Phương Hiệt nhìn chính mình trong gương, tóc của cậu dài hơn thêm chút, vẫn chưa có thời gian đi cắt.
Ngũ quan sắc sảo, không biết có phải do thời tiết Thiệu Giang hay không mà gần đây trắng hơn, nhưng nét mặt luôn tỏ ra biểu cảm không kiêm nhẫn và dữ.
Một thẳng nam lạnh lùng, nhìn một người đàn ông khác hút thuốc…..đến cứng luôn.
Phương Hiệt nhỏ giọng “Đm”
So với hoảng loạn thì cậu thấy hoang mang hơn.
Phản ứng đầu tiên của cậu là: mình có phải gay không?
Vừa nghĩ được ý này thì ý khác lại nhảy ra.
Mình thích Giang Tri Tân?
Cậu chưa từng yêu nhưng đã nhiều lần nhận được thư tình của cả nam lẫn nữ.
Nhưng cậu chưa bao giờ quan tâm đến điều đó, bởi vì cậu chưa bao giờ thích ai, chưa bao giờ muốn yêu và chưa bao giờ có trải nghiệm xấu hổ như ngày hôm nay.
Mình thích Giang Tri Tân?
Có mà điên.
Không thích?
Thế sao lại cửng hả? Cứ như cô gái nhỏ rung động trước mối tình đầu vậy.
Còn trốn trong phòng tắm không dám ra ngoài, nhịp tim giống như vừa chạy bộ năm cây số?
Trong một không gian yên tĩnh nhỏ hẹp như vậy, Phương Hiệt thấy mình còn có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, nó như đang đánh trống bùm bùm, hết nhịp này đến nhịp khác, khiến cậu gần như tắc thở.
Bùm bùm bùm bùm…
“Bộp bộp!”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Phương Hiệt không kịp cảnh giác, suýt nữa bị doạ bay tim ra ngoài.
“Em đang làm gì vậy?” Là giọng của Giang Tri Tân.
Phương Hiệt thở nhẹ, sau đó cúi đầu nhìn lướt qua rồi mới mở cửa phòng tắm để chắc chắn rằng mình không làm gì bất thường.
Giang Tri Tân đứng ở cửa, thấy cửa mở thì ngẩng đầu lên.
Phương Hiệt đã cố gắng hết sức để giữ biểu cảm và giọng nói của mình như bình thường, giữ thái độ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn đó.
“Đang tắm.”
“Cầm đồ ngủ ra chưa?”
Phương Hiệt khựng lại: “Quên rồi.”
“…Trí nhớ như vậy cũng có thể làm học bá à?” Giang Tri Tân lại bắt đầu thiếu đánh: “Hôm thi chép bài của người khác à?”
Ban đầu anh nghĩ Phương Hiệt sẽ cãi lại, nhưng không ngờ cậu lại chẳng nói gì, về phòng cầm quần áo, đến khi quay lại phòng tắm mới nhìn Giang Tri Tân nói: “Anh…”
Giang Tri Tân đang định quay trở lại phòng ngủ, nghe thấy thì liếc Phương Hiệt.
Phương Hiệt khựng lại, sau đó bảo: “Sấy khô tóc rối hãng ngủ.”
“…Lại quản nhiều.” Giang Tri Tân lấy lại tinh thần, “Tắm đi.”
Đúng là bây giờ cậu quản người ta hơi nhiều rồi, Phương Hiệt đóng cửa phòng tắm và thở dài.
Tối hôm đó, Phương Hiệt đã làm hai bộ bài đề tiếng Anh, một bộ bài toán và ba đề tổng hợp, cậu học thuộc tất cả các bài văn cổ.
Khi thời gian nhảy đến ba giờ sáng, cậu chắc chắn rằng mình không thể ngủ được.
Nhưng cậu không dám dừng lại, vì chỉ cần cậu dừng lại, tâm trí cậu sẽ bị một thứ chiếm giữ.
——Mình có vẻ thích Giang Tri Tân.
Phương Hiệt ném bút xuống, gục đầu xuống và nhắm mắt nằm xuống bàn.
Cạnh bàn gỗ cứng lạnh áp vào trán cậu, chạm vào khiến cậu tỉnh táo một chút.
Mười tám năm đầu đời, cậu chưa từng thích ai cả, lần đầu tiên oanh tành như vậy khiến cậu hoang mang, đầu óc bối rối.
Có tiếng meo meo nhỏ gần đó, Phương Hiệt quay đầu nhìn, bánh trôi không biết đã chui vào phòng từ lúc nào, bò lên giường nhìn chằm chằm cậu.
Phương Hiệt đưa tay đủ dài túm nó, đặt trên đùi mình.
Bánh trôi cũng không bỏ chạy, nó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cậu, ngẩng đầu nhìn cậu.
“Sao mày không đến phòng của Giang Tri Tân mà cứ chạy sang phòng tao thế?” Phương Hiệt thì thầm.
“Meo meo–”
“Mày ghét anh ấy đúng không?” Phương Hiệt cười “Vừa lười lại vừa cợt nhả, còn thích hút thuốc, đôi khi đặc biệt khó chịu.”
“Meo meo–”
Nhưng anh ấy sẽ luôn giúp mày giải quyết rắc rối Đôi khi tôi sẽ ôm mày, lắng nghe mày và nói với mày rằng tôi luôn ở đây.
Phương Hiệt không thể tiếp tục, gãi cằm con mèo và khẽ thở dài.
Đêm nay thức đến gần bốn giờ sáng, ngày mai là thứ 7 nhưng vẫn phải đi học, Phương Hiệt vẫn phải đến lớp.
Vốn dĩ cậu nghĩ mình học sẽ ngủ ngật trong lớp nhưng không ngờ tinh thần lại thoải mái cả ngày.
Còn ngồi thảo luận kỳ thi vật lý hôm qua với Tưởng Hân Hinh và Từ Hàng
Tất nhiên Tưởng Hân Hinh thảo luận nghiêm túc về đề thi, còn Từ Hàng chỉ ngồi đó để nói mấy chuyện linh tinh.
“Nghe nói hôm qua nửa giờ cậu đã làm xong bài kiểm tra rồi nộp trước hả?” Trên mặt Từ Hàng suýt chút nữa viết hai chữ thán phục: “Trâu bò quá đấy bạn cùng bàn.”
“… Ai đồn thế?” Phương Hiệt bất lực “Sao cậu không nói là tớ làm có 10 phút thôi đã nộp bài rồi luôn đi.”
“Chả quan trọng lắm, dù gì cũng truyền khắp trường rồi, có mất đứa lớp khác muốn qua đây xem mặt mũi cậu thế nào nữa, bét nhất không hạng nhất cũng phải hạng hai.”
….Cuối cùng Phương Hiệt cũng biết tại sao có nhiều học sinh lớp khác lởn vởn ngoài lớp học rồi.
Tưởng Hân Hinh ngồi bên cạnh vui vẻ nói thêm: “Thật luôn ấy, bạn tớ cùng phòng thi với cậu kể lúc cậu lên đưa bài ngầu lắm luôn.”
Phương Hiệt: “…”
“Bạn ấy cũng nhờ tớ hỏi xem cậu có bạn gái chưa.”
“Chưa có.” Phương Hiệt đáp mà không cần suy nghĩ.
Sau đó Tưởng Hân Hinh mỉm cười, hỏi: “Thế cậu có đang thích ai không? Nếu không thì thử làm quen với bạn ấy xem.”
Lần này Phương Hiệt chẳng nói gì.
Câu hỏi tối qua lại đang chình ình trước mặt khiến cậu đau đầu.
Thấy lâu quá Phương Hiệt không trả lời, Tưởng Hân Hinh và Từ Hàng đều phát hiện có gì đó không ổn, Từ Hàng kinh ngạc nhìn Phương Hiệt.
“Vãi, bạn cùng bàn à, ai thế? Trong lớp à? học sinh giỏi yêu đương ảnh hưởng đến học tập đấy!”
Tưởng Hân Hinh cũng ngạc nhiên nhưng phản ứng ngay, lập tức cãi lại Từ Hàng: “Dù có ảnh hưởng nhưng người ta không ảnh hưởng kiểu như cậu, bài kiểm tra vật lý hôm qua làm thế nào?”
“Bạn học Tưởng Hân Hinh này, cậu làm ủy viên học tập mà đối xử với bạn cùng lớp như thế hả?”
“Cũng chỉ đối xử như vầy với mình cậu, bài tập tiếng anh hôm qua còn chưa nộp cho tớ đâu đấy.”
“Đm tớ quên mất…”
Đề tài càng ngày càng xa, Phương Hiệt nhẹ nhàng thở ra.
Tin nhắn của Giang Tri Tân đến đúng lúc vừa kết thúc tiết cuối buổi chiều nay, như thể anh đang
vắt kiệt thời gian.
“Về nhà nấu cơm trước, tí tôi về.”
Phương Hiệt trả lời “Biết.” Cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, cậu vẫn không biết mình nên đối mặt với Giang Tri Tân như thế nào.
Mặc dù đối phương chắc chắn không biết những suy nghĩ rối mù của cậu nhưng cậu vẫn thấy xấu hổ và bối rối.
Nếu nói là có tật giật mình cũng chẳng hợp, nhưng lại giống như cậu vô tình mở chiếc hộp Pandora, cậu muốn đóng nó lại, nhưng những thứ bên trong đã tràn ra ngoài mất rồi.
Bịt tai trộm chuông vô dụng.
Khi về nhà thấy Giang Tri Tân không có ở nhà thật, Phương Hiệt vo gạo rửa sạch rồi cắm cơm,xong xuôi trở lại phòng khách dọn dẹp đống đồ của con mèo, đồng thời thay thức ăn và nước uống cho nó.
Lúc này cậu mới thấy buồn ngủ, dù sao đêm qua cũng thức khuya.
Cậu lười về phòng nên
ôm gối ngã trên sô pha, chưa tới hai phút đã ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ rất sâu, không mơ gì cả, cho đến khi mơ mơ màng màng khi cảm nhận thấy ai đó bật đèn phòng khách và bước đến cạnh cậu.
Sau đó trên người đột nhiên tăng thêm trọng lượng, có người đắp chăn lên người cậu.
Phương Hiệt miễn cưỡng tỉnh dậy, người đầu tiên cậu mở mắt nhìn thấy là Giang Tri Tân.
Đối phương đang đứng bên ghế sô pha, vẫn cúi người đắp chăn cho cậu, thấy Phương Hiệt tỉnh lại, anh nhẹ nhàng nhướng mày: “Đánh thức em sao?”
Phương Hiệt phản ứng lại, sau đó nói: “Không có.” Giọng nói vẫn còn khô khàn.
“Ngủ ngon thế, tối hôm qua làm trộm à.” Giang Tri Tân đứng thẳng người: “Đi rửa mặt đi, tôi đi nấu cơm.”
Phương Hiệt không nói lời nào, từ trên sô pha đứng thẳng người, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Đầu hơi đau, vừa tỉnh dậy không muốn động đậy.
Giang Tri Tân liếc cậu một cái, rồi”chậc” một câu, lấy trong túi thứ gì đó rồi xé vỏ.
“Há miệng ra.”
Phương Hiệt: “… Sao?”
Vừa mới mở miệng, Giang Tri Tân đã nhét thứ gì đó vào miệng cậu, theo bản năng nếm nó.
Một vị chanh chua chua quen thuộc bùng nổ trong miệng, vị chua chua đó khiến cậu rùng mình.
Giang Tri Tân cười nhẹ: “Giờ em tỉnh hẳn chưa?”
Phương Hiệt chưa kịp trả lời, Giang Tri Tân thuận tay xoa nhẹ mặt cậu.
Bởi vì anh vừa mới từ bên ngoài trở về, nên tay của anh rất lạnh, giống như một cục băng, lạnh như băng khi đặt lên mặt cậu.
Nhưng anh chỉ chạm vào cậu vài giây rồi nhanh chóng rút tay về.
“Em tỉnh rồi chưa? Đi rửa mặt mau.”
Lần này Phương Hiệt thật sự tỉnh rồi.
Bàn tay của Giang Tri Tân đặt trên mặt cậu trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng Phương Hiệt lại hoảng sợ.
Tay Giang Tri Tân lạnh lẽo, nhưng nơi bị chạm vào của Phương Hiệt như bùng cháy, bốc cháy nhanh chóng, giống như một ngọn lửa rừng bùng cháy trên thảo nguyên, thiêu đốt cả người cậu, trái tim nóng ran.
Giang Tri Tân vẫn ở trong bếp, Phương Hiệt đứng dậy đi vào phòng tắm, bật công tắc nước lạnh trên chậu rửa mặt, cúi người rửa mặt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Phương Hiệt bất ngờ đưa ra kết luận cho trái tim đang hừng hực của mình.
Có vẻ như.
Cậu thích Giang Tri Tân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...