Hồng Lăng bình tĩnh pha hai ly trà, trừng mắt liếc nhìn hai huynh đệ họ Sở,
lui xuống, hai da mặt dày thật, hoặc nói rất vô lại, sánh ngang với tân
binh vậy!
"Tiểu thư, người Bạch phủ đến rồi ạ!" Hồng Tiêu từ xa
đi tới, trên mắt có chút ưu sầu. Chuyện của tiểu thư các nàng cũng nghe
Xuân Nhi nói mới biết, thật không ngờ người của Bạch phủ đó lại còn có
mặt mũi mà tới đây nữa, tin tức này thật linh mẫn, tiểu thư vừa về thì
đã tìm đến đây rồi!
Hồng Lăng vừa định lui ra thì dừng lại, ôm khay đứng sang một bên.
Bạch Mặc Y đang uống trà thì ngừng chút, rồi chậm rãi nói, "Bạch phủ là ai
thế? Ta không biết!" Từ ngày nàng bước ra khỏi cửa nhà họ Bạch, thì nàng đã không còn quan hệ gì với Bạch gia rồi, hiện giờ họ lại đến chắc là
sợ liên quan tới thái hậu rồi!
"Vâng, thưa tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi ạ!" Hồng Tiêu nói xong thì xoay người ra cổng.
Trong không gian lưu chuyển bầu không khí tĩnh lặng, cả bốn người ngồi đều
không ai nói chuyện, gió thổi qua ngọn trúc phát ra tiếng sàn sạt dễ
nghe, lá trà tao nhã lịch sự, lại còn thoang thoảng mùi hương trúc thản
nhiên nhẹ nhàng nữa.
Lạc Vũ Trần cúi nhìn xuống không nói, áo
trắng như tuyết thanh nhã như tiên, giữa cảnh tĩnh lặng thế này lại càng giống như thần tiên nhập trần thế vậy.
Sở Quân Ly yêu dã phong
tình, tuyệt đại tao nhã, người như thế, chỉ cần một động tác hay một ánh mắt thôi cũng đã tràn ngập mị hoặc rồi, một đôi mắt hoa đào không biết
đã giết chết bao con tim của thiếu nữ si tình.
Trong ba người
làm Bạch Mặc Y cảm thấy vô hại nhất vẫn là Sở Tử Dật, bất kể là hắn thật sự dơn thuần hay giả vờ thì ít nhất hắn còn làm cho nàng có cảm giác
thật. cặp mắt trong suốt như nước suối, khuôn mặt trẻ con đáng yêu vô
địch, là cho con người ta hận không thể đi lên bấu cho một nhát cho thoả thích!
"Mẹ, mẹ ơi!" Giọng trẻ con non nớt mềm mại phá vỡ sự yên tĩnh chung của mấy người họ, Bạch Vô Thương đã từ xa chạy tới.
"Vô Thương, mẹ không phải đã bảo cho con rồi sao, bất kể là chuyện gì xảy
ra cũng không được hấp tấp hay sao?" Trên mặt BẠch Mặc Y nhân Bạch Vô
Thương đến đã nở chút tươi cười, buông ly trà xuống, đỡ được thân hình
nho nhỏ của Bạch Vô Thương lao tới, oán trách nhìn bé.
"Mẹ à, con nghe nói người nhà họ Bạch đến, có phải không ạ?" Bạch Vô Thương hỏi, đáy mắt có chút tức giận.
"Đúng vậy!" Bạch Mặc Y cũng không tính gạt con, cứ nói cụ thể. Bởi vì từ xa
đã nghe có tiếng cãi nhau, từ xa tới gần, cứ nghĩ một mình Hồng Tiêu
cũng ngăn không nổi một đám quân vợ con kia được.
"Mẹ, con ghét họ!" Bạch Vô Thơng lại cho thấy rõ lập trường, bé chán ghét họ, không muốn trở về Bạch gia đâu!
"Được rồi, Vô Thương về phòng trước cùng Xuân Nhi có được không?' Ánh mắt
Bạch Mặc Y liếc qua ba người đang nhàn nhã uống trà, hơi nhíu nhíu mi,
những lời của nàng có ý đuổi người chút, nàng không tin là họ không
biết, dù sao đây cũng là chuyện nhà của nàng, họ ở đây cũng có vẻ không
hay cho lắm? Nếu là người khác, đụng tới chuyện tranh cãi gia đình này,
sớm tránh thì tránh luôn, xem ra, mấy người này cũng không định đi rồi!
Đến cả Sở Tử Dật luôn hiếu động kia cũng ngồi im bất động kia kìa.
"Không, mẹ ơi, con không về phòng đâu!" Bạch Vô Thương nói kiên trì, trong mắt hiện lên tia sáng giảo hoạt.
Bạch Mặc Y cười cười xoa đầu bé, ánh mắt nhìn về phía xanh xanh đỏ đỏ đằng xa, đội hình cường đại, đến cũng đông đủ quá ha!
"Tránh ra, ta đánh cuộc xem con tiểu tiện nhân kia có phải có cánh cứng lắm
không mà ngay cả ta cũng không gặp!" Bạch phu nhân đưa tay ra ngăn Hồng
Tiêu lại, nghĩ đến Bạch Mặc Y ở Bạch phủ làm hết mọi chuyện với họ, bà
ta tức đến nỗi chẳng có chỗ trút, nhất là hôm nay lão gia còn bảo họ đến tận nơi mời nàng về phủ nữa chứ, ta nhổ vào! Bà tới là để làm nhục nàng ta thật lực vào, cũng không muốn nàng ta trở về phủ làm cho bà ta trở
nên ngộp thở!
"Chỗ ở của con tiểu tiện nhân kia cũng được quá
ha!" Trong mắt Bạch Tinh Duyệt loé lên tia ghen tị, không ngờ nàng bị
đuổi ra khỏi phủ, thì lại sống quá tốt ở bên ngoài thế này!
"Ở
tốt thì có ích lợi gì chứ, chẳng phải vẫn là kẻ bị chồng bỏ đó thôi!"
Bạch Hân Di nhìn chung quanh một lượt, trong mắt hiện lên tia khinh
thường với Bạch Tinh Duyệt, đúng là thiển cận, cái nơi ở này cũng chỉ có con tiện nhân loại này mới xứng ở đó mà thôi!
"Không những là bị chồng bỏ, mà lại vốn là một kẻ không trong sạch mới bị chồng bỏ nữa đó, nếu là ta ấy à, ta đã sớm không muôố sống nữa rồi, sao còn vô liêm sỉ
mà đi quyến rũ khắp mọi nơi nữa chứ! Thật sự là bản tính không thay đổi
tý nào nha!" Mai di nương lắc mông, vẻ mặt phỉ nhổ, dĩ nhiên là nói
chuyện ngày đó Sở Quân Ly và Sở Tử Dật đều cầu tình cho nàng, lại càng
làm cho bà ta thấy hận nữa là công tử Bạn Nguyệt kia, cha bà ta bị bệnh
mang hẳn một số tiền lớn đến cầu xin hắn chữa bệnh cho, thế mà hắn dám
cự tuyệt, chớp mắt một cái mà lại dám để cho con tiểu tiện nhân Bạch Mặc Y kia ở trong Bạn Nguyệt cư những hơn nửa tháng cơ đấy! Đó chính là
chuyện chưa từng có, ai mà chẳng biết công tử Bạn Nguyệt mỗi ngày chỉ
khám bệnh cho ba người thôi, Bạn Nguyệt cư cũng chưa từng bao giờ giữ
bệnh nhân ở lại, thật không hiểu con tiểu tiện nhân kia vận phải cứt chó gì mà được thế chứ!
Chân bước càng ngày càng ngắn lại, nói càng ngày càng khó nghe hơn, mặt ba nam nhân cũng càng ngày càng xám xịt
lại, khí lạnh trên người mỗi lúc một nặng thêm!
Trên người Lạc Vũ Trần mêng mông một làn sương trắng, áo trắng càng lạnh hơn, mắt loé lên tia sắc bén.
Sở Quân Ly tay cầm ly trà bốc khói mà thoáng chuyển sang lạnh luôn, môi
mím lại lạnh lùng, mắt sinh đẹp mị hoặc như hoa đào, vô cùng yêu nghiệt, lại nở rộ như hoa đào điện Tu La, mị hoặc chết người!
Sở Tử Dật đặt mạnh ly trà xuống, mặt trẻ con lộ vẻ tức giận, đứng lên định đi ra
ngoài, hắn nhất định phải dạy dỗ thật tốt cái đám đàn bà con gái này mới được.
"Cửu Vương gia, uống trà đi ạ!" Bạch Mặc Y vẫn nhàn nhã
cất giọng lạnh nhạt, , làm cho người không muốn nghe cũng bị giọng nói
trong veo, lạnh nhạt thế này lọt vào tai.
Sở Tử Dật chút lửa
giận bị tắt ngấm, Y Y đã nói chuyện với hắn rồi, hắn vui vẻ quá ha! Mặt
trẻ con nở nụ cười rất tươi, khiến cho nữ hầu kia đắc ỹ mãi, Y Y không
cần hắn quan tâm, hắn không muốn chọc cho Y Y giận làm gì!
Khuôn
mặt nhỏ của BẠch Vô thương phồng lên, cái kiểu nói này bé nghe rất nhiều rồi, không cần nghĩ cũng biết là đang chửi mẹ của bé, nắm thật chặt tay lại, bé không muốn các bà ấy đến đâu!
"Tiểu thư, chúng tôi không ngăn lại được ạ!" Hồng Lăng đi tới bên cạnh Bạch Mặc Y trừng mắt nhìn đống phụ nữ đó.
Đám đàn bà con gái giúp chồng kia dường như không đoán được là ở chỗ này
của Bạch Mặc Y còn có người ngoài, đập vào mắt là ba phong thái khác
nhau, lúc dáng yểu điệu kia nhìn thấy nam nhân lập tức đứng sững sờ tại
chỗ, mặt mũi xấu hổ, vừa rồi các nàng nói nhưng từ chẳng dễ nghe chút
nào, cứ như mắng chửi bình thường ở nhà vậy, bên ngoài các nàng là danh
môn thục nữ đó!
Ánh mắt Bạch Mặc Y đảo qua nhìn các nàng một
lượt lúc tái lúc đỏ bừng, nói thản nhiên, "Các vị phu nhân tiểu thư,
dường như chẳng hiểu gì về chuyện lễ nghi bước vào cửa nhỉ?"
Thật sự là được dạy dỗ tốt quá ha! Ở đây không phải là Bạch phủ, cứ tuỳ tiện người ra vào, đã xông vào thì thôi lại còn tuỳ tiện vũ nhục nữa, loại
phu nhân danh môn, cũng chỉ đến thế mà thôi, hiện giờ bị người ta nhìn
thấy, đúng là xấu chẳng có chỗ chui mà!
Bạch Tinh Duyệt và Bạch
Hân Di liếc mắt nhìn thấy Lạc Vũ Trần và Sở Quân Ly thì cũng không dám
động đậy, lại đúng là tuổi còn nhỏ mà nảy mầm xuân, chỉ nhìn thấy người
phiêu diêu tuấn dật như tiên kia thì đã như người mất hồn rồi!
Trên mặt hai người đỏ bừng lên rồi ngượng ngùng, mắt đẹp ẩn tình, muốn nói gì lại thôi!
Mặt Bạch Sương Hoa cũng trầm trầm, nhìn thấy mỹ nam ngồi như thế, chỉ chớp
mắt một cái mà thất thần, nhưng nàng ta lại chỉnh trái tim lên trên
người Sở Quân Mặc cả, đụng vào mắt hai người kia cũng không đến nỗi mất
mặt như vậy!
"A, Y....Y Y à, vị công tử này là....?" Mai di
nương là người lấy lại tinh thần trước tiên, nhìn thấy Lạc Vũ Trần như
thần tiên vậy, lại liếc mắt thấy con gái của mình nhìn thẹn thùng cứ
nhằm thẳng vào người đó, mở mồm hỏi.
Ánh mắt Bạch Hân Di dính
chặt vào người Sở Quân Ly, đúng là nam tử đẹp trai quá, tim đập bình
bịch, kéo tay áo Bạch phu nhân lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...