Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Một trận sinh tử lặng lẽ diễn ra, ai thắng ai thua, không định trước được!

Lạc Vũ Trần sau khi đi vào trong trận xảy ra chuyện gì cũng không ai biết, cảnh tượng vội vã hắn đi qua những nơi Bạch Mặc Y gặp phải vẫn chưa phát hiện, để lại một cơn gió mát lạnh.

Có bóng trắng như ánh sao xẹt qua trước mắt, Bạch Mặc Y yên lặng nhìn hắn, mắt nhìn chằm chặp vào bóng người biến mất trong nháy mắt trước mặt, tuy tốc độ của hắn rất nhanh nhưng nàng vẫn nhìn thấy áo trắng như tuyết ấy dính chút máu đỏ, theo động tác của hắn, lại càng tràn ra trên người nhiều đốm đỏ hơn, màu đỏ tươi ấy như cây kim chọc mạnh mắt nàng, chui sâu tận trong lòng nàng, tận sâu dưới đáy lòng nàng thủng một lỗ máu rất to, nàng cũng đau như hắn, thậm chí nàng còn cảm thấy còn đau đớn hơn gấp bội….

Ngay lúc nàng đang kinh ngạc, trước mắt lại xoẹt qua một bóng người, tương tự cũng không hề do dự và hoài nghi đi theo những nơi nàng bị vây khốn qua.

Bạch Mặc Y nhếch môi, mắt trong veo lạnh lùng nhuốm lạnh, động thành từng mảng lạnh vô cùng trong lòng nàng, kết thành băng sương.

Khẽ mấp máy môi mà chẳng phát ra thanh âm nào.

Cúi đầu nhìn con trong lòng, khuôn mặt non mịn kiên cường không hợp với tuổi, lòng thấy đau xót.

Nhắm mắt lại, lại nghe thấy tiếng chân người bước truyền trong gió tới, mỗi lõ chân lông trên người đều dựng đứng cảnh giác sát ý từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Khép lông mi cong dầy khẽ ngước lên nhìn về phía trước, xuyên qua những đám lá, một bóng cô đơn lạnh lùng đang đi tới hướng này, tim đang lặng yên đột nhiên đập nhanh chút, mắt ngưng lại một chỗ, một màu đen, bóng đen càng thêm tiêu điều, nhưng chân hắn bước vẫn vững như núi, giống như chẳng có gì thay đổi được quyết định của hắn vậy. Mũi ngửi được mùi máu tươi tanh nồng truyền từ người hắn, đôi mắt hồ thu nhìn khắp cả người hắn. Hắn thế mà cũng bị thương!

Bất giác tự cười giễu, trên đời này người có thể đả thương được hắn không nhiều, Lạc Vân kiếm! Hoá ra kết quả không lường trước được lại giống hệt mình nghĩ, trên người hắn là bị kiếm trong tay lạc Vũ Trần đả thương.

Như vậy, vết thương trên người Lạc Vũ Trần cũng nhất định do hắn ra tay rồi!

Ngọc Vô Ngân nhìn lướt qua lớp dây rợ chằng chịt đằng kia, hắn có cảm giác rất quen thuộc, hai mắt thâm sâu hơi trầm chút, chân bước chưa từng ngừng lại tránh ra, bóng hắn trong mắt Bạch Mặc Y lạnh lùng kéo dài…..

Trận sống chết mờ mờ ảo ảo, vây khốn vô số sinh mạng, sống hay chết, tất cả chỉ một ý niệm.


Tiếng đao kiếm chạm vào nhau vang xa trong bầu trời đêm truyền tới, Hồng Lăng lặng yên, Bạch Vô Thương trong cơn mê man xen tia bất an, Sở Quân mạc cúi đầu, lắc lư giống như một đứa bé vậy.

Mà đêm thì thật rất lạnh, rất dài……

Ngày mai, hình như là ngày liên hôn hai nước rồi đi?

Còn nàng lại không biết ngày mai rốt cuộc khi mặt trời lên sẽ là máu của người nào nữa?

Loại cảm giác âm u lại tới, Bạch Mặc Y bất động, cũng không muốn động, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

“Nha đầu, thế nào? Trận này diễn ra đẹp đấy chứ?” Tiếng chói tai mang theo tia đắc ý cùng ngập tràn hận thù xen lẫn chút vui sướng.

Lúc tiếng lão ta vang lên, cả người Bạch Mặc Y thế mà lại động đậy, xoay ngược cổ tay lại, kiếm vẫn nắm trong tay, khẽ cười thản nhiên một tiếng, trào phúng nói, “Nếu người chết là ngươi, ta nghĩ trận diễn này mới chính thức đạt tới hoàn mỹ!” BẤt kể lão ta là ai, nàng hận tới tận xương tuỷ!

“Ha ha ha ha, nha đầu, chúng ta đánh cuộc xem sao, đánh cuộc xem ai kẻ tự cho mình là siêu phàm ấy ai đoàn mệnh hơn ai nhỉ?”

Bạch Mặc Y cũng không lên tiếng, nàng không muốn đánh cuộc, cũng chẳng nguyện nhìn tới cảnh mà hắn nói đến, bất kể ai sống ai chết nàng cũng không muốn đối mặt!

Họ cũng sẽ không chết, mà người chết phải là ngươi!

“Trận này là do ông bày ra!” Giọng rất khẽ song khẳng định.

‘Đúng, đây chính là tâm huyết mười năm của lão phu, chỉ đợi có ngày này tới!” Rất vừa lòng nhìn bốn phía, miếng vải đen che khuất mặt nhìn có vẻ tự hào, có thể đem Chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu và trang chủ sơn trang Lạc Vân vaâ chặt, tuy không phải người đó như lão ta nghĩ, nhưng không uổng công tâm huyết của lão ta.


“Ông có quan hệ gì với lão nhân Thiên Ky chứ?” Câu hỏi ngoài dự đoán làm kẻ nọ sợ run lên, mắt nhìn xuyên thấu lên người lão như phần nào hiểu được gì đó.

“Hừ, nha đầu, giờ lão phu chẳng muốn giết ngươi, ngươi biết càng nhiều chỉ càng chết nhanh hơn thôi!” Ánh mắt đen âm trầm đầy sát khí, hận thù vừa nhạt đi lại bùng lên như phong ba bão táp tụ lại trong mắt.

Cái cảm giác khó thở lại lần nữa tới, cổ họng như bị ai bóp chặt lại vậy, Bạch mặc Y cảm thấy thở thật khó khăn, ngực như bị khối đá nặng đè chặt lại vậy.

Sở Quân Mạc hơi giật mình, nhưng chẳng có ai chú ý tới.

Dòng khí sắc bén càng ngày càng nặng hơn trong bầu không khí, bóng áo đen quỷ mị biến mất, theo hắn biến mất, Bạch mặc Y lại phát hiện ra mình không thể mở miệng nói chuyện được nữa, loại kinh hãi này thật ra như sóng triều nẩy lên trong lòng, kẻ võ công thần bí này thế mà lại đạt tới tốc độ quỷ thần khó lường, nếu chống lại, nàng cả chút phần thắng cũng không có!

Hơn nữa nàng biết chẳng riêng gì nàng mà cho dù là Ngọc Vô Ngân hay Lạc Vũ Trần chăng nữ sợ rằng cũng bị bại dưới tay hắn chưa đầy hai mươi chiêu, nhưng trong trốn võ lâm chưa từng nghe thấy tên kẻ quái dị này bao giờ.

Xem ra, lão ta che giấu rất kỹ, có lẽ lão ta ám ở ngay bên cạnh các nàng, bởi trên người lão ta nàng thậm chí còn có cảm giác rất quen thuộc.

Vô số lá rụng bay lượn lòng vòng, trên trời cao, không phân biệt rõ bóng ai, ngẩng đầu lên chỉ thấy hai luồng trắng đen giao nhau trên khu rừng rậm, khắp bốn phía, có nhiều cảnh giết chóc đang diễn ra.

Không phân biệt rõ là cảm giác gì, ống tay áo tím siết chặt lại, nàng biết hai người đó là ai, nàng không muốn họ đánh nhau, nhưng nàng lại không mở miệng ra được, có rất nhiều giận dữ nổi lên trong lòng, hàm răng cắn chặt môi, đôi mắt tối đen như gió xoáy, trên khuôn mặt khuynh thành đông lại thành một lớp sương mỏng.

Huyền Băng Chi Khí trong tay cứ vậy càng ngày càng đậm hơn, bóng trong trẻo lạnh lùng tao nhã bị đám dây cỏ quái dị chậm rãi rút đi.

Sở Quân Mạc lại giật mình, nhìn xuyên qua tóc, dôi mắt phượng khẽ loé sáng, âms thương tận sâu trong đáy mắt không tan đi.

Nàng có thể không để ý tới sống chết của Hồng Lăng song lại bởi người nam nhân kia bị nguy hiểm, đã bại lộ năng lực mạnh mẽ bị nàng giấu kín, người đó, mới là người nàng yêu nhất chăng?


Giờ khắc này hắn đột nhiên nghĩ, nếu ngày ấy hắn chết dưới kiếm của nàng, có lẽ hôm nay tim hắn không đau đớn như vậy, tự tay đẩy nàng vaà vòng ôm của kẻ khác, lúc quay đầu lại mới phát hiện ra, thứ quý trọng gì đố luôn bên cạnh, nhưng hắn vĩnh viễn bỏ lỡ mất rồi.

Tay phải giật giật, mềm nhũn vô lực, đúng vậy, hiện giờ hắn chỉ là một phế nhân, gân tay hắn quên mất đã bị chặt đứt, cho dù hắn có khôi phục lại mấy thành công lực thì tính sao? Hiện giờ hắn ngoài liên luỵ tới nàng ra thì cũng chẳng giúp được gì cho nàng cả!

Chẳng sợ nhìn nàng lo lắng cho nam nhân khác, vì nam nhân khác mà không hề che giấu nữa, vì nam nhân khác mà đưa thân vào cảnh nguy hiểm, hắn nhìn, tim đau, nhưng hắn biết rất rõ, hắn không muốn nàng có chuỵện gì cả, không muốn nàng gặp bất trắc gì. Mà hắn cũng không có tư cách gì đi ngăn nàng lại cả!

Một tiếng nổ mạnh vang lên trên đầu mọi người, hai bóng giao nhau tách ra nhanh chóng, thân hình lảo đảo rớt xuống.

Trong lòng Bạch Mặc Y căng thẳng, định lao ra trong gió lại chợt hiện ra bóng màu vàng còn nhanh hơn, bay nhanh qua trước mắt nàng, tiếp được nam tử phiêu dật như thần tiên nhiễm đỏ máu ấy.

Giọng đầy quan tâm vội vã quen tai vang lên, “TRần ca ca?”

Sau bóng vàng là bóng Lạc Phi Bạch áo xanh, cũng có vẻ mặt quan tâm y thế.

“Đại ca, huynh không nên tới!” Chỉ vì nữ nhân đó, đại ca làm vậy không đáng, lại càng không đáng đem toàn bộ sơn trang Lạc Vân đối địch với Thiên Hạ Đệ Nhất lâu.

“Khụ khụ…… Các ngươi sao lại đến đây?” Gần như là phản xạ có điều kiện đẩy Nguyễn Thanh Âm ra, Lạc Vũ Trần cau mày không đồng ý nhìn Lạc Phi Bạch, trong mắt xoẹt qua lo lắng, hắn thật sự không nên xuất hiện ở trong này.

“Đệ không đến, huynh chuẩn bị chết ở chỗ này sao?” Trong giọng nói giận dữ, không dấu được lo lắng, lạc Phi Bạch cũng đang giận như thế, ánh mắt nhìn ra bốn phía, cũng không phát hiện ra bóng Bạch Mặc Y, sự hờn giận nặng nề dâng lên, đại ca liều chết đấu vì nàng, không biết nàng ta lại trốn đi đâu nữa.

Với Bạch Mặc Y, hắn từ lúc bắt đầu bình thản rồi tới lúc không vui chán ghét, đến giờ thì hắn lại oán hận!

“Trần ca ca, vết thương của huynh có nặng lắm không? Bạch…..Bạch tỷ tỷ đâu rồi?” Nguyễn Thanh Âm thoáng nhìn trên mặt Lạc Phi Bạch toát ra hận ý, tâm tình bất giác hơi cao hứng chút, lại sợ người khác nhìn thấy gì đó, trên mặt tinh xảo chỉ lộ ra sự quan tâm nồng đậm.

Bị Lạc Vũ Trần đẩy ra, trong lòng bất giác thấy mất mát, cứ nghĩ tới cảnh hắn và Bạch Mặc Y ở cùng nhau thân thiết lại thấy ghen tị trỗi dậy trong lòng nàng ta.

Ngọc Vô Ngân ôm ngực, đôi mắt âm u nhìn lướt qua Nguyễn Thanh Âm, đây là nữ nhân chỉ hôn của Lạc Vũ Trần ư? Một chút thâm ý khẽ nở trên môi, có lẽ….


Váy Bạch Mặc Y bất giác giật mình lại chợt bất động, mắt lạnh nhìn cảnh diễn ra trước mắt không xa, thấy họ không sao, ít nhất vẫn còn sống, nàng nên thoải mái hơn, nhưng trong lòng lại thấy lạnh lẽo.

Mắt dừng trên người Nguyễn Thanh Âm và Lạc Phi Bạch, ở đây giống như mê cung vậy, họ tới đây thế nào, sao lại tìm chuẩn xác vị trí của lạc Vũ Trần vậy chứ?

“Không sao!” Đôi mắt trong vắt chống lại ánh mắt Ngọc Vô Ngân phóng tới, Lạc Vũ Trần lạnh nhạt như trước, màu áo đỏ tươi này chẳng làm tổn hao gì khí chất thần tiên của hắn.

Tuy hắn không có luồng khí sắc bén như trên người Ngọc Vô Ngân, nhưng khí chất lạnh nhạt cũng chẳng thua hắn ta, hai người đứng cùng nhau, quả nhiên như long phượng đứng giữa bầy gà, chẳng ai so được.

“Trần đánh cuộc này càng ngày càng có ý tứ, Ngọc mỗ thắng có vẻ càng ngày càng lớn!” Giọng lạnh băng đầy sắc bén vang lên trong không khí, bất giác làm lòng người thấy kinh sợ.

“Ngọc lâu chủ có vẻ nói hơi quá sớm đó!”Giọng lạnh nhạt như tuyết vậy, Lạc Vũ Trần thản nhiên nhìn hắn, sự kiên trì trong mắt chẳng mảy may lay chuyển.

“Ngọc lâu chủ, ân oán giữa đại ca ta và ngài có thể đợi chút rồi hẵng tính, chẳng lẽ hiện giờ Ngọc lâu lại muốn cho kẻ khác ngư ông đắc lợi sao?” tuy không rõ tình trạng là gì, nhưng Lạc Phi Bạch đại để cũng nắm được kha khá. Lúc này quan trọng nhất là ngăn họ không đánh nhau tới mức sống chết nữa, rời đi nơi này mới là việc hàng đầu.

“Lạc trang chủ, Ngọc mỗ không phải không nói có lý có tình, nhóm người nhà ngươi đã gặp nhau, bản lâu chủ sẽ cho các ngươi được ở chung một thời gian, đừng quên ước định của chúng ta!” Ngọc Vô Ngân nói xong, lạnh băng xoay người, chân bước đi xa, vứt một câu để lại lạnh lẽo đầy thâm ý, “Thật ra Ngọc mỗ rất tò mò, là đệ sao lại tìm được chỗ này vậy?”

Trong lòng Lạc Vũ Trần cũng đầy nghi vấn muốn hỏi, vì thế để Ngọc Vô Ngân rời đi rồi, hắn vẫn chưa nói thêm điều gì, mắt ngọc chuyển sang phía Lạc Phi Bạch, mang theo tia nghiêm khắc, “Phi Bạch, các ngươi sao đến đây được?”

“Đại ca, ý huynh là gì thế? Huynh hoài nghi đệ ư/” Tuy Lạc Phi Bạch cũng không muốn làm rõ ra cái gì, tuy hắn hiểu được có chút cổ quái, nhưng hắn cũng không vui khi đại ca hiểu nhầm hắn, nên cau mày chặt lại.

“Trần ca ca, huynh đừng trách Phi Bạch ca ca, chúng muội vừa tiến đến thì tới nơi này, sao nào? Ở đây có gì không ổn sao?” Mắt Nguyễn Thanh Âm loé lên, vẻ mặt đầy lo lắng nói ngẫu nhiên, tay nắm chặt lại chịu cái nhìn xuyên thấu của Lạc Vũ Trần.

“Ta hy vọng cái gì các ngươi cũng không biết!” Lạc Vũ Trần thở dài, trong khoảng thời gian nói chuyện này, hắn điều tức, vết thương trên người cũng không nặng lắm, chỉ mình hắn là rõ.

“Đại ca, vết thương huynh có nặng lắm không, chúng trở về đi!” Tuy tức giận, Lạc Phi Bạch vẫn rất quan tâm tới giúp đỡ hắn nói, mắt quét một lướt chung quanh, tầng căm hận trong mắt càng ngày càng đậm hơn.

“Ta không sao! Không cần lo lắng!” Tuy Lạc Phi Bạch là đệ đệ hắn, hắn vẫn không thích hắn ta chạm vào, Lạc Vũ Trần đẩy tay hắn ra, lắc đầu xoay người nói lãnh đạm với Vân Tri cũng bị thương chút ít, “Đem người chia làm hai tổ, cần phải bảo vệ tốt an nguy của nhị công tử!” Chỉ sợ Phi Bạch tiến vào thì dễ mà ra ngoài thì khó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui