Cho đến khi Diệp Cẩn Niên đã nằm lại trên giường của mình, vẫn như cũ không thể tin nổi mới vừa rồi, thế nhưng mình có thể dễ dàng qua được trót lọt như vậy.
Khi tiếng rắc rắc mở khóa cửa vang lên, theo tiếng cửa, Diệp Cẩn Niên lập tức diễn tập rất nhiều các bước đi trong lòng, tắt mạng thật nhanh, thân thể nho nhỏ chui vào dưới gầm bàn, một tay nhanh chóng rút phích cắm điện ra, sau đó để nguyên lại vị trí cũ coi như không có sơ hở gì, tất cả các động tác đều được thực hiện liền một mạch.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mỗi một bước đều giống như giẫm vào trong lòng, tiếng vang kích thích hòa cùng với nhịp tim đập vội vã.
Tách ——
Đèn trên bàn được bật sáng, trong bóng tối ánh sáng đột nhiên ùa tới khiến cho Diệp Cẩn Niên ý thức được nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì trước mặt đã xuất hiện một khuôn mặt anh tuấn phóng đại.
"Nhạc Nhạc?" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, theo đó là một bàn tay đưa về phía cô.
Chết thì chết thôi. Diệp Cẩn Niên hít sâu một hơi, từ từ ngẩng đầu lên.
Khi Thiệu Tư Hữu nhìn thấy rõ hai mắt của cô đỏ bừng thì thật sự sửng sốt.
"Anh, sợ." Giọng mũi trẻ con ngọt ngào, yếu ớt kèm theo vẻ uất ức, Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng vịn vào tay Thiệu Tư Hữu, đôi mắt to trắng đen rõ ràng bị phủ bởi một tầng sương mù, trên mặt vẫn còn nguyên nước mắt.
Ba phần là giả, bảy phần là thật.
Cô sợ như vậy là do ban đêm không có người thân, nhớ gia đình chị gái và cha. Vẻ ngụy trang lúc này, hợp với lứa tuổi của Niên Nhạc Nhạc, cũng thuận theo cảm xúc của Diệp Cẩn Niên.
Không biết tại sao, khi cô được Thiệu Tư Hữu ôm vào trong lòng, ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người anh, nước mắt lại không cầm được chảy xuống, đúng là ban đêm như vậy, con người đều có vẻ yếu đuối hơn.
Chị, em không có nuốt lời, em là dùng cơ thể của Niên Nhạc Nhạc khóc, không phải là người của nhà họ Diệp.
Bàn tay nhỏ bé nắm áo sơ mi của Thiệu Tư Hữu tạo ra chồng nếp nhăn, ừ, đây là tay của Niên Nhạc Nhạc; nước mắt cũng đều được lau đi, a, cái này coi như là nước mắt của Niên Nhạc Nhạc.
Diệp Cẩn Niên nghĩ vậy, liền không chút kiêng kỵ ở bên người Thiệu Tư Hữu phát tiết một trận.
Dĩ nhiên, lúc nãy rời khỏi gầm bàn cô cũng không quên cố ý dùng chân móc vào dây điện, vốn tính toán hợp lý là mình không cẩn thận nên vô tình vấp vào dây điện, làm trò phải làm xong xuôi, như vậy trong máy tính cũng sẽ không để lại chuyện gì phiền toái.
Chỉ có điều làm trò cũng cần phải trả giá cao, bời vì lực vấp suýt nữa cô đã tiếp xúc thân mật với mặt đất, đầu gối Diệp Cẩn Niên thật bất hạnh đụng phải cái máy cắt giấy dưới gầm bàn, phía trên bị mài mỏng một khối hoa văn thật to, da thịt trắng trẻo, non mềm điểm một vết thương nhỏ thôi cũng trở nên nổi bật nghiêm trọng, Ahhh, thân thể Niên Nhạc Nhạc thật đúng là yếu ớt.
Cho đến khi bị ôm trở về phòng, xử lý tốt vết thương, Thiệu Tư Hữu từ đầu đến cuối đều không hỏi nguyên nhân nửa đêm Diệp Cẩn Niên đột nhiên xuất hiện ở trong phòng đọc sách, Diệp Cẩn Niên cũng ngoan ngoãn diễn tốt vai một cô bé trầm mặc ít nói.
Nhưng khi tất cả đã khôi phục lại yên tĩnh, sự nghi ngờ của Diệp Cẩn Niên cũng theo đó mà lớn dần.
Nếu như là người khác đi vào, có lẽ Diệp Cẩn Niên đã có thể tự an ủi được mình, kỹ thuật diễn xuất của cô không tệ, đủ để mê hoặc tầm mắt, nhưng Thiệu Tư Hữu này, bề ngoài tuy vô hại, so với hồ ly, Thiệu Tư Hữu còn khôn khéo, nhạy bén hơn, thế nhưng cô lại dễ dàng qua mặt như vậy?
Một đêm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, lo lắng cho người thân, ngờ vực với việc mình còn sống, cùng với suy đoán về Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên không biết mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ là một đêm mê man rối rắm với những hỗn loạn khiến cho ngày hôm sau khi tỉnh lại, đầu váng não căng, mắt quầng thâm thật sâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, tin tiểu thư Niên Nhạc Nhạc bị thương mọi người trong nhà họ Thiệu đều đã biết.
Đầu tiên là Thiệu Tư Hữu lên tiếng, để cho Diệp Cẩn Niên ngon giấc ở nhà dưỡng ‘thương’, cử người đến trường học của Niên Nhạc Nhạc xin nghỉ; sau đó là gương mặt đau khổ của Chú Vu, ở bên giường ân cần hỏi han, hận không thể tháo chân của mình ra để gắn vào chân cho Diệp Cẩn Niên; tiếp đó là các giúp việc của nhà họ Thiệu, mang tất cả đồ ăn vào trong phòng, Diệp Cẩn Niên muốn xuống giường đi lại, phải cẩn thận dè dặt tưởng chừng như muốn lấy mạng bọn họ vậy.
Mặc dù Diệp Cẩn Niên vẫn không hiểu rút cuộc Niên Nhạc Nhạc này ở nhà họ Thiệu với thân phận gì, nhưng từ chuyện cô ‘bị thương’ này xem ra, sự đãi ngộ Niên Nhạc Nhạc được hưởng tuyệt đối là của cấp khách quý.
Dĩ nhiên, tên nhóc Thiệu Mục Ân này là một ngoại lệ, nhướng mày lên đứng ở bên giường Diệp Cẩn Niên nửa ngày, cuối cùng chỉ khạc ra hai chữ: "Ngu ngốc."
*
Đêm qua ngủ không được ngon giấc, Diệp Cẩn Niên cũng muốn thừa dịp trấn an lại cái đầu hỗn loạn của mình, cũng không bài xích đối với cách đối đãi này, nhưng mà không ngờ là, hai vị thiếu gia nhà họ Thiệu vừa rời khỏi nhà, để cho cô yên tĩnh chưa được một giờ, đã có một vị khách không mời mà đến.
Nói về vị khách không mời mà đến, có vẻ như cũng chỉ nhằm vào một mình Diệp Cẩn Niên.
"Bác sĩ Lâm đến thật đúng lúc, vốn cũng định đi mời ngài qua đây rồi, hôm qua tiểu thư đã bắt đầu chịu mở miệng nói chuyện."
Diệp Cẩn Niên cố ý kiên trì ở lại phòng khách dưới tầng một để dưỡng thương, đang muốn tìm Chu Công tán gẫu, thì nghe thấy giọng nói của chú Vu ở cửa truyền đến.
Bác sĩ?
Truyện dở cứ bay tứ tung, Diệp Cẩn Niên nheo mắt lại, không thích.
Nhà họ Thiệu đương nhiễn sẽ không bỏ qua việc Niên Nhạc Nhạc bị bệnh mà không xem, nếu như nói có ai hiểu Niên Nhạc Nhạc nhất, chỉ e rằng sẽ là bác sĩ chịu trách nhiệm xem bệnh cho cô.
"Nhạc Nhạc tiểu thư, Lâm thiếu gia tới thăm cô." Đối mặt với Niên Nhạc Nhạc, bác sĩ Lâm đã được Chú Vu đổi lại gọi bằng Lâm thiếu gia, có thể thấy được, đối với cái thân phận bác sĩ này, Niên Nhạc Nhạc vẫn còn rất kháng cự.
Diệp Cẩn Niên nằm co ro bất động trên ghế sofa, đâu dễ dàng để lộ, tiếp tục ngủ.
Quả nhiên, giọng nói có chút áy náy của chú Vu truyền đến: "Lâm thiếu gia, tiểu thư ngủ thiếp đi, hay là để lần sau tới xem lại."
"Không sao, tôi có thể đợi, tôi vốn cũng có chuyện muốn nói với Tư Hữu, trưa cậu ấy sẽ về nhà chứ?" Giọng nói của người kia truyền đến, hùng hồn ngay thẳng, không làm cho người ta cảm thấy thân thiết, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét.
Anh có thể đợi, nhưng tôi không đợi được, Diệp Cẩn Niên nói thầm trong lòng.
Đợi đến khi Thiệu Tư Hữu trở về, cô không chỉ không giả vờ ngủ để trốn tránh được, mà ở trước mặt anh, tiếp nhận những câu hỏi của bác sĩ, cô sẽ càng dễ dàng bại lộ mình hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp Cẩn Niên dụi dụi mắt, từ trên ghế sofa ngồi dậy, ra vẻ vừa tỉnh ngủ.
"Niên tiểu thư đã tỉnh rồi sao?" Bác sĩ Lâm thấy Diệp Cẩn Niên đột nhiên tỉnh lại, cũng không hề kinh ngạc, lịch sự cười hỏi.
Diệp Cẩn Niên không trả lời, chỉ mở to mắt nhìn sang, dù sao tính tình Niên Nhạc Nhạc cũng ít nói nên là như thế, chứ bình thường chính là khác thường.
Bác sĩ họ Lâm này ngũ quan rõ ràng cũng không tầm thường, nhưng kết hợp cùng nhau, diện mạo cũng không tính là xuất chúng hơn nhiều, so với Nam Cung Minh Húc hay Thiệu Tư Hữu, chênh lệch cũng không phải là rất nhỏ, Diệp Cẩn Nhiên mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Thu hồi tầm mắt, Diệp Cẩn Niên tiện tay cầm chiếc điều khiển tivi, bật tivi lên, thoải mái bật các kênh, cô cũng không muốn trả lời những vấn đề tiếp theo của người này, đáp nhiều, sai càng nhiều.
Mà dễ nhận ra bác sĩ Lâm này cũng đầy nhẫn nại, thế nhưng cứ như vậy mà thoải mái nhìn lên tivi cùng với Diệp Cẩn Niên.
"Hôm nay, tập đoàn Nam Cung mở cuộc họp báo, chồng của thiên kim tiểu thư Diệp Thị sẽ là người đại diện trả lời, nghe đồn tổng giám đốc Nam Cung Minh Húc của tập đoàn Nam Cung sẽ tạm thời thay thế chức vị tổng giám đốc của Diệp Thị….."
Động tác chuyển kênh không ngừng đột nhiên dừng lại, ánh mắt Diệp Cẩn Niên ngưng lại ở một kênh giải trí đang đưa tin, sắc mặt đột nhiên biến đổi!
Nam Cung Minh Húc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...