Tần Lăng Hàng đi tới và vỗ nhẹ vào tay Hà Hà. “Con à, cám ơn vì con đã sinh cho ta một đứa cháu thông minh đến vậy!”
“Bác…”
“Ta muốn ở lại với cháu của ta một lát!” Tần Lăng Hàn đi qua và ngồi xuống bên cạnh giường, đắp lại chăn cho Thịnh Thịnh.
Tần Trọng Hàn nắm tay Hà Hà: “Chúng ta ra ngoài đi!”
Hai người đi ra ngoài, Hà Hà lau khô giọt lệ ở khóe mắt. Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. “Chúng ta hãy vào xem Ngữ Điền đi!”
Tần Trọng Hàn gật đầu, rồi hai người bước vào phòng của Ngữ Điền.
Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà xem Ngữ Điền xong thì về lại phòng của mình. Tiêu Hà Hà hoảng hốt, đột nhiên nhỏ giọng: “Tần Trọng Hàn, em đang mơ có phải không? Đây là sự thật sao?”
Tần Trọng Hàn lắc đầu và phì cười. “Không, bà xã à, chúng ta không phải đang nằm mơ, là sự thật. Thịnh Thịnh là con của chúng ta. Bây giờ anh đang rất hạnh phúc!”
Tiêu Hà Hà cứ đi tới đi lui trong phòng, lúng ta lúng túng. “Để em vào xem Thịnh Thịnh lần nữa.”
“Hà Hà, ba đang ở trong. Ba đã khóc. Anh nghĩ ba không muốn chúng ta nhìn thấy bộ dạng khóc lóc sụt sùi của mình đâu, vậy nên tối nay cứ dành thời gian cho ba đi!” Tần Trọng Hàn nắm chặt tay Hà Hà.
“Bác đã khóc?” Tiêu Hà Hà bàng hoàng.
“Phải! Em quên rằng ba rất thích Thịnh Thịnh à? Thậm chí khi chưa biết ra sự thật này, ba còn định đem công ty cho Thịnh Thịnh nữa, có thể thấy ba rất thích Thịnh Thịnh, phải không?” Tần Trọng Hàn nói.
“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu. “Đúng vậy, máu dày hơn nước, câu này quả thật rất đúng. Huyết thống là một điều rất tuyệt vời, giống như mẹ em, bà ấy đã làm bao nhiêu chuyện, nhưng đến cuối cùng, em nhận ra em không hề hận bà ấy, chỉ cảm thấy thương tiếc cho cuộc đời của bà ấy. Vậy tối nay cứ để cho ba của anh đi!”
“Cám ơn em!” Tần Trọng Hàn cảm động vì lòng tốt của cô. Thật ra, anh ta cũng muốn tối nay được ở cùng với Hà Hà và Thịnh Thịnh, nhưng anh ta biết rằng ba mình cần Thịnh Thịnh hơn.
“Tần Trọng Hàn…” Lời còn chưa ra khỏi miệng, anh ta đã ngắt ngang.
“Có phải em định sẽ gọi tên anh hoài như vậy không?” Anh ta hơi khó chịu khi nghe cô gọi cả tên họ của anh ta. Có một nụ cười xấu xa đang nhếch lên trên khóe miệng, trong mắt lóe sáng.
“Vậy thì gọi là gì?” Cô vẫn đang đắm mình trong những kỷ niệm của quá khứ, nhớ đến những ngày tháng vui vẻ của cô và Thịnh Thịnh, trong tim rất thỏa mãn, tuy cũng hơi nhói đau. Nhưng nghĩ đến con đã ở bên cạnh mình mấy năm qua, cô vẫn cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
“Gọi anh là ông xã!” Anh ta thì thầm.
Không còn gánh nặng trong lòng, anh ta cảm thấy rất phấn khởi, và muốn ăn mừng một chút. Nói rồi, anh ta ôm cô từ phía sau.
Cơ thể Tiêu Hà Hà hơi căng cứng, cằm anh ta đặt trên vai cô, và thì thầm. “Bà xã à, không ngờ con trai đã tìm lại được quá dễ dàng. Chúng ta cứ giữ bí mật trước đã, anh còn món nợ phải tính với Mao Chi Ngôn. Chờ giải quyết xong, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Rốt cuộc anh ta và anh có thù sâu hận lớn gì?” Tiêu Hà Hà thực sự khó tưởng tượng ra được việc một người lại ẩn mình sâu như vậy, thật quá đáng sợ.
“Chuyện này sẽ sớm biết được thôi. Mà chúng ta đừng nhắc đến anh ta nữa, đừng để niềm vui và hạnh phúc được đoàn tụ gia đình của chúng ta bị một kẻ tiểu nhân phá hỏng.” Anh ta khẽ cười, hôn một cái thật lâu lên cổ cô, rồi thốt ra những từ đầy ẩn ý. “Bà xã à, có phải chúng ta nên ăn mừng vì đã tìm được con trai không?”
“Ừm! Đúng là nên ăn mừng!” Tiêu Hà Hà không hiểu rõ ý của anh ta. “Nhưng cứ đợi đến khi Ngữ Điền hoàn toàn đón nhận anh Tăng và Dương Dương đã, rồi chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng, anh thấy sao?”
“Ý anh là, có phải hai chúng ta nên ăn mừng riêng hay không?” Anh ta thì thầm, dù sao lúc này anh ta cũng không thể ngủ được, ba anh ta lại đang độc chiếm Thịnh Thịnh. Anh ta biết tối nay ba mình đã khóc, đó là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy những giọt nước mắt của ba mình, vì vậy đêm nay, anh ta đã nhường chỗ lại cho ba.
“Ăn mừng riêng?” Tiêu Hà Hà vẫn không hiểu.
“Bà xã, Thịnh Thịnh thực sự rất dễ thương, phải không?” Tần Trọng Hàn lại nói.
“Ừm, đúng vậy! Anh không biết lúc nhỏ Thịnh Thịnh ngoan thế nào đâu, ngoan đến mức làm em cảm thấy có lỗi với con, cũng thấy rất an ủi vì con rất dễ thương, rất hiểu chuyện. Em mong con của em sẽ trở thành một người có ích cho xã hội, chứ không phải là đứa được nuông chiều quen thói.”
“Em ddừng lo, việc dạy dỗ của em rất thành công!” Anh ta vẫn dựa cằm trên vai cô, chỉ cần liếc mắt qua một chút thì có thể nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của cô. Anh ta không kìm được lòng, ghé sát vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Cô hơi ngây người ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên. “Đừng quậy nữa!”
“Bà xã, khi nào em mới sinh thêm cho anh một đứa con đáng yêu như vậy nữa? Nội dung ăn mừng của chúng ta chính là tạo ra thêm một đứa con nữa, được không?”
Tiêu Hà Hà đột nhiên hiểu ra ý “ăn mừng” của anh ta, cô liền cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng lên một cách thiếu chí khí.
“Em mắc cỡ rồi kìa...” Tần Trọng Hàn lên tiếng trêu chọc, không chịu buông tha cho cô.
Bị anh ta nói vậy, khuôn mặt vốn đã đỏ của cô thậm chí càng đỏ hơn, và cô bắt đầu giãy giụa. “Được rồi, anh đừng quậy nữa. Hôm nay tâm trạng của em rất phức tạp, vừa vui mừng vừa thấp thỏm, bây giờ em cảm thấy mình không còn chút sức lực nào cả.”
Một lúc bay lên trời rồi một lúc chui xuống đất, cô làm gì có tâm trạng để làm chuyện khác, thần kinh căng thẳng như sắp đứt ra. Lúc này cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng lại không thể ngủ được, tinh thần đang ở trong trạng thái phấn khích bất thường.
Còn anh ta lại tiến lại gần tai cô, cắn tai cô và thì thào: “Bà xã à, dù sao cũng không thể ngủ được, hay cứ ăn mừng một chút đi.”
Tiêu Hà Hà có hơi hoảng loạn, lần này thì ngay cả dái tai cũng đỏ lên. “Không! Anh tự ăn mừng đi!”
Anh ta ngây người ra. “Anh tự xử bằng tay hả?”
“Anh… Anh thô tục quá!” Cô khẽ hét lên, sao anh ta lại có thể nói vậy? Chắc chắn là anh ta từng tự xử bằng tay vậy rồi, thật kinh tởm.
“Cùng ăn mừng đi mà!” Anh ta lại thì thầm, đầu lưỡi nóng bỏng thè ra và liếm nhẹ trên cổ cô.
Cơ thể của Tiêu Hà Hà bỗng căng cứng lại, cảm giác đó vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, khiến tim cô đập mạnh. Cô hơi lo lắng bất an, ngượng nghịu nói. “Em thực sự rất mệt, em phải giữ sức để ngày mai còn chơi với các con.”
Cô cố ngả người về phía trước, không muốn quá gần gũi với anh ta, nhưng anh ta lại nói. “Anh đâu có bắt em di chuyển, để anh tự ra sức là được rồi, em chỉ cần hợp tác đơn giản thôi!”
“Không muốn...” Cô nói với giọng run rẩy.
Bởi vì cảm xúc cứ căng thẳng, nên cô hoàn toàn không có tâm trạng để làm chuyện đó. “Em không muốn, em không còn sức đâu!”
“Đâu cần em phải ra tay. Làm ơn đi, bà xã, tâm trạng của anh cũng rất căng thẳng, cần được giảm bớt áp lực. Anh mặc kệ, em phải làm tròn nghĩa vụ của mình.” Bàn tay đang ôm cô của Tần Trọng Hàn bắt đầu mở nút áo của cô.
Cơ thể đột nhiên thấy lạnh, bàn tay anh ta đã luồn vào trong áo cô, những ngón tay đã cởi áo ngực của cô ra.
“Tần Trọng Hàn!” Cô rụt rè lên tiếng, nhưng anh ta đã vuốt ve mặt cô rồi cúi đầu xuống hôn cô.
Một người rất ngang ngược, ngay cả nụ hôn của anh ta cũng ngang ngược, kèm theo mùi thuốc lá thoang thoảng, đã dễ dàng chiếm lấy cô. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, đầu lưỡi bắt đầu đùa giỡn trong miệng cô.
Giọng nam lờ mờ không rõ của anh ta như thể vang lên từ trong cơ thể. “Gọi anh là ông xã, hoặc anh sẽ hôn đến khi em ngạt thở thì thôi.”
“Đừng mà...” Cô lắc đầu. “Ưm...”
Nụ hôn này của Tần Trọng Hàn, đã làm cho Tiêu Hà Hà gần như ngạt thở. Cô thở hổn hển và gấp gáp, cả người càng mất hết sức lực.
“Gọi anh là ông xã!” Anh ta tiếp tục nói, những ngón tay mảnh khảnh trêu chọc làm đôi nhũ hoa của cô dựng đứng lên và trở nên căng cứng. Anh ta biết cô đã bị anh ta khiêu khích, anh ta vẫn hôn cô, và hỏi lại: “Em có gọi không?”
“Hàn... Em gọi anh là Hàn có được không?” Cô không gọi ông xã, gọi vậy mắc cỡ lắm.
Tiêu Hà Hà hơi khó chịu, muốn thoát khỏi anh ta, nhưng chợt nhận ra cơ thể mình dường như không còn chút sức lực nào cả, ngay cả một chút cũng không còn.
“Gọi ông xã... Nhanh lên!”
“Ông xã...” Cuối cùng cô đã thỏa hiệp và hét lên hai từ, rồi anh ta hôn cô dữ dội hơn.
Tiêu Hà Hà mắc cỡ đến mức ước gì có thể cắn đứt lưỡi của mình. Cả người cô rũ xuống, thực sự không còn chút sức nào nữa.
Anh ta vôi ôm chặt cô và bồng cô đặt lên giường. Những ngón tay của anh ta nhanh nhẹn cởi hết nút áo của cô. Anh ta vòng tay ôm lấy cô, cúi người xuống hôn lên môi, trán, lông mày, mắt và mũi cô...
Một đêm không ngủ.
Tần Trọng Hàn vừa ôm Tiêu Hà Hà vừa gọi điện cho Tăng Ly, kêu anh ta ăn sáng xong thì chở Dương Dương đến cùng chơi với Ngữ Điền.
Tiêu Hà Hà dựa vào lòng Tần Trọng Hàn, mí mắt sụp xuống nhưng vẫn không buồn ngủ. “Anh đi xem thử ba anh đi ra chưa? Chắc không phải bác ngồi cả đêm trong phòng Thịnh Thịnh đó chứ?”
“Anh vừa đi rồi, hình như ba đã ngủ gục bên cạnh giường.” Tần Trọng Hàn đã đắp chăn cho ba mình, nhìn ba đã ngủ thiếp đi nhưng vẫn nắm chặt tay Thịnh Thịnh, trong lòng rất xúc động. Đúng là tình ông cháu, ba anh thương cháu còn nhiều hơn thương đứa con trai như anh ta nữa.
“Lỡ bác bị cảm lạnh thì sao?” Tiêu Hà Hà hơi lo lắng.
“Anh đã đắp chăn cho ba rồi, còn mở máy sưởi nữa!”
“Ồ!” Lúc này Tiêu Hà Hà mới thấy yên tâm.
Mới sáng sớm, Thịnh Thịnh vừa thức dậy thì giật cả mình, cậu nhìn thấy ông nội đã ngồi ngủ bên cạnh giường của mình. Ông nội ngồi dưới sàn nhà, úp mặt lên giường của cậu mà ngủ.
“Sao ông nội lại ở đây?”
Thịnh Thịnh duỗi bàn tay nhỏ bé ra và lắc lắc ông ta. “Ông ơi, ông ơi!”
Tần Lăng Hàng bị đánh thức, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu nội mình, ông ta lập tức ngồi dậy và ôm lấy cậu bé. “Cục cưng, gọi lại một tiếng ông nội nữa đi con!”
“Ông nội!” Thịnh Thịnh ngoan ngoãn gọi lại.
“Ừm!” Tần Lăng Hàn rất hài lòng. “Gọi lại lần nữa!”
“Ông nội ơi, ông bị sốt hả? Sao ông lại ngồi ngủ ở đây vậy? Lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao?” Thịnh Thịnh lẩm bẩm. “Ài, ông nội, ông ôm con chặt quá!”
“Cháu ngoan, vì ông thích con mà!” Vẻ phấn khởi của Tần Lăng Hàng không thể diễn tả bằng lời.
“Ông nội thật kỳ lạ, có thích cũng đâu cần siết con chặt đến chết vậy đâu!” Thịnh Thịnh cười khúc khích.
“Cháu ngoan, sao ông nội lại siết chết cục cưng của ông nội được? Ông nội cưng con còn không kịp nữa là!”
“Ông ơi, có phải ông muốn gọi con đi đánh golf không?” Thịnh Thịnh cười hì hì và hỏi.
“Không đi đánh golf nữa, hôm nay ở nhà chơi!” Tần Lăng Hàng thả cậu bé ra, rồi lấy quần áo cho cậu. “Nào, con mặc áo vào đi!”
“Ông ơi, cả đêm ông không ngủ mà chạy tới phòng con làm gì vậy? Không phải gọi con đi đánh golf thì để làm gì? Ông đúng là kỳ lạ!” Thịnh Thịnh vừa mặc áo vừa nói.
Lúc này, Tần Trọng Hàn đã thay một bộ quần áo thoải mái hơn và đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cả hai ông cháu đều đã thức dậy. “Chào buổi sáng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...