Văn phòng của tổng giám đốc Thiệu thị nằm ở tầng cao nhất của toà nhà,trong phòng yên tĩnh phát ra tiếng gõ bàn phím lạch cạch.
Vào mùa đông thời gian rất ngắn ngủi, trên bàn kim đồng hồ đã chỉ đến bốn giờ chiều, bên ngoài bầu trời đã bắt đầu tối dần, những ngọn đèn đường liên tiếp sang lên, chiếu sáng cả một đoạn đường dài, đứng ởcửa sổ của tầng cao nhất Thiệu thị có thể nhìn thấy cả thành phố được thắp sáng bởi các ngọn đèn.
Đưa lưng về phía cửa sổ, trước bàn làm việc một rộng rãi, Thiệu Tư Hữukhẽ vuốt ấn đường (điểm giữa hai lông mày), ánh mắt ôn hoà lướt qua các con số trên màn hình, dừng động tác tay lại.
Suốt cả buổi chiều, anh căn bản không thể tập trung vào công việc, tất cả ý nghĩ đều bị cô bé đang trong phòng nghỉ kia chiếm giữ.
Từ bàn làm việc chậm rãi đứng dậy, Thiệu Tư Hữu nhẹ nhàng mở cửa phòng nghỉ, trong phòng không bật đèn, theo ánh sáng ngọn đèn đường chiếu vào cửa sổ, có thể thấy rõ bên trong trên chiếc giường lớn màu trắng có một bóng dáng nhỏ bé đang ngủ say, cơ thể cuộn tròn, khuôn mặt đang ngủ hết sức yên tĩnh.
Thiệu Tư Hữu hơi cong môi, trong mắt xẹt qua một tia cưng chiều sủng nịnh.
Cả buổi chiều, trong đầu của anh không ngừng nhớ lại vẻ mặt Diệp Cẩn Niên khi ở trước mặt Holkeri nói cô vì chính mình mà ở lại nơi này, mỗi động táccùng ánh mắt của Diệp Cẩn Niên, đều làm cho dây thần kinh của anhở trong trạng thái kích động, toàn bộ suy nghĩ , trừ bỏ ý định muốn chạy tới chỗ cô bé kia đang ngủ thì không chứa được một suy nghĩ nào khác.
Nhẹ nhàng bước về phía giường, Thiệu Tư Hữu nhẹ nhàngvươn tay chuẩn bị điều chỉnh tư thế ngủ của Diệp Cẩn Niên, vừa chạm tới bả vai của cô, Diệp Cẩn Niên liền ngoài ý muốntỉnh lại.
Cơn buồn ngủ dần rút đi, ánh mắt đen láy nhìn Thiệu Tư Hữu trong chốc lát mới mở miệng hỏi, giọng nói mang theo một tia ngái ngủ: "Mấy giờ rồi ?"
Cảm thấy giống như vừa mới nhắm mắt không lâu, thế nhưng khi mở mắt ra trời đã nhanh chóng tối.
"Mới hơn bốn giờ, có đói bụng không, xuống lầu cùng nhau ăn một chút gì đi?" Cưng chìu khẽ hôn lên ánh mắt đen của cô, giọng nói Thiệu Tư Hữu ôn hoà trầm thấp cũng như bản thân anh đều làm cho người ta có cảm giác an.
"Không muốn đi." Mệt mỏi chui vào trong chăn, Diệp Cẩn Niên vươn tay sờ soạng bật công tắc ở đầu gường, ánh sáng màu vàng nhạt của ngọn đèn chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng bất ngờ chiếu tới làm cho cô không kịp thích ứng nháy mắt.
“Anh gọi điện để người ta mang thức ăn lên, em ngủ thêm một lát nữa đi." Thiệu Tư Hữu thấy thế, liền đi về phía trước, dùng thân thể che ánh sáng ở phía trước, trên người Diệp Cẩn Niên từ đầu tới chân đều là bóng dáng của anh.
Khẽ gật đầu, Diệp Cẩn Niên lại lần nữa nhắm mắt lại, nhưng như thế nào cũng không ngủ được .
Cô cảm giác ánh mắt Thiệu Tư Hữu đang nhìn mình, mang theo sự cưng chiều lẫn dung túng.
Trong lòng khẽ thở dài, kỳ thật sau khi Holkeri rời đi, cô lấy cớ mệt mỏi chạy đến phòng nghỉ ngủ, nguyên nhân là cô không biết đối mặt với Thiệu Tư Hữu như thế nào.
Cô từng nghĩ tới, lúc trước Niên Nhạc Nhạc mới là đứa bé mấy tuổi, mặc dù Thiệu lão gia yêu quý, cũng không cần sự bồi thường của Thiệu gia mà thậm chí lại trở thành cháutương lai của hai anh em nhà họ , nghiễm nhiên trở thành con dâu nuôi từ nhỏ. Cô cũng nghĩ tới, sự cưng chiều kia có lẽ xen lẫn cả sự áy náy ở bên trong, nhưng không nghĩ tới, mọi chuyện đều là sự thật .
MàNiên Nhạc Nhạc biết rõ sự thật này, đó là nguyên nhân khiến cô uất ức thành bệnh sao? Cho nên lúc trước khi biết được ‘ chính mình ’ hồi phục, Thiệu Thiên Ngạo vội vã từ Anh quốc chạy về thành phố Kỳ Lâm, hẳn là muốn xác nhận mình thật không phải không nhớ rõ.
Mà cô không phải là Niên Nhạc Nhạc chân chính, không có bị cha mẹ Thiệu Tư Hữu hại chết người thân, cũng không bởi vậy mà bị trở ngại tâm lý nghiêm trọng, cô có thể nói ra ‘ cô đồng ý ở lại ’vào thời điểm này, xác thực là ý nghĩ trong lòng của cô, nhưng giống như, trong lòng cô không ngừng dâng lên cảm giác tội lỗi.
Cô không phải Niên Nhạc Nhạc, nhưng là cô dùng thân phận Niên Nhạc Nhạc để Thiệu Tư Hữu thử tiếp nhận Diệp Cẩn Niên.
Thiệu Tư Hữu hiển nhiên cũng hiểu được điều này , cho nên mới dung túngcho chính mìnhtrốn tránh, cả buổi chiều anh đều ở bên ngoài văn phòng, âm thanh đánh bàn phím không có ngừng , không quấy rầy đến cô ổn định lại tâm trạng, đồng thời, cũng nhắc nhởcô sự hiện hữu của anh.
Đầu giường ‘ cạch ’một tiếng ánh điện bị người tắt đi, Diệp Cẩn Niên cảm giác được bên giường không còn người, ánh mắt nhẹ nhàngmở ra một đường nhỏ, lọt vào mắt là bóng lưng Thiệu Tư Hữu chậm rãi rời đi.
Qua một chút ánh sáng chiếu từ ngọn đèn ngoài cửa sổ, bóng dáng kia có vẻ có chút cô đơn.
Đến nay Diệp Cẩn Niên vẫn nhớ rõ năm năm trước khi mình ở bàn đàm phán lần đầu tiên nhìn thấy Thiệu Tư Hữu, lạnh nhạt ngồi thẳng phía đối diện cô, phong thái giống như đế vương bình thản ung dung. Khi đó ánh sáng mặt trời ở sau lưng củả anh chiếu lên một lớp sáng vàng mông lung, làm cho người ta ngưỡng mộ.
Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy,khôi ngô, lịch sự, ưu tú, lại bởi vì cô làm cho người ta có cảm giác cô đơn, điều này khiến cô muốn chạy tới ôm lấy anh, xua tan cái cảm giác cô đơn kia.
Ngay lúc Thiệu Tư Hữu đưa tay kéo cửa ra, đột nhiên Diệp Cẩn Niên nhảy xuống giường, chạy đến sau lưng Thiệu Tư Hữu, đem anh ôm chặt lấy.
"Nếu em không phải Niên Nhạc Nhạc, anh còn thích em không?" Từ phía sau vòng tay ôm chặt thắt lưng Thiệu Tư Hữu, giọng nói rầu rĩ của Diệp Cẩn Niên từ sau lưng truyền đến.
Thiệu Tư Hữu dừng cước bộ lại, cũng không nói lời nào, xoay người đem Diệp Cẩn Niên gắt gao ôm vào trong ngực, trực tiếp cúi đầu hôn thật sâu xuống môi của cô, trực tiếp xâm nhập, thẳng đến khi môi cô sưng lên, mới chống đỡ lên trán cô, hô hấp nóng thở ra, trong giọng nói mang theo một tia ủ sầu nói: "Cho tới bây giờ, người anh muốn cũng chỉ có em, bất luận em là ai."
"Ừm, em biết." Diệp Cẩn Niên theo sức lực ở tay chậm rãi tiến sát vào lòng Thiệu Tư Hữu, hai tay ôm chặt thắt lưng anh, vì sớm có đáp án đôi môi nhợt nhạt khẽ cong lên , mặt chôn trước ngực Thiệu Tư Hữu, giọng nói rầu rĩ từ giữa hai người truyền tới: "Cho nên, em không sợ."
Cô chưa bao giờ nghĩ tới giữa mình và Niên Nhạc Nhạc Thiệu Tư Hữu sẽ lựa chọn người nào, cô muốn hỏi như vậy,cô chỉ muốn nói cho Thiệu Tư Hữu biết, cô không cần thân phận tiểu công chúa của gia tộc Bối Nặc Tư, cũng không sợ làm trái lời Lão Uy sẽ mang tới hậu quả gì.
Mộtkhắc kia Holkeri vạch trần chân tướng sự thật, Diệp Cẩn Niên đã giải thích sự băn khoăn với Thiệu Tư Hữu lúc trước. Trà trộn vào hắc đạo gia tộc Bối Nặc Tư có lịch sử trăm năm, có nguyên tắc cấp bậc nghiêm khắc, làm trái ý chủ nhân, là tội không thể tha thứ được.
Thiệu Tư Hữu lo lắng , không phải ân oán của hai nhà Niên – Thiệu kéo dài năm, mà là an nguy của chính mình. Trước mặt mình nam nhân xuất sắc này, luôn thiếu tự tin , bởi vì anh rất quan tâm đến mình.
Giọng nói Diệp Cẩn Niên xuyên qua lớp quần áo, ở trong ngực hơi động đậy, sau đó hai người ôm nhau đi ra khỏi phòng, Thiệu Tư Hữu vô ý trêu trọc Diệp Cẩn Niên, khiến cơ thể chợt cứng đờ.
Nâng cằm đứa bé trong lòng lên, Thiệu Tư Hữu cúi đầu xuống trừng phạt hôn lên đôi môi hồng nhạt của cô, giọng nói từ tính mang theo tia mị hoặc nói: "Ngoan, gọi anh Tư Hữu."
Ở trước mặt Holkeri,cô đã từng gọi anh như vậy, giọng nói ngọt mềm ( ngọt ngào + mềm mại) phát ra, khiến tim của anh mơ hồ trào lên từng đợt sóng.
Diệp Cẩn Niên nghi hoặc chớp mắt, rốt cuộc người này nghe có hiểu được những gì cô đang nói không?
Chưa kịp mở miệng hỏi, lời nói sắp nói ra lại bị Thiệu Tư Hữu nuốt vào toàn bộ, nhẹ nhàng hôn lướt qua môi Diệp Cẩn Niên, trà sát môi lên vành tai nhạy cảm của cô, di chuyển xuống cổ cô, thản nhiên để lại những dấu hôn.
Từng đợt hơi thở nóng rực thổi qua khiến cô tê dại, Diệp Cẩn Niên cảm giác được thân mình có chút vô lực, cả người dựa vào lòng Thiệu Tư Hữu, lại bị cách tay chắc khoẻ của anh nâng lên, đầu hơi ngả ra sau, lộ ra cái cổ trắng nõn. Bước chân vô lực khiến cho cánh tay của anh đang đỡ thắt lưng chuyển đến dưới nách, bàn tay dùng sức khoác lên vai anh .
Mắt Thiệu Tư Hữu tối đi, nụ hôn dần dần dời tới xương quai xanh tinh xảo của Diệp Cẩn Niên, lưu luyến không rời, một bàn tay vòng qua eo đem cô ôm vào lòng, một bàn tay khác nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt cô, chậm rãi trượt xuống đường cong mê người của cô. Cơ thể Diệp Cẩn Niên không ngừng run rẩy, ánh mắt dần dần trở nên mơ màng, lảo đảo lui về phía sau, cả người mất đi cân bằng.
Nếu không phải có Thiệu Tư Hữu chống đỡ, Diệp Cẩn Niên đã không có khả năng chống đỡ cơ thể ngã về phía sau, nhưng rất nhanh được Thiệu đại thiếu gia dùng lực kéo vào trong ngực, bỏ qua một màn phát sinh kia, không chỉ có như thế, một phút cuối cùng ôm lấy thắt lưng Diệp Cẩn Niên cùng cô đi về hướng gường lớn màu trắng.
Lại lần nữa hôn lên đôi môi mà anh từng ao ước, trực tiếp xâm nhập nhấm nháp, bàn tay ở trên người Diệp Cẩn Niên di chuyển tới đâu thì gieo lên cô từng ngọn lửa, giọng nói nhỏ khàn khàn mang theo sự luyến tiếc:
"Nhạc Nhạc, cho anh, có được không. . . . . ."
Diệp Cẩn Niên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hai tay đang chống bên cạnh mình, anh đem mình vây giữa cơ thể anh với chiếc gường, có thể cảm nhận rõ ràng động tác của anh, nhưng lại vì mình mà như cũ cố gắng chịu đựng.
Bóng đêm tối dần, trong phòng hơi thở của hai người đan xen vào nhau, trong không khí tràn đấy ấm áp cùng mờ ám.
Thấy Diệp Cẩn Niên chậm chạp chưa có phản ứng, Thiệu Tư Hữu có chút thất bại, ánh mắt nhìn vào cặp mắt mê ly sáng ngời kia trong bóng đêm, nói: "Nhạc Nhạc, nếu lúc này em cứ lui về phía sau, anh thật sự sẽ bị em bức điên mất."
Chôn đầu vào gáy Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu điều chỉnhhô hấp của mình, nửa đùa nói.
"Xì ——"
Nghe được lời nói của Thiệu Tư Hữu, nhất là dùng cái giọng nói oán giận trách móc này nói ra, Diệp Cẩn năm nhịn không được bật cười một tiếng, trong mắt nở nụ cười thản nhiên.
"Gọi em Niên Niên. . . . . ." Diệp Cẩn Niên cúi đầu nỉ nonmột câu, một bàn tay kiên định vòng lên ôm cổ của anh, kéo nhẹ xuống dưới, hôn lên cặp môi mỏng kia, cho anh biết câu trả lời chắc chắn.
Trong mắt Thiệu Tư Hữu dâng lên một trận kích động , mừng như điên, nhiệt tình hôn trà lại nụ hôn của cô, cơ thể nhẹ nhàng áp lên người cô, phần eo hạ xuống.
"Niên Niên. . . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...