Miếng vải bịt mắt bị người đó kéo mạnh xuống, Tiêu Hà Hà trợn to mắt, ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt làm cô gần như không mở mắt ra được.Sau khi thích ứng, cô mở to mắt, nhìn thấy năm người đàn ông đang đứng cạnh giường.Hình như đây là một nhà kho lớn, còn cô thì đang nằm trên một cái giường kiểu cổ.
Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Trong mắt Tiêu Hà Hà chứa đầy hoảng sợ, vì lúc này hình như cô đã nhìn thấy bộ mặt gian xảo của những người đàn ông đó đằng sau cái mặt nạ.Cô muốn giãy giụa nhưng tay chân đã bị trói chặt, có giãy giụa cũng vô ích mà thôi.
“Đừng mà…”
“Người đẹp, em vẫn chưa có cảm giác gì sao?” Một gã đàn ông cười dâm đãng và bước tới.
“Đừng…” Cô hét lên nhưng không thành tiếng.
“Đừng la nữa, em đã đượctụi anh cho uống thuốc rồi, không kêu la được đâu! Chờ các anh chơi đã rồi thì sẽ lập tức thả em đi, ha ha… Để Tần Trọng Hàn biết người phụ nữ của hắn đã bị vô số đàn ông thử qua… Ừm...”
“Đừng… Tần Trọng Hàn, mau đến cứu em…” Hoảng sợ làm nước mắt cô chảy ra, cô không dám tưởng tượng nếu bị đám đàn ông này làm nhục thì sẽ thế nào, chắc cô sẽ không đủ can đảm để tiếp tục sống nữa. Tần Trọng Hàn, anh đang ở đâu? Mau đến cứu em…
Đúng lúc này, một người phụ nữ từ cửa bước vào, cũng đeo mặt nạ.Vừa vào tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mặtliền hừ một tiếnglạnh lùng. “Sao vẫn chưa ra tay?Nhanh lên!”
“Thuốc vẫn chưa có tác dụng!Yên tâm đi, chút nữa cô ta sẽ cầu xin chúng tôi xử cô ta thôi!” Gã dẫn đầu vội giải thích.
Người phụ nữ đó hình nhưrất không hài lòng, hừ một tiếnglạnh lùng. “Nhanh lên!”
“Các anh em, chích thêm mũi nữa!”
Tiêu Hà Hà lại bị chích thêm một mũi thuốc.Lúc này, cô gần như cảm nhận được một luồng nhiệt ở dưới bụng, cảm thấy cả người đang nóng lên,một ham muốn đang bùng cháy lên bên trong cơ thể cô.
Đừng mà... Tiêu Hà Hà đau khổ rơi nước mắt, cô không muốn bị đám người này cưỡng bức! Tần Trọng Hàn, mau đến cứu em…
Người phụ nữ đeo mặt nạ quay người đi ra ngoài. “Nhanh lên, sau khi làm xong thì vứt cô ta ra ngoài, còn các người thì lập tức biến mất cho tôi.”
“Dạ!” Năm người đàn ông lập tức xông đến, những bàn tay to lớn phủ lên cơ thể Tiêu Hà Hà…
Dơ bẩn! Rất dơ bẩn! Cô cảm thấy cơ thể mình vô cùng dơ bẩn!Đừng đụng vào tôi!Đừng!
“Roạt...” Áo cô bị xé rách toạc, vài bàn tay to lớn thò vào trong áo len của cô, vân vê nhào nặn cơ thể cô…
Đừng mà! Cô muốn hét lên nhưng không thể hét ra tiếng. Cô chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, tuyệt vọng đến mức muốn chết đi cho xong.Những bàn tay dơ bẩn trên người cô vẫn không ngừng trêu chọc, cô cảm thấy sức mạnh ý chí của mìnhđang bị phá vỡ từng chút từng chút một.Cô không muốn mất kiểm soát, không! Nhưng sức mạnh ý chí của cô đã bị thuốc khống chế, răng cắn chặt vào môi, cố gắng cắn thật đau để thoát khỏi sự kiểm soát của loại thuốc kinh tởm đó.
Trong lúc tuyệt vọng, Tiêu Hà Hà đã cắn rách cả môi.Mặc dù bị đám người đó trói chặt nhưng cô vẫn không ngừng giãy giụa, sợi dây thừng càng siết chặt vào trong làn da mềm mại của cô, tạo ra những vết siết rướm máu.
“Cởi trói cho cô ta đi!” Không biết ai đã hét lên một câu. “Chơi như vậy không thú vị chút nào!”
Thuốc trong người Tiêu Hà Hà đang điên cuồng phát huy tác dụng.Nóng!Cơn nóng cùng cực ập đến…
Cô vặn vẹo cả người.Dưới sự sờ mó của những bàn tay to lớn, cô biết mình không thể để mất lý trí.Không được!Nhưng vẫn không thể kiềm chế được, chợt phát ra một tiếng rên rỉ.
“Thấy chưa! Phụ nữ đều như nhau, dâm đãng!”
“Chút nữa cô ta sẽ tự cởi sạch rồi cầu xin chúng ta giải quyết cho cô ta!”
“…”
Tiêu Hà Hà hét lên nhưng không thành tiếng, cả người vẫn nóng như lửa, sức nóng mạnh mẽ đó giày vò cô đến mức muốn chết đi.Không!Cô thà chết cũng không muốn bị đám người ghê tởm này chạm vào mình.
Tần Trọng Hàn, mau đến cứu em…
Cô thà chết cũng không muốn bị bọn họ chạm vào.
“Roạt...” Lại một tiếng khác, cái áo len của cô cũng bị xé rách toạc, cơ thể trắng nõn nà chỉ còn lại cái áo ngực đang lộ ra trước mắthọ. Tiêu Hà Hà đã tuyệt vọng,giơ tay lên che lại nhưng lập tức bị họ kéo ra.
Chút lý trí còn lại cuối cùng khiến cô giãy giụa dữ dội, đập đầuvào thành giường.
“À! Con đàn bà thúi, muốn chết à!”
Nhưng, Tiêu Hà Hà đã đập trúng thành giường, trước trán rướm máu, trước mwats bỗng tối đen đi, cô đã bị ngất xỉu.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đá ra một cái rầm!
Một bóng người cao to đang cầm súng trong tay xuất hiện trong kho, ngay lập tức nhìn thấy cảnh Hà Hà đã bị bọn họ xé rách hết quần áo và đang nằm trên giường, còn năm gã đàn ông thì đang đứng cạnh cởi quần áo của mình.
Tần Trọng Hàn lập tức như điên loạn, ước gì có thể bắn chết cả năm gã này bằng một phát súng,nhưng cơ thể của Hà Hà...
Tần Trọng Hàn phóng như bay qua, cởi áo vest của mình che người Hà Hà lại.Nhìn thấy cả người cô đầy thương tích, trên mặt đầy máu, tim anh ta suýt nữa nhảy ra ngoài. “Hà Hà! Hà Hà!Em tỉnh lại đi!”
Sau khi chắc chắn cô chỉ bị thương chứ chưa chết, Tần Trọng Hàn mới thầm thở phào. Suýt chút nữa thôi, chỉ cần chậm chân một chút nữa, thì e rằng…
Mấy gã đàn ông sau lưng vừa nhìn thấy anh ta thì có vẻ như hơi kinh ngạc, rồi lại nhìn thấy Tăng Ly đang cầm súng đứng ngay cửa, rồi lúc này lại có thêm một người đàn ông cao to vạm vỡ, nét mặt lạnh lùng như quỷ Satan bước vào, một gã ngay lập tức nói: “Không liên quan đến chúng tôi, có người chi tiền để chúng tôi chơi với người phụ nữ này!”
Tần Trọng Hàn lấy áo che chắn cho Hà Hà cẩn thận, không để bất cứ ai nhìn thấy cơ thể cô.Lúc này,khuôn mặt của anh ta tái xanh, vô cùngtức giận.Chết tiệt!Dám làm hại người phụ nữ của anh ta! Tần Trọng Hàn cầm súng định bắn vào họ.
“Hàn,không được!Người của ba tôi đang ở bên ngoài, không được giết người,ông ấy sẽ bắt anh đi tù đó!” Tăng Ly chạy qua ngăn Tần Trọng Hàn lại. “ Có rất nhiều cách để trả thù,chúng ta có thể đánh cho họ sống dở chết dở, nhưng không được giết người!”
“Giao cho cảnh sát đi!” Phong Bạch Dật đứng ngoài cửa và nói, đưa mắt nhìn sangTiêu Hà Hà. “Hình như vẫn chưa bị gì cả.”
Tần Trọng Hàn làm gì còn tâm trạng mà đùa với Phong Bạch Dật.
Trong mắt anh ta đầy vẻ lạnh lùng.
Anh ta quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường. Hà Hà như một con búp bê bằng sứ không còn sức sống, tay chân đầy những vết máu khi cô giãy giụa, may mà quần của cô vẫn chưa bị xé rách.
Thậm chí anh ta còn tưởng tượng ra được nỗi đau và sự bất lực của cô, chắc là cô tuyệt vọng lắm nên mới muốn đập đầu mà chết!
Vẻ đau xót và thương tiếc ẩn chứa trong đáy mắt anh ta, như thể đã cảm nhận được sự giãy giụa mâu thuẫn đó. Từ tận đáy lòng, anh ta rất sốc, móc khăn tay ra băng cái trán đang chảy máu của Hà Hà lại.
Ngay đến hơi thở của cô cũng gấp gáp, tựa hồ như đang hôn mê nhưng vẫn giãy giụa, giống như đang rơi vào ác mộng vậy.
Tim anh ta đau như cắt, nhất thời mất đi lý trí, bỗng quay phắt người.Khi đám người kia vẫn chưa phản ứng gì, Tần Trọng Hàn đã siết chặt nắm đấm, tóm lấy cổ áo của một tên trong đó, giơ lên rồi đấm xuống một phátthật nhanh.
“A…” Một tiếng gào rú đau đớn.
Tăng Ly cũng ra tay. “Mẹ kiếp!Một lũ dâm đãng, đánh chết tụi bây!”
Phong Bạch Dật chỉ đứng chắn ngay cửa chứ không nhúc nhích.Có kẻ nhìn thấy người đàn ông đứng ngay cửa không động đậy gì, liền lập tức lao ra định bỏ chạy, ai ngờ còn chưa đến gần thì Phong Bạch Dật đã bay lên đá thẳng vào người đó, khiến hắn ngã lăn xuống đất,nhưng không ai nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra. Tốc độ nhanh đến mức làm người khác phải kinh ngạc.
Tần Trọng Hàn ra tay rất nặng, ước gì có thể giết chết bọn chúng! Liên tiếp đánh gục ba tên, tất cả đã bị anh ta đánh cho nằm bò dưới đất, nhưng vẫn chưa hả giận, lại giơ chân đạp cho cả ba tên đến khi chảy máu mới thôi!
Tăng Ly thì cũng đánh cho hai tên còn lạicả người đầy máu.
Chẳng bao lâu, cả năm gã đàn ông dâm ô đeo mặt nạ đều nằm bẹp dưới đất.Mặt nạ được tháo ra.
“Chúng tôi không làm gì cả! Chúng tôi vẫn chưa kịp làm gì!” Có người trong bọn chúng la lên, làm sao bọn chúng dám phản kháng?Ba người đàn ông này đều có súng, không biết lai lịch họ thế nào!
Và rất nhiều cảnh sát đã ùa vào từ cửa nhà kho, Tăng Ly lấy súng của Tần Trọng Hàn rồi giao cho một viên cảnh sát hình sự, rồi nói: “Anh, cám ơn nha! Không dùng đến một viên đạn nào!”
“Ly à, ba cậu đang ở bên ngoài!” Viên cảnh sát hình sự đó cầm lấy súng: “Để tôi cho người đưa mấy tên này đi!”
“Ừm!” Tăng Ly gật đầu.
Lúc này Tần Trọng Hàn mới quay lại bồng Tiêu Hà Hà lên, đột nhiên phát hiện ra mặt cô đỏ ửng, cơ thể cũng nóngđến đáng sợ.
Phong Bạch Dật cau mày lại, liếc nhìn Tiêu Hà Hà rồi nói với Tần Trọng Hàn: “Hình như đã bị cho uống thuốc kích dục!”
Tần Trọng Hàn nghe thấy vậy thì lông mày nhíu chặt lại, trong mắt như tóe lửa ra.Chết tiệt!Lúc này anh ta mới nhận ra là chuyện gì,thảo nào cô lại nóng như vậy, đám người đó dám cho cô uống thuốc!
Chuông điện thoại của Phong Bạch Dật vang lên, anh ta hơi cau mày lại rồi trầm giọng nói: “Biết rồi!Canh chừng anh ta đi!”
Tần Trọng Hàn nhìn anh ta. “Tìm được người rồi à?”
“Anh không ngờ được kẻ đứng sau chuyện này là ai đâu!”
“Ai?”
Phong Bạch Dật nhướn mày lên: “Anh chắc chắn muốn biết thật chứ?”
“Nhưng lúc này vẫn chưa nên nói với anh thì hơn! Lo giải quyết hiệu quả của thuốc trước đã!” Phong Bạch Dật vỗ vai Tần Trọng Hàn: “Tôi sẽ canh chừng hắn cho anh,chờ anh đến sẽ giao người!”
Cúi đầu nhìn Hà Hà trong lòng, Tần Trọng Hàn không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu. Anh ta không hỏi! Đưa bà xã về nhà trước đã,xong xuôi rồi mới quay lại tính sổ. Anh ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm hại người phụ nữ của anh ta,tuyệt đối không!
Chỉ là, vừa bước ra khỏi nhà kho thì Tăng Ly ngớ người ra vì nhìn thấy Bùi Lâm Xung. Người này là...? Tự nhiên thấy quen thuộc đến lạ. Khuôn mặt đó, Tăng Ly vẫn ngây ra,suýt nữa thốt ra một chữ “ba”.
Nhưng anh ta biết đó không phải là ba mình,vì anh ta đã nhìn thấy Tăng Phong Việt đangbước xuống từ trên một chiếc xe khác.
Bùi Lâm Xung vừa xuống xe liền nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang bồng Hà Hà đi ra,liền vội vàngchạy đến, kiểm tra tình trạng của Hà Hà: “Con gái tôi không sao chứ? Hả! Sao lại máu me đầy mình vậy? Hà Hà sao rồi?”
“Không sao!” Tần Trọng Hàn nói nhỏ: “Chỉ bị thương và sợ hãi quá độ, để con đưa cô ấy về trước!”
Nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của Hà Hà, Bùi Lâm Xung vẫn rất lo lắng: “Phải,về nhà trước đã, rồi tìm bác sỹ! Đỗ Cảnh, mau đi tìm bác sỹ cho ba!”
Bùi Lâm Xung vừa quay đầu lại thì nhìn thấy năm gã kia đã được đưa ra, ngay lập tức xông đến tóm rồiđấm đá điên cuồng.
“Dừng tay!” Bỗng một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ phía sau.
Vậy mà Bùi Lâm Xung đã dừng tay thật, rồi quay đầu lại với vẻ kinh ngạc, và nhìn thấy người đó! Sau đó ông ta hoàn toàn sững sờ, rồi mím chặt môi, hít thật sâu, rồi quay người lại, bay lên và đá một cái vào bụng một tên trong đám người kia.
“Tăng Lăng Phong, tôi kêu chú dừng tay!” Tăng Phong Việt nghiêm nghị hét lên.
Câu nói của Tăng Phong Việt khiến Tăng Ly và Tần Trọng Hàn đều ngẩn ra, lần lượt nhìn về phía hai người họ!
Lúc này Tần Trọng Hàn mới phát hiện ra, đôi chân mày của Bùi Lâm Xung và Tăng Phong Việt đúng là có giống nhauvài phần.Còn Tăng Ly và Bùi Lâm Xung cũng giống nhau như vậy! Thảo nào Hà Hà và Tăng Ly cũng giống giống nhau! Thì ra…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...