Con Của Anh Nằm Trong Tay Tôi

Lang Cảnh là một Beta có chút đặc biệt, gã có thể rõ ràng cảm nhận được pheromone của những người khác, chuẩn xác phân biệt nó đại biểu cho cái gì, chính mình không chút nào bị ảnh hưởng.

Tưởng Hướng Nghi sẽ vì mình ghen, dự đoán ở trong sự tình này khiến cho Mễ Nam thập phần phấn chấn.

Trong mấy ngày kế tiếp Mễ Nam an phận rất nhiều, cậu tiếp nhận kiểm tra toàn thân, thai nhi ước chừng đã được hai tháng, tình trạng phát triển tốt đẹp, trạng thái thân thể của cậu cũng đã chậm rãi tự mình điều tiết, danh dự hướng thích hợp nhất cải thiện. Nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ, Tưởng Hướng Nghi nhẹ nhàng thở ra, trưởng bối hai nhà cũng đều rất mừng rỡ.

Chú Omega (baba Tưởng Hướng Nghi)  ôn nhu đối mặt Mễ Nam sẽ gọi cậu ‘Bảo Bảo’, trái hỏi Bảo Bảo có sợ không, phải oán trách con mình quá không cẩn thận về sau nhất định phải chăm sóc một ít. Nếu không phải Mễ Nam mới mười tám tuổi, chỉ sợ lập tức khiến bọn họ đi lĩnh chứng nhận.

Duy nhất tương đối xấu hổ chính là việc đến trường.

Mễ Nam điền nguyện vọng ở một chỗ danh giá lân cận với thành phố Tưởng Hướng Nghi đang học đại học, trình báo công trình cơ giới (máy móc) chuyên nghiệp. Mễ Nam ở trong nhà nghỉ ngơi, sau một tuần, trường học bên kia truyền đến tin tức cảnh đứng danh sách thành tích trúng tuyển.


Hai nhà chỉ có thể liên hệ với nhân viên nhà trường, năm học đầu tiên tham thời nghỉ học, sang năm Mễ Nam lại từ năm nhất đi lên. Tưởng gia bỏ ra ít tiền, thuận lợi giải quyết chuyện này.

Tưởng Hướng Nghi ở cùng Mễ Nam đại khái một tháng. Omega gần đây được cho ăn có chút hơi béo, nguyên bản khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn hiện tại đã có cảm giác có thịt, thoạt nhìn kiều quý lại xinh đẹp, sắc mặt cũng không hề luôn tái nhợt. Cậu sẽ nghịch ngợm cười cười muốn Tưởng Hướng Nghi cùng mình làm cái này cái kia, giảng cho Tưởng Hướng Nghi việc hợc tập của mình, khoe khoang một chút bản thân thông minh tài trí.

Mễ Nam mới mười tám tuổi, đã có thể độc lập chế tác một ít vật nhỏ tinh diệu, bản vẽ tự minh thiết kế, lắp ráp cải thiện cũng tự mình hoàn thành, chỉ là có một ít chương trình phức tạp cần Lang Cảnh đến sắp xếp. Tưởng Hướng Nghi lấy mấy cái máy giám sát mini tại đây, một ngày nào đó đột nhiên đưa cho cậu một khẩu súng.

Mễ Nam bị doạ sợ, hướng về phía sau đứng thẳng: “Cư nhiên là hàng thật?!”

Tưởng Hướng Nghi nói: “Loại súng laser cũ thôi, không có gì kì lạ quý hiếm cả.” Hắn dừng một chút: “Em lúc trước có thể đem máy giám sát cùng súng gây mê cải tạo thành một thể, có muốn thử cái này một chút hay không?”

Hứng thú của Mễ Nam đến rồi, cùng ngày liền xắn tay áo làm việc, lúc trước có cơ sở của súng gây mê, lần này bất quá bỏ ra hai ngày liền hoàn thành. Tưởng Hướng Nghi giúp cậu đem cái này để ở trong phòng cậu, Mễ Nam trêu chọc: “Lần sau anh nếu còn dám đối với em mưu đồ làm loạn, em liền lấy cái này bắn anh.”

Tưởng Hướng nghĩ như là uy hiếp niết cái mũi của cậu: “Bình thường không được khai mở, ngộ nhỡ làm bị thương chính mình thì làm sao bây giờ?”

“Em mới sẽ không đâu.” Mễ Nam le lưỡi, “Anh cho em trang bị này làm gì nha?”

Hắn chỉ ứng phó nói: “Ngày nào đó xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nhiều thêm một đạo cơ quan sẽ an toàn hơn.”

Mễ Nam không phải đứa ngu, khôn có khả năng hắn nói cái gì liền tin cái đấy, bên ngoài biểu hiện cười toe toét cùng hắn nói giỡn, nội tâm nghi ngờ càng sâu.

Tố chất thân thể mạnh không thể so sáng với người thường, có thể khống chế pheromone đến trình độ phóng ra thu vào tự nhiên, lại có thể làm tới một khẩu súng, thậm chí còn để cho mình cải tạo sau còn cài đặt... Khẳng định việc làm của anh Hướng Nghi không phải chuyện đơn giản, thậm chí tình cảnh hiện tại cũng không nhất định lạc quan.


Chuyện này đề cập đến khẳng định không chỉ là vấn đề tình cảm, anh Hướng Nghi sẽ không giống lúc trước, bình thường bị cậu bức nói ra.

Mễ Nam im lặng đem tất cả suy đoán của mình nghẹn ở trong lòng, chờ đợi thời cơ thích hợp ------ rốt cục không nghĩ chuyện này nữa, cậu cùng Tưởng Hướng Nghi hàng ngày ở chung còn phi thường vui sướng đấy.

Tưởng Hướng Nghi sẽ giúp cậu xử lý khi bản thân mình không còn khí lực, mài linh kiện đến càng tiêu chuẩn hơn, cậu sẽ nằm trong lồng ngực ấm áp của đối phương, trong tay lắp ráp vật nhỏ. Từng bước sống chung với nhau hàng ngày, quan hệ hai người đã bất hoà nhiều năm như vậy, lại từng chút từng chút hợp lại mà hiểu ra.

Có một lần cậu giả bộ nói mớ quấn quýt lấy Tưởng Hướng Nghi thổ lộ, đối phương bị cậu khiến cho dở khóc dở cười, ở trên giường đùa giỡn, hồi lâu mới trầm tĩnh lại, thanh âm trở nên dị thường ôn nhu.

Hắn nói: “Anh cũng yêu em.”

Mễ Nam cảm giác mình có lẽ chờ một chút cũng không gấp.

Thời gian rất nhanh liền đi qua một tháng. Trưởng bối Tưởng gia càng thêm coi trọng chuyện này, không chỉ mời dinh dưỡng sư chuyên môn cùng bác sĩ gia đình, thậm chí thuê mấy vị bảo tiêu, như là sợ có cái gì ngoài ý muốn làm cậu bị thương.


Trường học Tưởng Hướng Nghi bên kia gặp tình huống nghiên cứu, không thể không đi một chuyến, đại khái một tuần, vòng trái vòng phải mới có thể trở về.

Mễ Nam thật vất vả cùng hắn một lần nữa sửa chữa tốt, đối với lần xa cách này đặc biệt không nỡ, mỗi ngày đợi trong nhà mình không có chuyện gì, có một thời gian liền gửi video sang quấy rầy Tưởng Hướng Nghi.

Lần đó Tưởng Hướng Nghi mệt mỏi cả một ngày trở về ký túc xá, Mễ Nam liên hệ, cửa sổ nhỏ liền rung lên. Hắn vừa mới kết nối thông, cái ly cầm trên tay lập tức rơi vỡ.

Tóc Mễ Nam đen bồng bồng tùng tùng, làn da tuyết trắng, ánh mắt trằn trọc lưu quang (ánh sáng), đeo một cái tai mèo lông xù, nửa người trên trần truồng, miệng dí dỏm cong lên. Cậu nằm lì ở trên giường, hai bắp chân trơn bóng nhếch lên trên không trung giao nhau lắc lư. Trên tay cậu cũng đeo một cặp móng vuốt mèo con, cuộn ở trước mắt phẩy phẩy, thuần khiết lại khiêu khích kêu: “Meow~…”

Hô hấp Tưởng Hướng Nghi lập tức bất ổn: “Em, tiểu hỗn đản này...”

“Anh Hướng Nghi a~”, Mễ Nam liếm liếm bờ môi, câu dẫn cười cười: “Tiểu hỗn đản chờ anh trở về xử lý đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận