Con Dâu Diêm Gia

Cậu Hai văng ra khá xa Hồng Hạnh,máu miệng phun ra,lục phủ ngũ tạng bên trong bị tàn phá nghiêm trọng, Hồng Hạnh lòm còm ngồi dậy,lết thật nhanh đến chỗ cậu Hai,linh cảm có chuyện chẳng lành, cô hoảng sợ đến cực độ,bò hết tốc lực đến đỡ cậu dậy,ôm người cậu vào lòng. Cậu Hai mắt nhắm nghiền,toàn thân buông thõng,cảnh quan xung quanh cậu trở nên tối sầm,chỉ còn một mình Hồng Hạnh đau đớn ôm lấy cậu,tay cô dính đầy máu của cậu, trái tim cô tan nát, nước mắt rơi xuống không ngừng

_ Cậu Hai...cậu Hai...cậu có nghe em nói không ? Cậu mau tỉnh dậy đi...mau tỉnh dậy đưa em về Diêm gia đi,em còn rất nhiều chuyện chưa nói với cậu..cậu mau tỉnh dậy đi,cậu còn chưa dậy em viết chữ xong mà,cậu mau dậy di....Diêm Vạn An....Diêm Vạn An

Trong khoảng không vô tận,tiếng Hồng Hạnh đau đớn kêu to tên cậu Hai,cô ngước mặt lên trời để nước mắt không rơi quá nhiều lên mặt cậu , cậu đã từng nói

_Tôi ghét nhất là trời mưa..mưa thật lạnh lẽo...tôi không thích cảm giác nước mưa rơi lên mặt,nó ướt đẫm không thoải mái tí nào...

Bạch Cốt Nhan và Lãnh Tuấn lúc này đã đi lại chỗ hai người, Bạch Cốt Nhan ngồi xuống kế hên cậu Hai,lấy ngón tay đưa lên chỗ mạch đập trên cổ cậu,tập trung cảm nhận, rồi khẽ đưa mắt nhìn Hồng Hạnh, kết quả đã rõ ràng, nhưng Bạch Cốt Nhan lại không thể mở lời để nói cho Hồng Hạnh biết,lần đầu tiên sau bao nhiêu năm một người tự cao tự đại như hắn lại do dự trước một người con gái.

Hồng Hạnh cũng cảm nhận được sự lấp lửng của Bạch Cốt Nhan,cô đưa đôi mắt long lanh nước mắt nhìn hắn,cố gắng rặn từng chữ một,vì cô biết nếu nói liền mạch cô sẽ khóc to lên mà không thể nói thành lời

_ Ngươi...có cách...mà..phải không?

Hai từ "phải không" ở cuối câu,Hồng Hạnh thốt ra khá nhẹ nhàng, nhưng Bạch Cốt Nhan thấy được sự kì vọng của cô ở chỗ hắn . Hắn quay mặt đi để tránh đôi mắt đầy hi vọng của cô,nhìn vào khoảng không xa xăm,khẽ lắt đầu

_ Lục phủ ngũ tạng của Diêm công tử đã bị phá hủy...ta... không thể làm gì được..


Hồng Hạnh như chết điếng trước câu trả lời của Bạch Cốt Nhan,nét mặt cô hiện rõ sự đau đớn tột cùng, cô cuối nhìn cậu Hai,đôi mắt cậu nhắm nghiền,khuôn mặt an nhiên như đang ngủ, bàn tay cô run run,sờ nhẹ lên đôi môi dính đầy máu của cậu, lau sạch vết máu ở mép môi,dịu dàng đặt một nụ hôn lên đó,cô nán lại thật lâu như không muốn rời xa hương vị ngọt ngào trên làn môi cậu.

_ Chẳng lẽ không còn cách nào thật sao ?

Ánh mắt cô trở nên trong trẻo, giọng nói cũng trở nên bình thản lạ thường,Bạch Cốt Nhan thoáng ngạc nhiên,hắn không hề để ý dưới bàn tay của Hồng Hạnh lấp ló một vật sắt nhọn,năm ngón tay đã siết chặt lấy nó,chuẩn bị cho một điều gì đó không hay đang xảy đến

_ Thật ra cũng không hẳn là hết cách... nhưng...

Bạch Cốt Nhan bỏ lửng câu nói,quay sang nhìn Hồng Hạnh,đôi mắt cô chợt sáng lên,một tia hi vọng nhen nhóm sau ánh mắt đó, bàn tay đang nắm chặt cây trâm,liền buông lỏng ra

_ Nhưng điều gì ? Ngươi mau nói đi,cho dù là cách gì ta cũng sẽ làm cho chàng...

_Kẻ cả hi sinh thân mình ...em cũng chấp nhận sao ?

Giọng điệu Bạch Cốt Nhan có điều gì đó thật chua xót,ánh mắt của một gã sinh tình đau đớn nhìn vào khoảng không như trốn tránh tình cảm của mình,vì hắn biết rõ ngay từ đầu trái tim Hồng Hạnh đã không là của hắn. Lãnh Tuấn ở bên cạnh lặng lẽ quan sát từ nãy đến giờ,anh không hề thốt lên một tiếng nào,bởi vì anh biết trong mắt Hồng Hạnh bây giờ chỉ có một mình Diêm Vạn An,từ ngày nhìn thấy cô rời khỏi thôn Kim Bình,anh đã hiểu những thứ không phải là của mình mãi mãi cũng không thể thuộc về mình được,huống chi anh vốn dĩ là người đến sau, ngay lúc này nhìn thấy Hồng Hạnh đang đau đớn ôm Diêm công tử,trái tim anh như thắt lại,bất lực nhìn cô đau khổ mà không thể giúp được gì.


_ Em có từng nghe đến Huyết Lệ Phượng Hoàng chưa ?

_ Có...đã từng nghe Ngưu Lão nhắc đến

Bạch Cốt Nhan thu lại ánh mắt đa tình của mình,giọng nghiêm túc hỏi Hồng Hạnh

_ Vậy em có biết mình chính là hiện thân của Huyết Lệ Phượng Hoàng ?

Hồng Hạnh khẽ gật đầu, trước đây cô đã từng nghe Mãng xà tinh và Ngưu Lão nhắc đến thân thế của mình, lúc đó cô thật không tin lắm về lời họ nói, nhưng Mộng Ma vương và Hoa phu nhân hết lần này đến lần khác muốn bắt lấy cô,muốn dùng máu của cô để luyện tà thuật, kể từ đó Hồng Hạnh cũng phần nào tin rằng bản thân mình vốn không phải là người bình thường,còn Huyết Lệ Phượng Hoàng gì đó,cô vẫn chưa chắc chắn có liên quan đến thân phận của mình,lần này Bạch Cốt Nhan lại một lần nữa đề cập đến vấn đề đó,chẳng lẽ cô thật sự chính là Huyết Lệ Phượng Hoàng.

_ Đưa tay của em ra đây...ráng chịu đâu một tí...

Bạch Cốt Nhan giữ lấy ngón tay của Hồng Hạnh,sau đó vẽ nhẹ một đường lên đó,một vết thương nhỏ hiện ra ,kèm theo những giọt máu bắt đầu rơi ra, kếp tiếp hắn cũng rạch lên cổ tay mình một đường,sâu đến độ thấy cả xương ở bên trong, trước sự ngơ ngác của Hồng Hạnh,hắn kéo tay cô lại,nhỏ mấy giọt máu của cô vào bên trong vết thương của hắn. Một lúc sau chỗ vết thương đó ,một làn khói màu tím bay lên,ngay chỗ xương cánh tay của Bạch Cốt Nhan cũng bị thủng một lỗ nhỏ. Khuôn mặt hắn tỏ vẻ đau đớn,lại kéo thêm một đường lên vết thương,chỗ đó lặp tức lành lại,chỉ có điều bên trong xương cánh tay của hắn,một vệt đen trồi lên,chạy qua chạy lại không ngừng. Hồng Hạnh ái ngại nhìn hắn

_ Ngươi có sao không ? Đó là gì vậy ?


Bạch Cốt Nhan một tay đè lên cánh tay đang có vấn đề kia,mặt hơi nhăn nhó nhìn Hồng Hạnh

_ Đó là cách chứng thực em có phải là Huyết Lệ Phượng Hoàng không?

_ Kết quả thế nào

Hồng Hạnh nôn nóng. Bạch Cốt Nhan giơ cánh tay đang bị thương lên ,khẳng định

_ Quả nhiên em là Huyết Lệ Phượng Hoàng

_ Vậy bây giờ thế nào ?

_ Em có biết tại sao bọn người Mộng Ma Cảnh luôn muốn tìm bắt được em không?

_ Tôi nghe bọn người Ngưu Lão nói,máu của tôi có thể giúp Mộng Ma vương gia tăng pháp thuật rất nhiều lần

Bạch Cốt Nhan khẽ gật đầu tán đồng

_ Nhưng vẫn còn thiếu một chuyện,đó là nước mắt huyết lệ của em,có thể hồi sinh tất cả vạn vật trên thế gian này...


Hồng Hạnh nghe Bạch Cốt Nhan nói xong thì há hốc kinh ngạc,cả Lãnh Tuấn đứng bên cạnh còn như không hiểu Bạch Cốt Nhan đang nói gì,nét mặt cũng mơ hồ không khác gì Hồng Hạnh,thật sự vấn đề sâu xa đó không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được ...

_ Tôi biết là em sẽ kinh ngạc lắm, nhưng đó là sự thật,còn vấn đề nghiêm trọng hơn đó chính là làm sao để lấy được huyết lệ ....

Bạch Cốt Nhan lại một lần nữa trở nên ngập ngừng, Hồng Hạnh hồi hộp mong chờ điều hắn sắp nói tới, nhưng hắn lại im lặng rất lâu,lại còn giương đôi mắt tuyệt vọng nhìn cô, Hồng Hạnh nôn nóng quá đành lên tiếng hối thúc hắn

_ Cách gì ngươi mau nói đi...

_ Đó chính là em phải chấp nhận hi sinh nguyên thần của mình,tịnh hoá thành giọt lệ máu,có như vậy Diêm công tử mới có thể có cơ hội hồi sinh.

_Hồng Hạnh....đừng

Lãnh Tuấn nghe Bạch Cốt Nhan nói xong thì cảm thấy vô cùng sững sờ,nếu như theo lời hắn nói để cứu được Diêm Vạn An,bắt buộc Hồng Hạnh phải hi sinh,như vậy chẳng khác nào lấy mạng đổi mạng,như thế thì kết quả cũng đâu có khác gì,vẫn là một người sống còn người kia sẽ vĩnh viễn biến mất ....

_Được...tôi sẽ làm...Bạch Cốt Nhan nhờ ngươi chỉ dẫn cho ta

Giọng điệu Hồng Hạnh vô cùng cương quyết,ánh mắt ánh lên sự quyết tâm mãnh liệt, cả Bạch Cốt Nhan và Lãnh Tuấn đều hiểu ,bây giờ có làm gì cũng không thể ngăn cản Hồng Hạnh cứu Diêm Vạn An, trái tim cô đã giành cho cậu,vì vậy chấp nhận hi sinh để trao cơ hội sống thứ hai cho người mình yêu,trên đời này không có mấy ai có thể làm được.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui