Ngay sau khi kết thúc bài phát biểu, nhà trường đã phát một tấm thiệp cho tất cả mọi người, thiệp đơn giản màu vàng xen xanh lá cây, buộc bằng sợi tơ hồng, cuộn thành một cuộn.
Thầy hiệu trưởng đứng trên bục rất kích động, cảm xúc dâng trào: “Các em viết những điều mình muốn đạt được, viết những ước mơ và ngôi trường mình muốn thi vào.
Viết xong thì nộp cho giáo viên chủ nhiệm, thống nhất với nhau chôn dưới bục hoa nhỏ, chờ thi đại học rồi đào lên, xem các em có đạt được điều mình mong muốn không.”
“14 lớp lận, chắc phải đào hết mấy cái bồn hoa nhỏ ấy nhỉ?” Từ Hàng thì thầm.
“Không biết lãng mạn là gì à?” Trần Dao quay lại trừng cậu ra, sau đó hỏi Tưởng Hân Hinh: “Hân Hinh, bồ muốn thi trường nào?”
“Hoa đại” Tưởng Hân Hinh mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Tớ không biết mình có thi được không.”
Trần Dao vội vàng gật đầu: “Được mà! Chắc chắn được! Tớ cũng muốn thi, nhưng điểm năm ngoái cao như vậy…”
Mẹ Từ Hàng cũng muốn cậu ta thi Hoa đại, Từ Hàng nghe thấy hai chữ này hơi hoảng, sợ mẹ cậu ngồi cạnh sẽ tiếp lời, vội quay đầu lại nhìn Phương Hiệt vừa bước về, đang ngồi xuống.
“Bạn cùng bàn, cậu thi trường nào thế?”
Phương Hiệt nhìn qua Giang Tri Tân trước.
Anh cũng nhìn cậu cười hỏi: “Em muốn thi trường nào?”
“… Vẫn đang suy nghĩ đã” Phương Hiệt đáp.
Thật ra, Phương Hiệt đặt mục tiêu là đại học Bắc Kinh (Bắc đại) các trường đại học hàng đầu cậu đều đủ điểm.
Nhưng bây giờ đột nhiên Phương Hiệt cảm thấy … Phía bắc hơi xa Triều Thành và Thiệu Giang.
Đường Dịch đưa giấy ước nguyện cho, còn cười đùa: “Em phải ước cỡ đại học Bắc Kinh.”
Phương Hiệt cười không nói một lời, do dự rồi mới mở ra, không bắt đầu viết luôn.
“Viết đi đâu thì đi, bản thân mình có thể trách nhiệm là được.” Giang Tri Tân nhìn cậu nói: “Nếu chưa nghĩ kĩ thì viết những điều khác.”
Phương Hiệt gật đầu, nghĩ ngợi, sau đó bắt đầu viết.
——Thi được điểm cao.
Sau khi viết xong Phương Hiệt hỏi Giang Tri Tân: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
Giang Tri Tân ngẩn người, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Có thể ra ngoài ăn lẩu không?”
“Có thể” Giang Tri Tân đáp.
Phương Hiệt mỉm cười, cúi đầu xuống, rồi nói gọn lại một câu.
—— Ăn lẩu với Giang Tri Tân.
Vốn dĩ Giang Tri Tân rất nghiêm túc nhìn, nhưng đến câu này thì bật cười: “Cái đầu tôi không quan tâm lắm, nhưng cái cuối này có ý nghĩa gì hửm? Không đến mức vậy.”
“Không đến mức.” Phương Hiệt đáp.
“Không chỉ hôm nay, từ bây giờ cho đến khi chúng ta 80 tuổi, chỉ cần chúng ta muốn ăn lẩu, hoặc xiên, tôm đất, Mala Tang … chúng ta sẽ cùng nhau xuống lầu đi ăn với nhau, ăn xong từ từ đi bộ về nhà.”
“Lúc em 80 thì tôi 90 rồi.” Giang Tri Tân cười nói.
Phương Hiệt cũng mỉm cười: “Không sao đâu, em dìu anh, không thì hai chúng mình cùng ngồi xe lăn, khá là ngầu….”
“Hai ông già 80,90 tuổi ngồi xe lăn ăn lẩu tôm hùm đất với nhau…” Giang Tri Tân thở dài: “Ăn uống kiểu này ngon miệng kiểu gì.”
“…..Em đang ví dụ thôi mà, đại khái là vậy, đồ không lãng mạn.” Phương Hiệt nhỏ giọng cau mày nhìn Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân vui vẻ một lúc, sau đó trả lời: “Được.”
“Ước mơ đầu tiên em phải tự mình lỗ lực học tập chăm chỉ, tôi cảm thấy có thể thực hiện được, dù sao cũng là học bá Phương Tiểu Hiệt.
Còn ước mơ thứ hai——”
Giang Tri Tân dừng tạm dừng, mỉm cười nói: “Nhất định sẽ thực hiện.”
*
“Sữa bò trứng gà tôm tươi thịt bò…… Đây là cái gì?”
Cố Tuần lật túi hàng Giang Tri Tân vừa mua để ở quầy bar, móc túi kẹo chanh ra.
“Kẹo trái cây?”
“Ừ” Giang Tri Tân nhìn “Phương Hiệt thích ăn kẹo này.”
“Anh thật là—— nuôi con trai cũng không cần lao lực như thế.” Cố Tuần cười một lúc lâu mới hỏi, “Sắp thi đại học rồi đúng không?”
“Sắp rồi, 22 ngày nữa” Giang Tri Tân đáp: “Mấy nay Phương Hiệt hơi gầy, ngày nào cũng ngủ muộn, anh hơi lo lắng.”
“Thi xong rồi thì được giải thoát, hồi em học lớp 12 cũng thế, cảm thấy mình như mất đi một lớp da ấy.”
“Hy vọng là vậy.” Giang Tri Tân nhìn thời gian: “Khoảng thời gian này vất vả mấy đứa rồi.”
Cố Tuần xua tay:“ Đi đi đi, đón con trai anh đi.”
Giang Tri Tân mỉm cười ra khỏi Vân Thất, có cơn gió đêm thổi qua, quần áo của anh tung bay.
Thời tiết tháng 5 đã khá nóng, mọi người trong lớp đều mặc áo ngắn tay, quạt trong lớp bật từ giờ tự học buổi sáng đến tiết tự học buổi tối.
Cửa sổ đều mở, thỉnh thoảng có gió từ bên ngoài thổi vào khiến quyển bài tập trải trên bàn kêu xào sạc.
Trời nóng nực, nhiều người tay trái cầm sách quạt, tay phải làm toán mà vẫn thấy nóng, mồ hôi nhễ nhại.
Hai tiết tự học cuối không có giáo viên, Từ Hàng làm xong câu hỏi ở đề tổng hợp tự nhiên thì kêu lên, gục xuống.
“Cứu mạng—— khi nào mới xong đây.”
“Đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học đang treo ở đó còn 22 ngày.” Trần Dao ngồi ở hàng ghế bên cạnh xen vào.
“Nhanh lên đi, tớ không thể chịu đựng được rồi.”
“Nhanh lên? Ôn vững hết tất cả các môn chưa? Nắm vững kiến thức rồi à? mỗi công thức, mỗi ngữ pháp, đều nhớ hết rồi à?”
Từ Hàng ngay lập tức bị doạ thẳng cả eo: “Quên đi, đến từ từ thôi vậy.”
Mọi người xung quanh cười phá lên, bầu không khí buồn tẻ cũng bị hoà tan một chút.
Trần Dao độc miệng xong, cô ân cần an ủi Từ Hàng: “Chờ thi đại học xong được nghỉ ba tháng lận, đến lúc đấy chúng ta sẽ được nghỉ ngơi.”
Chuông tan học đã reo, Từ Hàng nhẹ nhõm đứng dậy thu dọn mọi thứ: “Chờ thi xong tớ sẽ ngủ 7 ngày 7 đêm—— thi xong thì bạn cùng bàn đi đâu?”
“Về nhà trước.” Phương Hiệt nghĩ nói.
Cách đây vài ngày mẹ gọi điện hỏi có cần mẹ chăm sóc thi thố cho không thì Phương Hiệt từ chối, bảo có Giang Tri Tân ở đây rồi.
Chu Linh còn đùa rằng Giang Tri Tân còn đáng tin hơn mẹ rồi.
Mặc dù chỉ là nói đùa nhưng Chu Linh không ở bên cậu được vẫn khiến Phương Hiệt hơi khó chịu.
Việc quan trọng nhất trong giai đoạn này là kỳ thi tuyển sinh đại học, khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc …cậu định về nhà trước.
Không thể để Giang Tri Tân phát hiện ra được, cậu phải nói trước Giang Tri Tân mới được, Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân đứng ở cổng trường, nghĩ.
Giang Tri Tân vẫy vẫy cậu, đợi cậu đến, anh lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho cậu:
“Về nhà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...