“Thật sự em không cần anh đi cùng em về sao?”
Sáng sớm tinh mơ đã có khá nhiều người xếp hàng ở sân bay.
Những người phía trước đã qua kiểm tra an ninh, Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt và hỏi lại.
“Không cần đâu.” Phương Hiệt bước đi vội vàng, không mang cái gì, trên lưng chỉ đeo cặp sách.
Cậu nhìn Giang Tri Tân, vẻ mặt khá bình tĩnh, không nhìn ra có cảm xúc gì.
“Anh biết tính cách của mẹ em.
Lúc này …”
Phương Hiệt chưa nói xong Giang Tri Tân đã hiểu, tính cách của Chu Linh rất hiếu thắng, nên anh đoán lúc này không muốn gặp người lạ.
Anh không kiên trì nữa, gật đầu với Phương Hiệt: “Gặp chuyện gì phải gửi tin nhắn cho tôi, không gửi tôi sẽ qua đó đấy.”
“Em biết rồi.”
Phương Hiệt đi vài bước về phía kiểm soát an ninh, quay đầu lại nhìn Giang Tri Tân vẫn đứng nguyên chỗ đó.
Thấy Phương Hiệt nhìn, Giang Tri Tân mỉm cười với cậu.
“Vào đi.”
Khi người biến mất ở điểm kiểm tra an ninh, Giang Tri Tân đứng đó một lúc mới xoay người bước ra ngoài.
Sau khi trở lại xe, Giang Tri Tân cũng không lái xe đi ngay, anh lại nghiện thuốc lá, rút một điếu thuốc trong túi ra, cắn điếu thuốc trong miệng, nhưng không châm.
Đã lâu rồi Giang Tri Tân không hút thuốc, vì trước khi thi đại học anh phải ở nhà ôn bài với Phương Hiệt, anh sợ mùi thuốc quá hăng.
Lúc Phương Hiệt nói rằng Phương Thừa Lâm đang nóng lòng muốn ly hôn và cậu cần phải về, Giang Tri Tân đã khá bất ngờ.
Lúc trước Phương Thừa Lâm cắn chết không ly hôn, bây giờ đột nhiên chuyển biến lớn như thế, chắc chắn là có nguyên nhân.
Anh không quan tâm nguyên nhân này là gì, anh chỉ lo lắng không biết có ảnh hưởng gì tới Phương Hiệt không.
Nếu như trong trường hợp Địch Uyển nổi điên lần nữa, hoặc đứa trẻ trong bệnh viện có vấn đề, muốn lừa Phương Hiệt trở lại bệnh viện … không thể, như thế là phạm pháp.
Giang Tri Tân thở hắt một hơi, anh cảm thấy mình quá lo lắng, căng thẳng quá rồi.
Phương Hiệt mười tám tuổi, một người trưởng thành, một học bá, và là người yêu anh, không có gì phải lo lắng.
Nói như vậy thôi nhưng Giang Tri Tân vẫn ngập ngừng, cuối cùng gửi một tin nhắn cho Phương Hiệt.
“Về đến nhà thì nói cho tôi biết.”
Sau khi chuyến bay kéo dài hai tiếng kết thúc, Phương Hiệt không thấy tin nhắn của Giang Tri Tân cho đến khi cậu lên xe của Chu Linh.
Cậu nhanh chóng trả lời: “Đây”, Chu Linh ngồi bên cạnh hỏi: “Con đang tán gẫu với ai vậy?”
“Giang Tri Tân, anh hỏi đã tới chưa.”
Chu Linh hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới nói: “Tiểu Tân rất quan tâm đến con nhỉ?”
Phương Hiệt không biết phải trả lời gì, chỉ “Vâng”
May rằng mặc dù Chu Linh thấy lạ nhưng không nghĩ nhiều, vẫn quay sang nói: “Mẹ hẹn luật sư, sáng mai nói chuyện với Phương Thừa Lâm vụ ly hôn.”
Mặc dù Phương Thừa Lâm nói rằng không muốn gì, Chu Linh không còn tin tưởng ông ta nữa.
Ngay cả khi Phương Thừa Lâm tuyên thệ, Chu Linh vẫn nhờ luật sư ký thỏa thuận chuyển nhượng bất động sản do hai người đứng tên và cổ phần của ông ta còn trong công ty của mình.
Chu Linh đã từng bước tự mình đi đến ngày hôm nay, sau bao nhiêu năm trong giới kinh doanh, bà là người rất sáng suốt, trước đây con trai và chồng là những người thân tín nhất, nhưng sau này chính người chồng lại là người ngoài luồng, là người tệ hại.
Bây giờ bà không tin những gì Phương Thừa Lâm nói, chỉ có hai chữ trắng đen có chữ ký mới là sự thật.
Phương Hiệt “vâng” một tiếng rồi hỏi: “Tại sao đột nhiên ông ấy đòi ly hôn vậy?”
“Mẹ không biết.” Chu Linh im lặng một lúc, “Mẹ nghe nói là đứa nhỏ trong bệnh viện.
… không tốt lắm.
”
Phương Hiệt không nói thêm nữa.
Cậu chỉ gặp đứa trẻ trong bệnh viện một lần, khi Địch Uyển đưa nó đến trường.
Khi đó, nó thật sự gầy hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, sợ đến mức không ngừng khóc, nhưng cơ thể lúc đó vẫn ổn.
Sau đó, đó là những bức ảnh mà Địch Uyển đã gửi khi cô ta phát điên.
Phương Hiệt không biết từ “không tốt lắm” này là đến mức nào.
Chu Linh và Phương Thừa Lâm quyết định gặp mặt ở nhà vào lúc chín giờ sáng hôm sau.
Chu Linh gọi luật sư đến trước hơn mười phút, ba người họ đợi Phương Thừa Lâm.
Phương Thừa Lâm đến muộn gần một tiếng, có vẻ rất vội, trên người thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Ông ấy nhìn thấy Phương Hiệt, mới đầu hơi ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng gọi “Tiểu Hiệt”
Phương Hiệt đáp: “Vâng.”
Phương Thừa Lâm cười với cậu, ngồi đối diện.
Luật sư mà Chu Linh gọi rất chuyên nghiệp, đã xem xét tất cả các khía cạnh, ký rất nhiều thỏa thuận.
Phương Thừa Lâm không phản bác nhiều mà chỉ hỏi vài câu trước khi ký, Chu Linh ngồi đối diện, hôm nay bà mặc một bộ váy vest, như thể đang nói chuyện công việc.
Cuộc hôn nhân kéo dài hơn hai thập kỷ nay đã trở thành một thỏa thuận hợp pháp.
Phương Hiệt ngồi bên cạnh nhìn Phương Thừa Lâm, trong lòng cảm thấy rất bình tĩnh.
Không tức giận, không buồn bã, không vui vẻ, chỉ có câu “cuối cùng đã ly hôn” trong trí đầu của cậu.
Cuối cùng, câu hỏi liên quan đến Phương Hiệt, luật sư nói: “Mặc dù Phương Hiệt đã 18 tuổi, nhưng vẫn nhận được được giáo dục và quyền nuôi nấng vẫn còn, cậu có thể chọn sống với bố hoặc mẹ…”
Đôi mắt của ba người rơi vào người Phương Hiệt.
Phương Hiệt thở dài, rất muốn nói: “Tôi chọn sống với Giang Tri Tân” một năm nay sống với anh ấy tôi rất tốt.
Nếu cậu mà nói câu này, cậu đoán mọi người trước mặt sẽ phát điên mất lên mất.
“Mẹ tôi.” Phương Hiệt đáp.
Vẻ mặt lạnh lùng của Chu Linh khẽ dịu đi, Phương Thừa Lâm nhìn Phương Hiệt một cái, có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi mọi việc xong xuôi, hai ngày sau Chu Linh và Phương Thừa Lâm nhận được giấy chứng nhận ly hôn.
Ông ấy vẫn còn một số đồ còn ở nhà, nói có thời gian sẽ đến lấy.
Chu Linh cũng rất dứt khoát, bảo quản gia thu dọn đồ đạc trong phòng khách rồi ném đi.
Phương Hiệt đã ở nhà ở bên Chu Linh hai ngày, cậu lo lắng cảm xúc của mẹ, Kỳ Hướng rủ cậu ra ngoài hai lần nhưng cậu không đi.
Nhưng nhìn Chu Linh có vẻ khá bình tĩnh, làm đi vẫn đi, nghỉ ngơi thì vẫn nghỉ.
Phương Hiệt kể cho Giang Tri Tân nghe, anh trả lời: “Tại qua lâu rồi, thất vọng buồn bã gì đó không còn nữa, rất bình thường.”
“Chắc vậy” Nay Chu Linh không đi làm, đi ra ngoài dạo phố với bạn bè.
Phương Hiệt ở nhà một mình, nằm trong phòng và trò chuyện với Giang Tri Tân.
“Anh đang ở đâu?” Một lúc sau Giang Tri Tân mới đáp: “Vân Thất, tôi bị Cố Tuần bắt đến dọn dẹp.”
Bảo Giang Tri Tân quét dọn chẳng khác nào đòi nửa mạng anh, Phương Hiệt cười đáp: “Ông chủ quá khiêm tốn rồi.”
“Đúng thế, tôi đã bảo để Phương Hiệt về rồi vệ sinh nhưng Cố Tuần không đồng ý.”
Phương Hiệt cáu kỉnh bật cười: “Bảo ai?”
Giang Tri Tân lập tức trả lời: “Bảo ai đâu?”
“Nói Cố Tuần.” Phương Hiệt không chớp mắt trả lời: “Khi nào em về em sẽ dọn lại cho anh.”
“Âm dương quái khí [1] đúng không Phương Tiểu Hiệt?”
Phương Hiệt cười đủ rồi, nói chuyện với Giang Tri Tân một lúc, mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu…
Chu Linh đang xách một túi lớn vào nhà, Phương Hiệt nhìn lướt qua, một đống ga, mền, gối mới …
Phương Hiệt vội vàng đứng dậy giúp bà xách đồ nặng vào, giọng điệu kinh ngạc: “Sao mẹ mua nhiều đồ thế?”
Chu Linh lắc lắc tay, “Chuẩn bị đồ cho con vào đại học, con phải sống ở ký túc xá còn gì, tiện thì mua, đến lúc ấy đỡ phải mua.”
“….Điểm còn chưa có.” Phương Hiệt còn bị sốc hơn, “Đồ bên Giang Tri Tân vẫn dùng được.”
“Ôi, cậu con trai ngớ ngẩn của tôi, đồ đấy lúc đến người ta chuẩn bị cho con, lúc đi còn muốn mang của người ta đi, không biết ngại.”
Chu Linh nói xong, lại hỏi: “Tiện thể, mẹ còn chưa hỏi con, khi nào thì con nộp nguyện vọng?”
” … Gần cuối tháng.”
“Vậy thì lúc đó cùng con qua Thiệu Giang, dọn đồ con về sau đó mời Tiểu Tân một bữa, nhờ vả lâu như thế, mẹ không biết nên cảm ơn nó như thế nào …”
Phương Hiệt sửng sốt, ngắt lời Chu Linh lặp lại: “Dọn đồ về?”
“Ừm” Chu Linh khó hiểu nhìn Phương Hiệt, hơi buồn cười, “Thi đại học xong rồi, chuyện của gia đình đã giải quyết xong, con muốn sống ở đó suốt đời hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...