tiến vào, cố chống người dậy muốn hành lễ, "Vương Gia."
"Được rồi, ngoan ngoãn nằm xuống đi." Tiêu Đạc thật sự không vui, tiến lên sờ vào trán của nàng, quả nhiên rất nóng, không khỏi giận dữ trách mắng: "Bướng bỉnh mà! Bệnh rồi thấy vừa lòng chưa?"
Phượng Loan cúi thấp đầu, bộ dạng thành thật nhận lỗi.
Sắc mặt Tiêu Đạc nặng nề, "Không biết nghe lời."
"Ta biết sai rồi." Mục đích của Phượng Loan đã đạt được, chỉ làm ra vẻ tội nghiệp, đưa tay kéo kéo ống tay áo của hắn, "Ngươi đừng tức giận, lần sau ta cũng không dám nữa đâu."
"Còn có lần sau?"
"Không có, không có."
"Thật sự không thể bớt lo." Tiêu Đạc lại sờ trán của nàng, cổ, thấy cả người nàng đều nóng, nên quay đầu nhìn Khương ma ma hỏi: "Đại phu đã tới bắt mạch, nói như thế nào?"
Khương ma ma trả lời: "Nói là bị nhiễm khí lạnh, uống thuốc vài ngày, đổ mồ hôi là sẽ khỏe lại."
Tiêu Đạc phất tay, cho toàn bộ nhóm nha hoàn và ma ma lui ra.
Phượng Loan thấy một mình hắn lưu lại, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, chính mình cũng đã 'bệnh', hắn sẽ không muốn chuyện đó chứ? Đáng tiếc xưa nay hắn là người sạch sẽ, nếu không mình khóc nước mắt nước mũi một phen là có thể trốn rồi.
Tiêu Đạc thấy ánh mắt nàng vụt sáng, cau mày nói: "Lại đang nghĩ gì đó?"
"Ngươi đói không?" Phượng Loan cố gắng tươi cười, "Ngươi tiến cung lâu như vậy, vừa hồi phủ đã đến xem ta, khẳng định còn chưa có ăn cái gì đâu hả? Ta đã kêu người chuẩn bi bữa khuya, ngươi nếm thử xem."
Tiêu Đạc thấy bộ dáng nàng nịnh nọt, không khỏi cười nhạo, "Đừng tưởng rằng ra sức lấy lòng là được." Nhưng hắn là một đại nam nhân, không có khả năng thật sự léo nha léo nhéo tức giận cùng nữ nhân, dạy dỗ hai câu, liền quay ra ngoài nói: "Dọn cơm."
Hắn chỉ là cho Phượng Loan mặt mũi, chứ không nghĩ gì nhiều.
Nhưng Phượng Loan hoàn toàn hiểu rõ khẩu vị của hắn, khá lắm, món nguội, món nóng lần lượt được mang đem, không có món nào mà Tiêu Đạc không thích ăn, hắn nhìn thấy cũng giật mình, "Ngươi còn rất có tâm."
Phượng Loan cười híp mắt nói: "Đều là lần trước ta nghe đại biểu tỷ nói, trí nhớ ta tốt, nên đã nhớ kỹ rồi." nhỏ giọng nói một câu, "Ta chính là học lén, ngươi đừng nói với đại biểu tỷ."
Con mắt sáng của nàng liếc nhìn, càng nhìn càng đẹp, mang theo vài phần ngây thơ hoạt bát của thiếu nữ.
Trong mắt Tiêu Đạc hiện ra vẻ vô cùng vui sướng, "Được, ta sẽ giữ bí mật."
Ngẫm lại xem, được một Trắc phi xinh đẹp động lòng người nhớ nhung, người ta còn cố ý chơi đùa lòng dạ hẹp hòi, tới chỗ Vương Phi thăm dò khẩu vị ưa thích của mình, là nam nhân ai cũng sẽ thấy hài lòng.
Phượng Loan nghiêng người ở mép giường mỹ nhân, chỉ một món ăn nguội, "Củ cải ướp giòn ăn ngon, chua chua ngọt ngọt, ta còn kêu người bỏ thêm ít ớt." Nàng chớp mắt hỏi: "Đại biểu tỷ nói ngươi thích ăn món này, ngươi nếm thử xem, nếu thích ăn, lần sau ta kêu người làm thêm cho ngươi."
Tiêu Đạc ở Vương phủ muốn ăn cái gì, cần gì tự nàng đến phân phó? Nhưng lời này, nghe qua trong lòng cảm thấy rất hưởng thụ.
Gắp một đũa củ cải ướp xanh tươi trong vắt, cắn xuống, chua ngọt còn có chút cay cay, mùi vị đậm đà, bất luận hương vị hay màu sắc đều thỏa đáng, hoàn toàn ngon miệng.
Hắn gật gật đầu, "Cũng không tệ lắm."
Phượng Loan lại dặn dò: "Còn có cháo loãng nữa, bằng không ăn nhiều sẽ khát nước." Lại chỉ cuốn lá sen nhỏ bên cạnh, "Cuốn lá sen ăn cũng ngon lắm, thịt được hầm nhừ, mỡ trong thịt cũng tan chảy ra."
Tiêu Đạc ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc, "Ngươi còn không thấy xấu hổ mà nhắc tới lá sen?"
"Ai nha, lại thấy nóng hơn rồi." Phượng Loan đỡ trán, nhẹ xoa ngực, kêu: "Người tới, mau đem nước ô mai lại đây cho ta, ngực khó chịu quá."
Tiêu Đạc biết rõ nàng chỉ lấy cớ trốn tránh, lắc lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Có điều chỉ trong một lát, hắn đã mạnh mẽ vang dội giải quyết xong.
Bọn nha hoàn hầu hạ Tiêu Đạc súc miệng, uống trà, sau đó rửa mặt, xem ra tối nay Vương Gia là muốn ngủ lại, ---- tuy nói trước mắt Trắc phi đang bị bệnh, nhưng ai dám khuyên nhiều? Tất cả lặng yên không tiếng động lui xuống.
Phượng Loan cảm thấy sốt ruột, nằm trên giường mỹ nhân lẩm bẩm, "A, đau đầu, ngực cũng khó chịu."
"Vậy thì ngủ sớm một chút đi!" Tiêu Đạc không thèm hỏi ý kiến của nàng, đến gần bế người lên, cả người vật nhỏ nóng hổi, đem nàng đặt lên giường, "Đừng lẩm bẩm nữa, bổn vương cũng không có hứng thú lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu."
Phượng Loan nhanh chóng ngậm miệng.
Sau một lúc lâu, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ta đang bệnh, có thể lây bệnh cho ngươi hay không?"
"Sao mà nhiều lời như vậy?" Tiêu Đạc ngồi bên giường, giận tái mặt nói: "Nhanh ngủ đi." Tay hắn xoa nhẹ huyệt vị trên người nàng, chỉ chốc lát sau, vị kia liền từ từ ngủ thiếp đi.
******
Ngày kế tỉnh lại, Phượng Loan đầu tiên mở to mắt nhìn quanh khắp nơi.
Ủa? Tiêu Đạc không có ở trên giường? Là dậy sớm hay hôm qua đã đi tới chỗ Tương Trắc Phi? Đang suy nghĩ thì thấy Khương ma ma từ bên ngoài tiến vào, "Trắc phi." Bà thấp giọng nói: "Đêm qua Vương Gia không có rời đi, mà ngủ ở bên trong phòng ngăn phía sau."
Phượng Loan nghe được liền giật mình.
"Ôi, muốn hay không cũng phải nói Vương Gia thật tốt." Khương ma ma sợ nàng vẫn không vui, tỉ mỉ khuyên nhủ: "Vương Gia tình nguyện ủy khuất bản thân ngủ ở phòng ngăn, cũng ở lại Noãn Hương Ổ, đây chính là muốn cho Trắc phi mặt mũi. Bằng không Trắc phi bị bệnh, Vương Gia hoàn toàn có thể đi qua bên Tương Trắc Phi, người chớ phụ tấm lòng của Vương Gia."
Tấm lòng của hắn? Ai biết có vài phần ý nghĩ sâu xa hay không? Phượng Loan chỉ cười khẽ, lúc này hắn đang muốn lung lạc mình, đơn giản bởi vì mình là nữ nhi Phượng gia, hơn nữa còn có vài phần nhan sắc thôi.
Chờ xem đi, chỉ cần Đại Bá Phụ có tấu chương đại tang được chuẩn.
Còn không biết hắn sẽ có phản ứng gì đây.
Nhưng trước mắt, Phượng Loan vẫn làm ra bộ dáng vui mừng đứng lên trang điểm.
Kỳ thật hôm qua không tính sinh bệnh, từ nhỏ nàng đã có một kiêng kị, không thể ăn chung thịt dê và quả quất, nếu ăn, hơn nữa còn chịu lạnh, cổ họng sẽ dễ dàng bị nhiễm trùng lên cơn sốt. Thật ra cũng không tính là tật xấu, vài ngày sau này ăn uống thanh đạm là có thể dưỡng tốt rồi.
Bởi vì giả bộ bệnh, nên chỉ cố ý dùng phấn son làm cho mặt trắng cũng vô dụng.
Sau đó chọn áo trong có màu trắng xanh nhạt, nửa tay áo thêu lá trúc màu xanh ngọc pha vàng thẫm, càng ra vẻ trắng trong thuần khiết nhạt nhẽo, phía dưới cố tình mặc váy gấm hoa vân thêu bách điệp màu vàng phớt đỏ. Phía trên thanh nhã, phía dưới diễm lệ, trang điểm còn tương đối nhạt, liền có một loại cảm giác ốm yếu đầu nặng chân nhẹ.
Ra đến cửa, hành lễ với Tiêu Đạc, "Vương Gia, chúng ta đi thôi."
Tiêu Đạc đánh giá nàng, "Dáng vẻ này của ngươi cũng không cần đi qua đâu."
"Không sao." Phượng Loan lắc đầu, bộ dáng ra vẻ, "Ta vừa mới vào cửa, sao có thể không theo quy củ? Về sau sẽ khiến người khác chế giễu." Ý là, không muốn để cho Tương Trắc Phi chê cười mình.
Tiêu Đạc cau mày nói: "Được rồi, thành thật ở lại đi!"
Hắn đứng dậy, bản thân đi qua Uy Nhuy Đường.
Phượng Loan cầm lông gà làm lệnh tiễn, để Khương ma ma đi qua xin tội với Đoan Vương phi, sau đó thành thật ở Noãn Hương Ổ nghỉ ngơi, lại khiến người ta hạ lệnh đuổi khách, nói là: "Trắc phi bị bệnh, đầu choáng váng, đang nghỉ ngơi."
Đem cơ thiếp của Tiêu Đạc ngăn hết ngoài cửa.
Đến buổi tối, Tiêu Đạc như trước lại đây cùng nhau dùng cơm tối, sau đó vẫn nghỉ lại ở phòng ngăn. Trời sáng rời giường, ngày nghỉ của Tiêu Đạc đã dùng hết, sáng sớm trời còn mờ tối ở Noãn Hương Ổ thức dậy, không muốn thời điểm đang vào triều lại cần đi ngoài là thất lễ, nên chỉ ăn một chút điểm tâm hoa quả khô, rồi vội vàng lên triều.
Trước khi đi dặn dò: "Ở Noãn Hương Ổ ngoan ngoãn điều dưỡng cho tốt, không được đi lung tung."
Chờ hắn đi rồi, Khương ma ma lại tới khuyên răn, "Vương Gia đối với Trắc phi thật không thể chê, suốt cả hai đêm, bản thân ngủ ở phòng ngăn, thật sự rất đáng thương nha. Trong vương phủ có nhiều cơ thiếp như vậy, bao nhiêu người ngóng trông Vương gia đến, nhưng ngài vẫn cứ cưng chiều Trắc phi, kiên trì muốn ở trong Noãn Hương Ổ chịu ủy khuất, thực sự là..."
"Được rồi, ma ma." Phượng Loan nghe đến đau đầu, trong lòng lại thấy kinh ngạc, muốn nói Tiêu Đạc cho mình mặt mũi, ngủ lại một ngày cũng đủ rồi. Không biết bị điên gì, lại ngủ ở phòng ngăn hai đêm, xem ra phủ Phụng Quốc Công còn chưa ngã, hắn càng đối đãi mình trân trọng hơn thôi.
Tùy hắn vậy, dù sao kiếp này mình sẽ không dễ dàng để bị hắn lừa nữa đâu.
Khương ma ma thấy không khuyên nổi nàng, chỉ có thể tạm thời quên đi, ngược lại nói: "Ba ngày vui đã qua, tính tính ngày, bắt đầu từ hôm nay, nên đi qua bên Vương Phi nương nương lập quy củ rồi."
Kỳ thật Phượng Loan đã không còn sốt, chỉ là giả bộ bệnh, cảm thấy cũng ổn, đã biết bệnh gần như khỏi hẳn.
Dù sao hiện tại ban ngày Tiêu Đạc phải ở trong cung, không ở Vương phủ, không cần thiết lấy cớ ở mãi trong Noãn Hương Ổ, mình mới vừa vào cửa mà lười nhác cũng không tốt lắm, hay là đi qua bên Vương Phi nói chuyện phiếm vậy. [tự chặt chém]
Hơn nữa, còn phải gặp gỡ các cơ thiếp khác trong Vương phủ một lần chứ.
******
Bên trong Uy Nhuy Đường, nữ nhân đứng đầy hết nửa phòng đang trò chuyện rộn ràng.
Phượng Loan vừa vào cửa đã thấy, cười nói: "Ta đến trễ rồi."
"Không có việc gì, không tính là trễ." Đoan Vương phi tỏ vẻ dịu dàng không thèm để ý, hỏi nàng, "Đã khỏe rồi sao? Hôm nay ngươi có thể lại đây nói chuyện, có lẽ đã hết sốt rồi." Bảo nàng, "Không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...