Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Hôm đó Bạch Mặc Y cứ ở mãi Lạc Nhật hiên, còn chưởng quầy thì lại giống như phụng thần hầu hạ, cứ truyền lại đến, phục vụ nhiệt tình.

Chiều ngày thứ hai thì
Bạch Vô thương tỉnh, vết tím trên cổ họng bôi thuốc mỡ Bạn Nguyệt chế ra đã nhạt đi rất nhiều, Bạn Nguyệt giúp bé kiểm tra một chút, nhìn thẳng
vào mắt quan tâm của Bạch Mặc Y nói, "Cứ nghỉ ngơi thật tốt thì nửa
tháng nữa sẽ khỏi!"

"Xuân Nhi, chuẩn bị xe, chúng ta về nhà!" Bạch Mặc Y thản nhiên bảo Xuân Nhi.

"Vậy....Vì vết thương của Vô thương hay là đến ở tạm chỗ của ta được không?' Bạn
Nguyệt chen vào, trong lòng lại thầm mắng Ngọc vô Ngân hàng trăm lần.

Bạch Mặc Y nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh băng, chẳng có chút cảm súc nào bảo, 'Thuỷ Mặc Cư!"

"Một khi đã vậy, ta đây cũng sẽ ở chỗ của nàng vậy!" Bạn Nguyệt cảm thấy
chính mình chưa bao giờ thấp kém đến vậy, người khác mời hắn đến chữa
bệnh cầu xin mãi còn không được, mà hắn thì đã vội vàng tự nguyện cho
người ta, người ta còn ghét bỏ, xoa xoa mặt. bộ dạng của hắn có đáng để
người ta ghét đến thế sao?

Bạch Mặc Y lại nhìn hắn lần nữa, lần
này trong mắt có tìm tòi nghiên cứu, nhìn hắn mãi lâu, cuối cùng, khẽ
nhếch môi hồng lên bảo, "Cũng được!"

Bạn Nguyệt thề, hắn tuyệt đối không sốt ruột, song mồ hồi trong lòng bàn tay vừa rửa xong cũng không khô nổi.


Chưởng quầy vừa nghe Bạch Mặc Y nói phải về, lập tức lòng bồn chồn mới buông
xuống, rất cung kính tiễn mấy người ra cửa, nhìn theo bóng xe ngựa chạy
xa dần, biến mất trước mắt, mới xoa xoa mồ hôi đầy trên trán, thầm nghĩ, rốt cuộc bà cô này cũng đi rồi.

Vừa định xoay ngườilại phát
hiện trên con đường khác có hai con ngựa đang chạy rất nhanh, cả người
trắng như tuyết, nhanh như khói, trong nháy mắt đã dừng ngay trước mặt.

Lạc Vũ Trần tự mình nhảy xuống ngựa, động tác thong dong tiêu sái như mây
trôi nước chảy vậy, trên mặt phiêu dật lạnh nhạt lại xen chút sốt ruột,
màu trắng như tuyết dính phong trần, nét tuấn nhã trên mặt mang theo tia mệt mỏi, nhìn thấy chưởng quầy đứng ở cửa thì lại ào vào như gió cuốn,
vừa đi vừa hỏi, "Gian phòng Bạch cô nương ở đâu?" Lúc nói chuyện thì
người đã tới chân cầu thang, hơi dừng bước đợi ông ta trả lời.

"Chủ ....chủ nhân, Bạch cô nương vừa rời đi ạ!" Chưởng quầy cẩn thận đáp,
nhìn dáng chủ nhân trông lúc nào cũng nhàn nhã như mây bay gió thôi lại
xen chút sốt ruột, trong mắt hiện lên tia kinh dị, chủ nhân trông mệt
như vậy, vừa thấy đã biết là chạy suốt đêm trở về, nỗi lòng vừa buông
xuống lại rối lên.

"Rời đi à? Vì sao không ở lại?" Lạ Vũ Trần dừng chân, nhìn chằm chằm vào chưởng quầy hỏi, trên người toả ra luồng khí lạnh.

Vẻ mặt chưởng quầy khổ sở. Chuyện này là ông muốn giữ lại thì giữ lại được sao? Xong rồi, ông ta có dự cảm không lành.


"Vương Thiên Hải, ngươi ở Lạc gia cũng gần ba mươi năm rồi chăng?' Lạc Vũ Trần nói nhẹ nhàng.

Vương chưởng quầy xoay người chắp tay nói, "Bẩm chủ tử, năm nay vừa vặn đúng
ba mươi năm ạ" Lạc gia có ơn với ông, ông ta từng thề, cả đời này cũng
sẽ không rời đi, tận tâm vì chủ, hiện giờ, không phải chủ tử định đuổi
ông ta đi đó chứ?

"Quy củ Lạc gia ta chắc ngươi cũng hiểu, vì sao lại có chuyện phát sinh ở Lạc Nhật Hiên như vậy?” Lạc Vũ Trần đứng trên cầu thang, xuất trần thoát tục, giống như thần tiên, vô hình trung lại
mang áp lực nặng nề, hai mắt sáng như ngọc lưu ly lúc này lại lạnh lùng
nhìn chăm chú vào chưởng quầy Vương Thiên Hải.

Dưới bậc thang
Vương chưởng quầy cũng bất chấp trong quán còn có khách, cứ đột nhiên
quỳ xuống nói, "Là nô tài thất trách, xin chủ tử trách phạt!" Nhận phạt
thế nào ông ta cũng chấp nhận, nhưng mà xin đừng có đuổi ông đi là được.

"Chủ tử, chuyện xảy ra đột ngột, đây cũng không thể trách vương chưởng quầy được!" Người hầu Vân Tri bên cạnh Lạc Vũ Trần không đành
lòng nhìn Vương chưởng quầy quỳ, tiến lên van xin nói đỡ.

Lạc Vũ Trần xoay người, bước lên lầu, nói, "Đi lĩnh hai mươi roi, nếu tái phạm sẽ không nhẹ như thế!"

"Tạ chủ tử!" Vương chưởng quầy liếc mắt cảm kích nhìn Vân Tri, vội đi lĩnh phạt, hai mươi roi cũng tính là nhẹ rồi.


"Đứng lại, tình hình bọn họ thế nào rồi?' Lạc Vũ Trần mở miệng hỏi, Vương
chưởng quầy này đã lớn tuổi rồi, trí nhớ lại càng không tốt lắm.

Vương Thiên Hải rất muốn cho mình một bạt tai, vừa mới bị chủ tử không bình
thường làm cho kinh sợ đến cả chuyện quan trọng cũng quên, chính mình
lại cảm thấy nhận hai mươi roi này cũng đáng! Theo Lạc Vũ Trần vào
phòng, đem tình hình mọi chuyện bẩm báo hết.

Nghe xong Vương
chưởng quầy miêu tả, Lạc Vũ Trần mãi vẫn không nói một câu gì, trong
phòng Vân Tri và Vương chưởng quầy cùng nhìn nhau, không rõ chủ tử đang
nghĩ gì, nhưng lại đều cảm giác chử tử rất tức giận.

Lạc Vũ Trần phất phất tay cho họ lui ra, rồi nói, "Chuẩn bị nước, tắm rửa!" Nếu đã trở lại thì cũng không cần phải vội làm gì.

Vương chưởng quầy như được đại xá, vội vàng lui ra.

Đoàn người Bạch Mặc Y vừa tới Thuỷ Mặc cư thì đã nhìn thấy một đống xanh
xanh đỏ đỏ trước cổng, cảnh xuân rực rỡ, trợn mắt nhìn, thật xa, nàng ôm Bạch Vô Thương ngồi trong xe như cảm giác có mấy luống mắt hận không
thể tới rút gân, lột da, móc mắt nàng vây

Bạn nguyệt vén mành
lên, nhìn cảnh kịch vui trước mặt nói chậm rãi, "Đội hình thật mạnh
nha!" Nhìn đến phía sau có hơn mười người gia đinh vô cùng to khoẻ,
cường tráng, mới thấy những phụ nữ này đã có sự chuẩn bị từ trước. Lại
nhìn đến người phụ nữ bên cạnh ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc thì
hắn mới phát hiện ra, bản thân lại quan tâm quá, nhân vật chính còn
không lo lắng thì hắn cứ phải nóng ruột làm gì chứ?


"Vậy, nàng
có cần đưa Vô thương cho ta không?" Xem ra, BẠch Mặc y đến cả cổng cũng
vào không nổi rồi, Bạn Nguyệt tốt bụng mở miệng, chẳng còn cách nào nữa, ai bảo hắn nhàn nhã lòng lại thiện lương nữa chứ, ban ngày này Vô Thơng đã làm cho hắn rất vất vả mới lôi được từ quỷ môn quan trở về, giờ lại
chẳng còn hơi sức đâu nữa rồi!

"Tiểu thư, đến rồi!" Xuân Nhi bên ngoài nhỏ giọng gọi, ánh mắt nhìn mãi vào đám phụ nữ kia, rất khinh
thường. Nhưng người này thật có vẻ hỏng não rồi sao đó, lần trước bị
tiểu thiếu gia chỉnh đến như vậy mà vẫn còn có can đảm đến nữa! Bạch Mặc Y ôm Bạch Vô Thương nhảy xuống xe, lạnh lùng nhìn lướt qua đám phụ nữ
có bộ mặt hung tợn kia, xếp thành hàng đến, vây chặt cả cổng nhà nàng,
lúc thấy nàng xuất hiện, cả đám lửa giận đến đỏ cả mắt.

"Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, cũng dám động tay chân với phụ thân, cái đồ
không có mẹ dạy dỗ...." Bạch Hân Di vừa nói được một nửa thì bỗng nhìn
thấy đằng sau Bạn Nguyệt vén rèm lên xuống xe, bỗng dừng lại, mắt trừng
oán hận nhìn Bạch Mặc Y.

"Ngươi mang Vô Thương vào trước đi!"
Bạch Mặc Y đưa Bạch Vô Thương trong lòng giao cho Bạn Nguyệt, quay đầu
nhìn đám phụ nữ Bạch phủ, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn. Đến đúng lúc
lắm, đỡ cho nàng phải đi tìm họ, nàng đã nói rồi, nợ Bạch Vô Thương còn
cần phải dùng máu Bạch phủ trả, vậy thì trước tiên bắt đầu từ họ đi.

"Có cần ta giúp không?" Bạn Nguyệt nhận Bạch Vô thương ôm vào lòng, cau mày hỏi Bạch Mặc Y, lập tức hắn lại thấy hối hận ngay, bởi Bạch Mặc Y đã
nhìn hắn với ánh mắt "xen vào việc người khác", hắn rất muốn xoa xoa
mũi, sau đó rời đi, nhưng mà hắn lại không có tay bởi đã ôm lấy Bạch Vô
Thương trong lòng rồi. Cố chống đỡ lại ánh mắt ôn nhu tươi cười của hắn, mấy phụ nữ cứ thế xuyên qua đi vào, tiến vào Thuỷ Mặc cư.

Vừa vào đến cửa sau, bóng dáng loáng lên, tốc độ rất nhanh biến mất, bởi vì hắn còn muốn quay lại xem kịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui