“Cô dâu là…?” Tiêu Hà Hà không sao ngờ được lại chóng vánh như vậy, chẳng phải anh ta rất yêu Mạc Lam Ảnh hay sao?
“Cô chưa gặp!” Hàn Lạp mỉm cười. “Được rồi, sau khi về lại thì tôi sẽ đến thăm cô! Chúc cô và Tần Trọng Hàn đầu bạc răng long!”
“Cám ơn!” Trong lòng Tiêu Hà Hà có chút bùi ngùi, sau đó cúp máy. “Hàn Lạp sắp kết hôn rồi, cô dâu là người em chưa từng gặp. Còn chị Mạc đã qua châu Phi, hình như muốn làm nữ tu suốt đời. Tần Trọng Hàn, phải làm sao đây?”
Tần Trọng Hàn lắc đầu. Trên đời này, yêu mà không có được, mới là buồn nhất và đau đớn nhất. Còn họ đang hạnh phúc, mọi thứ đều do số phận! “Đó là số phận của họ, chúng ta không thể can thiệp được, hãy cứ hy vọng mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp!”
Bảy tháng sau.
Trong phòng sinh.
“Trời ơi, sao còn chưa ra nữa?” Tăng Ly đã không thể chờ được nữa, không ngờ Hà Hà và Dương Dương lại chuyển dạ cùng lúc.
Trong hành lang, người lớn của ba nhà đang chờ ở trước cửa phòng.
“Chắc là sắp rồi!” Tần Trọng Hàn cũng rất lo lắng, nhưng anh ta đang cố kiềm chế cảm xúc của mình.
“Làm gì mà lâu quá vậy? Lúc Tân Tuyên sinh đâu có lâu như vậy đâu. Sao hai đứa nó còn chưa ra nữa?” Bùi Lâm Xung cũng sốt ruột lắm rồi.
Ngô Tân Tuyên đã sinh một đứa con trai cách đây bốn tháng.
Cung Luyến Nhi cũng sinh một đứa con trai cách đây ba tháng.
“Oe… Oe… Oe…” Sau một tiếng khóc to và rõ vang lên, tất cả mọi người đều thở phào.
Không lâu sau, hai cô y tá bồng hai đứa bé ra ngoài.
“Người nhà của Tiêu Hà Hà!” Cô y tá gọi lớn.
“Có!” Tần Trọng Hàn và Tần Lăng Hàng, còn cả Bùi Lâm Xung đều bước tới, nhìn thấy một đứa bé đỏ hỏn, trông nhỏ xíu, nhưng trên mặt lại rất sạch sẽ.
“Chúc mừng anh, là một bé trai! Trong bụng sản phụ vẫn còn một đứa nữa, chắc là sắp ra rồi!”
“Tăng Dương Dương đã sinh được một bé gái! Xin chúc mừng mọi người!” Cô y tá kia cũng đưa đứa bé qua.
Tăng Ly và ông bà Tăng đều vui mừng đến phát khóc, bà Tăng chắp hai tay lại: “Đã có cháu trai, nay lại có thêm cháu gái, đúng là tổ tiên phù hộ!”
“Vợ tôi sao rồi?” Tần Trọng Hàn chưa kịp nhìn con thì đã lo lắng cho vợ. Vẫn còn một đứa nữa, anh ta rất lo lắng.
“Sản phụ vẫn rất ổn định!”
Mười lăm phút sau, cô y tá lại bồng một đứa bé nữa xuất hiện. “Anh Tần, chúc mừng anh, là một bé gái!”
“A…”
“Không tổ chức đám cưới, vậy lần này chúng ta sẽ tổ chức tiệc đầy tháng, nhất định phải làm cho rình rang!” Bùi Lâm Xung lớn tiếng tuyên bố.
“Phải! Cần phải tổ chức một bữa tiệc thật lớn!” Tần Lăng Hàng cũng rất đồng ý.
Rồi Bùi Lâm Xung liếc nhìn Tăng Phong Việt bằng ánh mắt rất oai vệ: “Tôi có cháu trai và cháu gái luôn rồi! Ha ha ha... Tăng Phong Việt, anh không có con gái chứ gì? Bây giờ tôi trai có gái có, còn anh chỉ có con trai, vậy là tôi đã cống hiến cho nhà họ Tăng nhiều hơn anh rồi đó! Còn nữa, tôi có sui gia, còn anh thì không có ha?”
“Chú...” Tăng Phong Việt bị chọc giận, nhưng ông ta đã cố gắng kiềm chế được. “Hôm nay là ngày đại hỷ, tôi sẽ không cãi nhau với chú!”
“Hừ, tôi cũng không thèm cãi nhau với anh. Tôi sẽ kêu Đỗ Cảnh đốt pháo!” Bùi Lâm Xung càng đắc ý hơn, ông ta chưa bao giờ oai phong đến vậy, ngay cả khi làm đại cả cũng không oai phong như bây giờ. Đúng là sảng khoái! “Phải rồi, tôi còn có một đứa con nuôi, cũng sắp sinh cháu nội nuôi nữa, anh không có phải không? Anh đúng là thất bại quá!”
“Ba nuôi à, con không đi được đâu, con sợ Mig lại bị ngã nữa!” Đỗ Cảnh ôm eo Mig đang mang thai năm tháng và đi tới, người làm ba tương lai như anh ta không dám buông tay ra đâu. Trước khi Mig sinh đứa bé ra bình an vô sự, anh ta sẽ không dám rời khỏi Mig nửa bước.
“Này Mig à, sau khi sinh con rồi thì con phải tập kỹ năng phối hợp đi nha. Được rồi, ba sẽ tự đi đốt pháo!” Bùi Lâm Xung đã tự đi một mình.
“Chờ tôi với, tôi cũng đi nữa!” Tăng Phong Việt đã đuổi theo, người làm anh hai như ông ta mà không có chút uy nghiêm nào cả, lúc nào cũng bị đứa em trai nhỏ hơn mình mười tuổi khiêu khích, đúng là tức chết đi được!
“Anh đừng có đi chung với tôi, tôi ghét anh!” Bùi Lâm Xung hoàn toàn không xem người anh trai này ra gì.
“Tôi cũng không thích chú!”
Tất cả mọi người đều lắc đầu. Hai anh em này hả, không biết đến khi nào mới thôi cãi nhau nữa.
Chớp mắt đã một năm trôi qua.
“Mẹ ơi, em trai im lặng quá, mẹ xem thử có phải em trai bị ngốc không mẹ?” Thịnh Thịnh nhăn mặt và hỏi Tiêu Hà Hà.
“Làm gì có, tại em không thích nói chuyện thôi mà!” Tiêu Hà Hà cười và trả lời.
“Anh... Anh...”
Cô bé trong tay lại hiếu động đến bất thường, giang đôi tay nhỏ xíu ra đòi Thịnh Thịnh ẵm. Cô bé đã biết nói chuyện, biết gọi rõ tên tất cả mọi người: ba, mẹ, ông nội, anh hai, ông ngoại, bà ngoại nhỏ, cậu nhỏ...
“Mẹ ơi, con không ẵm em gái đâu, lần trước em đã phun nước miếng đầy mặt con. Con thích bồng em trai hơn!” Thịnh Thịnh chọc em trai: “Tiếu Thiên à, gọi anh hai nào!”
Con trai thứ hai của Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà tên là Tần Tiếu Thiên, con gái tên là Tần Lạc Thiên, còn Thịnh Thịnh đã đổi tên thành Tần Thừa Thiên.
Chỉ có điều cặp song sinh long phụng này rất kỳ lạ, ban đầu cứ tưởng con trai sẽ rất nghịch ngợm, nhưng đứa con trai thứ hai của họ lại im lặng đến phát bực, còn cô con gái lại nghịch ngợm đến bất thường.
“Anh...” Lạc Thiên đang nhảy lên một cách hào hứng, gọi Thịnh Thịnh và đòi cậu ẵm mình.
“Không! Lạc Thiên, anh hai sợ em rồi đó!” Thịnh Thịnh ẵm Tiếu Thiên lên. “Tiếu Thiên à, sao em không nói gì hết vậy? Em xem em gái đã biết gọi anh hai rồi kìa. Nào, em cũng gọi anh hai đi!”
Nhưng Tiếu Thiên vẫn chỉ nhìn Thịnh Thịnh và mỉm cười, sau đó lại cúi đầu xuống, trong tay đang cầm một món đồ chơi mới, như thể đang nghiên cứu cái gì đó, rất tập trung.
“Ba về rồi đây!” Tần Trọng Hàn vừa bước vào cửa liền nhìn thấy vợ và các con của mình, anh ta đi đến cạnh Hà Hà và hôn lên mặt cô. Mỗi ngày sau giờ làm, anh ta về nhà và nhìn thấy vợ con, chơi với các con, cuộc sống như vậy rất hạnh phúc.
“Ba...” Lạc Thiên vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn thì ngay lập tức giang tay ra đòi Tần Trọng Hàn ẵm. Cô bé thích ba và anh hai nhất, và cả cậu Ly, anh Ngữ Điền. Có vẻ như Lạc Thiên rất thích những người khác giới đẹp trai, hễ nhìn thấy họ thì cô bé sẽ phấn khích đến mức nhảy cẫng lên.
Giống như lúc này đây, cô bé đang trèo lên người Tiêu Hà Hà, khiến cô gần như không thể giữ nổi cô bé nữa.
Tiêu Hà Hà nói một cách bất lực và dịu dàng: “Lạc Thiên à, con đừng nhảy lung tung nữa, mẹ mệt quá!”
“Ồ! Con gái ngoan, để ba đi thay đồ đã!” Tần Trọng Hàn rời khỏi như thể muốn chạy trốn.
“Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, ngay cả ba cũng sợ em gái luôn rồi! Em gái đúng là một con quỷ nhỏ! Ông nội cũng sợ nó luôn! Ngữ Điền cũng sợ, con cũng sợ, chúng ta đều rất sợ nó!”
“Oa...” Con quỷ nhỏ dường như đã nhận ra anh hai đang nói xấu mình, liền lập tức toét miệng ra, nước mắt chảy xuống nhanh hơn cả mưa tháng Sáu, rồi bỗng bật khóc lớn lên.
Tiếu Thiên cau mày lại và ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Thiên một cái, tỏ vẻ như bất lực. Rồi chớp mắt, cậu bé lại bắt đầu chơi với đồ chơi của mình.
“Đừng khóc, Lạc Thiên đừng khóc nữa!” Tiêu Hà Hà dỗ cô bé, nhưng Lạc Thiên lại khóc dữ dội hơn. “Anh hai không nói con là quỷ nhỏ nữa, vậy được chưa?”
“Oa...” Nhưng con quỷ nhỏ vẫn không chịu dừng lại.
“Mẹ ơi, kêu Tiếu Thiên dỗ nó đi!” Thịnh Thịnh bất lực, rồi lập tức ẵm Tiếu Thiên đến trước mặt Lạc Thiên. “Tiếu Thiên à, em gái khóc rồi kìa! Em dỗ em gái đi!”
Rất lạ, Tiếu Thiên ngoan ngoãn giơ bàn tay nhỏ ra để lau nước mắt cho Lạc Thiên, rồi Lạc Thiên ngừng khóc và mỉm cười.
“Mẹ ơi, có kỳ diệu không? Mẹ nhìn xem, không uổng công hai đứa cùng lớn lên trong bụng mẹ, con đoán khi còn bé xíu, Tiếu Thiên đã biết dỗ dành em rồi!”
Tiêu Hà Hà cũng cảm thấy rất lạ, mỗi khi Lạc Thiên khóc, Tiếu Thiên đến gần thì cô bé sẽ không khóc nữa. Thật sự là mỗi sự vật đều có cái để khắc chế nó.
Tần Trọng Hàn đã thay xong quần áo và đi vào. Vừa rồi nghe thấy tiếng khóc rung trời chuyển đất của Lạc Thiên, anh ta thực sự cũng hết cách, may mà Tiếu Thiên đã dỗ được cô bé.
Vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn, Lạc Thiên lại bắt đầu nhảy lên đòi anh ta ẵm. “Ba ba...”
“Anh ẵm con đi, em thực sự kiệt sức rồi!” Tiêu Hà Hà nhét con gái vào lòng Tần Trọng Hàn. “Đúng là kỳ lạ, Thịnh Thịnh và Tiếu Thiên cộng lại cũng không khó chăm sóc như Lạc Thiên. Tại sao con gái của người ta đều ngoan ngoãn, còn con gái của chúng ta lại ngược lại chứ?”
Tần Trọng Hàn ẵm con gái, nhìn thấy trên khuôn mặt hồng hào của cô bé dính đầy nước mắt, nhưng lúc này lại đang cười rạng rỡ trong tay mình, anh ta lắc đầu bất lực. “Hy vọng công chúa cưng nhà mình không phải là người mê trai, nếu không ba sẽ lo lắng đến chết mất thôi!”
“Em gái mê trai chứ còn gì nữa! Chỉ cần nhìn thấy ai đẹp trai thì liền đòi ẵm, còn phụ nữ thì chỉ cho một mình mẹ ẵm à. Lần trước mợ và bà ngoại nhỏ muốn ẵm em ấy, em đâu có chịu, chỉ muốn cậu và ông ngoại thôi. Đúng là mê trai!” Thịnh Thịnh lắc lắc Tiếu Thiên. “Em trai à, có phải vậy không?”
Tiếu Thiên chỉ cười hi hi, sau đó đưa món đồ chơi ra trước mặt Thịnh Thịnh. Thịnh Thịnh không hiểu.
“Đồ chơi bị hư rồi!” Tần Trọng Hàn cúi xuống liền nhìn thấy ngay. “Tiếu Thừa rất thông minh, để anh hai sửa giùm con nha!”
“Ba ơi, ba nói xem rốt cuộc Tiếu Thiên có bị ngốc không ba?” Thịnh Thịnh đặt em trai vào xe chọi rồi sửa đồ chơi giúp cậu bé.
“Con đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi hả?” Tần Trọng Hàn trợn tròn mắt một cách bất lực. “Em thông minh lắm mà, đồ chơi hư rồi còn biết đưa cho con, nhưng chỉ lười nói thôi. Ba thấy em rất thông minh, nhưng chỉ hơi lười thôi!”
“Chỉ cần không bị ngốc là được!” Thịnh Thịnh vừa sửa vừa nói.
“Ý con là sao?”
“Bởi vì ba và ông nội sẽ không giao công ty cho một kẻ ngốc, còn con thì muốn được tự do, nên con không muốn em trai là một kẻ ngốc đâu, em phải làm người thừa kế nữa chứ!”
“Này! Thằng nhóc, ba thấy em còn lười biếng hơn con! Nếu em không nhận, thì con phải lo cho công ty. Ai biểu con là anh hai chứ? Đây là nghĩa vụ của con!” Tần Trọng Hàn cúi đầu xuống và liếc nhìn con trai thứ, nhìn thấy cậu bé đột nhiên mỉm cười một cách ngây thơ, hai bàn tay ú nu đang bám chặt vào hai bên của chiếc xe chọi, ngả người ra sau, trông giống như một cậu chủ nhỏ, bộ dạng lười biếng thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.
“Ba ơi...” Không hài lòng vì sự chú ý của ba đã bị anh ba thu hút hết, Lạc Thiên lại bắt đầu không chịu ngồi yên, bàn tay xổ sữa ôm lấy cổ của Tần Trọng Hàn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào mặt ba mình. “Ba ơi...”
“Lạc Thiên à, nếu con còn chùi nước miếng vào cổ của ba nữa, ba thề sau này sẽ không ẵm con nữa đâu, sẽ giao con cho bà Trương chăm sóc, không cho phép bất kỳ ai ẵm con nữa đâu đó!” Tần Trọng Hàn đe dọa.
“Con bé không hiểu đâu!” Tiêu Hà Anh bất lực nhìn vào con gái mình. “Em mệt quá! Mệt nhưng vui! Lạc Thiên à, hôm nay con đã nhảy trên người mẹ cả ngày rồi, con không mệt hả?”
“Mẹ...” Lạc Thiên gọi đầy nũng nịu, cuối cùng cũng chịu ngồi yên, không biết là câu hỏi của Tiêu Hà Hà có tác dụng hay lời đe dọa của Tần Trọng Hàn có tác dụng, nhưng cuối cùng cô bé cũng chịu ngồi yên rồi.
“Em gái tràn trề sức lực, không biết sau này ai dám cưới nó nữa!” Thịnh Thịnh lắc đầu trong bộ dạng rất sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...