"Cô là ai?"
Diệp Cẩn Niên đang định ngủ thì bị tiếng chào hỏi đột ngột này quấy rầy, có chút khó chịu ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, vẻ mặt Diệp Cẩn Niên mang theo chút ngờ vực.
Niên Nhạc Nhạc rất ít giao tiếp với người khác, nhưng cũng không thiếu người quen, ví dụ như là Ân Dao.
Mà cô gái trước mắt này, xinh đẹp, cao gầy, trên đầu là mái tóc xoăn màu vàng, con ngươi xanh biếc điểm nụ cười, cả người tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.
"Quả nhiên là cậu không nhớ tớ." Nghe thấy câu hỏi của Diệp Cẩn Niên, trong nháy mắt nét mặt cô gái như đưa đám, nhưng rất nhanh đã bị nụ cười tươi rói, xinh đẹp thay thế, cô ta hào phóng đưa tay về phía Diệp Cẩn Niên, "Vậy thì làm quen lại lần nữa nha, tớ là Phỉ Kỳ, đã từng theo học ở học viện Thánh Nhã, đảm nhận chức phó hội trưởng hội học sinh, đã từng là bạn học với cậu."
"Chào cậu." Diệp Cẩn Niên biết nghe lời đưa tay ra, đặt nhẹ một cái lên trên lòng bàn tay của Phỉ Kỳ xong liền nhanh chóng rút lại, trả lời một tiếng rất lạnh nhạt.
Thực tế, cô vẫn như trước chẳng nhớ được Phỉ Kỳ là ai, cô chỉ biết, Holkeri đã từng là hội trưởng hội học sinh học viện Thánh Nhã.
"Thật không ngờ lại được gặp cậu ở đây, trước đó tớ còn đang lo mình sẽ không thích ứng được." Giống như không cảm nhận được sự xa cách tản ra từ trên người Diệp Cẩn Niên, Phỉ Kỳ vui vẻ ngồi vào vị trí phía trước của mình, xoay ngược người lại về phía Diệp Cẩn Niên: "Lúc ở Thánh Nhã tớ học hơn cậu một lớp, cho nên tiếp xúc cũng ít, sau…"
"Tại sao cậu tới đây?" Không đợi Phỉ Kỳ nói xong, Diệp Cẩn Niên liền cắt ngang lời của cô ta.
Bất luận là Thánh Nhã trước đó hay là Y Nhĩ hiện tại, cô đều chẳng có ấn tượng gì với bạn học cùng, cũng chẳng có hứng thú nghe đối phương ôn lại chuyện xưa.
Học viện Thánh Nhã nổi danh khắp nơi, Y Nhĩ tuyệt đối không thể sánh được, nếu Phỉ Kỳ đúng là học ở học viện Thánh Nhã, vậy thì tại sao lại chạy tới đây.
"Chuyện làm ăn của nhà chuyển đến đây, không an tâm để một mình tớ ở lại, nên tớ theo đến đây luôn." Phỉ Kỳ để tì một tay trên bàn học của Diệp Cẩn Niên chống cằm, trả lời có chút bất đắc dĩ.
"À." Lấy được đáp án mình muốn, Diệp Cẩn Niên đáp lại qua loa một câu, xong lại gục mặt xuống bàn, lần này Diệp Cẩn Niên dứt khoát vùi cả mặt vào trong cánh tay, rõ ràng không muốn nói chuyện với người khác.
Cự tuyệt rõ ràng như vậy, cho dù thần kinh của Phỉ Kỳ có lớn hơn nữa, vẫn không tránh khỏi có chút ngượng ngùng, sự gượng gạo chợt lóe trên khuôn mặt rồi biến mất, cô ta xoay người bắt đầu sửa sang lại đồ bên trên bàn.
Mấy bạn học xung quanh nhìn thấy tình huống trắc trở Phỉ Kỳ gặp phải, lộ ra nét mặt đã biết từ sớm.
Không phải là vì Diệp Cẩn Niên kiêu ngạo, khinh người, mà là trải qua một thời gian chung đụng, bọn họ phát hiện ra, chuyện có thể khiến cho Diệp Cẩn Niên có hứng thú thật sự là quá ít, lâu ngày, ở trong tập thể này khó tránh khỏi sẽ trở thành lạc lõng.
Mà Phỉ Kỳ lại khác hẳn, cô gái xinh đẹp rạng ngời như ánh dương vốn rất được chào đón, chỉ trong một buổi chiều, Phỉ Kỳ đã hoàn toàn hòa nhập vào trong tập thể này, chỉ có điều so với những người khác, hình như đối với việc cô ta đã từng là bạn học của Diệp Cẩn Niên nên càng thêm thân thiết hơn.
"Nhạc, vừa rồi cậu tuyệt quá, nộp bài trước một giờ, còn là người đạt điểm cao duy nhất trong lớp, vừa rồi cậu có để ý đến vẻ mặt của giáo viên không, đúng là vô cùng đặc sắc…"
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Cẩn Niên chậm rãi ra khỏi phòng học, đi theo phía sau là bạn học ‘mới’, Phỉ Kỳ.
Vốn tưởng rằng, buổi chiều ở trong lớp sẽ được ngủ một giấc thật ngon, kết quả là, giáo viên môn toán tuyên bố làm bài kiểm tra nhỏ, trên bài kiểm tra chi chít những con số giống nhau như những con nòng nọc, Diệp Cẩn Niên nhìn đau cả mắt, mà Phỉ Kỳ lúc nào cũng ồn ào như vậy, càng khiến cho Diệp Cẩn Niên cảm thấy đầu đau cực độ.
Nhưng mà, theo lời của Phỉ Kỳ, nghĩ tới vẻ mặt của giáo viên lúc nãy giống như nuốt phải con ruồi, Diệp Cẩn Niên không nhịn được cong môi lên, vẻ mặt sáng rực như vẽ, cả người theo đó trở nên thật sống động.
Mà màn này đập vào trong mắt Thiệu Tư Hữu đang đứng chờ bên cạnh xe, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm ấm áp, ôn hòa.
Hai cô gái trẻ trạc tuổi nhau đi từ trong giảng đường ra, một người tóc vàng mắt xanh, dáng người cao gầy; một người mắt đen tóc đen, dáng người nhỏ nhắn động lòng người, đã trở thành một cảnh quan tuyệt đẹp trong dòng người đông đúc.
"Anh." Diệp Cẩn Niên đã hình thành thói quen, mỗi ngày Thiệu Tư Hữu đều sẽ đến đón mình lúc tan học, rất tự nhiên nhét laptop vào trong tay anh.
Thiệu Tư Hữu cưng chiều nhận lấy laptop chuyển vào trong xe, được một đôi tay nhỏ bé đón lấy, tiếp theo một khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đọng nét ngây thơ lộ ra, đôi mắt đen nhánh nhìn Diệp Cẩn Niên, nhỏ giọng than trách: "Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, còn chậm hơn cả ốc sên."
Diệp Cẩn Niên bất đắc dĩ, cấp trung học đệ nhị tan học muộn hơn nửa tiếng so với cấp trung học đệ nhất, điều này hình như chẳng có liên quan gì đến tốc độ của cô nha, phục dịch tiểu tổ tông nhà họ Thiệu đúng là không phải là một loại khó khăn vừa.
"Tiểu thư Phỉ Kỳ, lại gặp rồi." Bên kia, Thiệu Tư Hữu cũng chào hỏi Phỉ Kỳ đi ra cùng.
"Thiệu tiên sinh còn nhớ ra tôi sao?" Nu cười xinh đẹp của Phỉ Kỳ lập tức nở rộ thật to, giọng nói mang theo vẻ thụ sủng nhược kinh (được cưng mà sợ), khiến cho Diệp Cẩn Niên đang định lên xe cũng phải nghi ngờ quay lại nhìn.
"Đương nhiên rồi, lần trước ở học viện Thánh Nhã làm phiền tiểu thư Phỉ Kỳ giúp đỡ, tôi mới gặp được Holkeri." Thiệu Tư Hữu ôn hòa, tươi cười lịch sự, một mặt cũng là giải thích cho Diệp Cẩn Niên nghe.
~*~ Các Diendan.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Đâu có, chẳng qua chỉ là việc nhỏ thôi mà." Phỉ Kỳ cười cười có chút ngượng ngùng, khi đó cô ta gọi Holkeri tới, đơn giản chỉ là muốn đập tan lời nói dối của Thiệu Tư Hữu, tự xưng là anh của Niên Nhạc Nhạc mà thôi, kết quả, bây giờ được Thiệu Tư Hữu trịnh trọng nói cảm ơn như vậy, vẻ mặt cô ta bất giác có chút nóng lên, trong nụ cười trong sáng theo đó cũng mang theo vẻ ngại ngùng.
Diệp Cẩn Niên từng nghe Thiệu Mục Ân nói, trước đó Thiệu Tư Hữu đã qua học viện Thánh Nhã thăm mình, chỉ là gặp phải đúng thời điểm bởi vì thành tích huấn luyện của cô thảm hại, nên đã bị ông ngoại ra lệnh cưỡng chế ‘học bổ túc’ ở nhà, không đi học mới bị bỏ lỡ, sau đó Holkeri trở về cũng không nhắc tới chuyện này với cô.
Thì ra là Phỉ Kỳ và Thiệu Tư Hữu biết nhau vào lúc đó.
Gặp mặt một lần mà có thể nhớ rõ ràng như vậy, trí nhớ thật đúng là tốt.
Nghĩ vậy, Diệp Cẩn Niên cắn cắn môi, không để ý đến cuộc nói chuyện của hai người nữa, ngồi vào trong xe.
Mà ánh mắt Thiệu Tư Hữu giống như lơ đãng quét qua kính hậu, thu hết động tác theo bản năng đó của Diệp Cẩn Niên vào trong mắt, nụ cười bên môi càng thêm rõ nét.
Cô nhóc này, rút cuộc cũng đã có chút thông suốt rồi đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...