Người mà nhà Lý Quế Chi hoan nghênh nhất chắc chắn là Hạ Ngư.
Chỉ cần Hạ Ngư tới nhà bọn họ, Đại Nha, Nhị Nha luôn chạy ra đón đầu tiên..
Đại Nha trông mong nhìn Hạ Ngư, hỏi: “Tẩu tử, hôm nay tẩu làm cái gì ăn ngon sao?”
Nhị nha cũng thò khuôn mặt nhỏ phúng phính ra nới: “Tẩu tử, tẩu làm cơm ta có thể ăn hai bát luôn.”
Sau hai lần Hạ Ngư tới nhà Lý Quế Chi nấu ăn, Đại Nha cùng Nhị Nha ngày ngày ngóng trông, ước gì vừa đến cơm điểm Hạ Ngư liền xuất hiện ở nhà.
Hạ Ngư cười nói: “Ta hôm nay làm tai mèo, các muội đã ăn qua bao giờ chưa?”
Đại Nha cao hứng phấn chấn nói: “Tai mèo là món vặt muội thích nhất.” Nàng nhớ rõ lần trước ăn tai mèo là ca ca mang về từ rất lâu rồi.
Nhị Nha lúc ấy còn nhỏ, không có ấn tượng về tai mèo, ngậm ngón tay ngơ ngác hỏi: “Tai mèo là cái gì nha?”
Hạ Ngư kéo tay nàng ra khỏi miệng, cười nói: “Lát làm xong muội sẽ biết.”
Liễu Song từ trong phòng đi ra, thấy Hạ Ngư bị Đại Nha cùng Nhị Nha vây quanh, vội đi tới đón vào nhà: “A Ngư, mau vào phòng cho mát.
Nương nói, muội hai ngày này ở chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho hôm họp chợ, đặc biệt vội.
Lát nữa muội chỉ chọn ta các bước làm tai mèo, còn lại để bọn ta làm là được.”
Hạ Ngư vào nhà chính, Lý Quế Chi đã dọn bàn sạch sẽ, nguyên liệu đều chuẩn bị xong rồi.
Lý Quế Chi bảo: “Trời nóng, ta làm luôn ở đây đi.”
Hạ Ngư cười lên tiếng: “Cảm ơn đại nương.”
“Cảm ơn làm gì, muốn cũng là nhà của chúng ta cảm ơn các người.” Lý Quế Chi nhếch miệng cười nói, “Thầy giáo trong trấn nói, Đại Tường về sau khẳng định có thể thi đậu tú tài.
Nếu không nhờ Trì tiên sinh chỉ điểm, Đại Tường đã phải ở nhà làm ruộng rồi.”
“A Ngư, về sau có chuyện muội cứ tìm tẩu tử nói, ta sẽ tận lực giúp đỡ.” Táo Chi niềm nở gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.
Bạch Tường tiền đồ rộng mở, nàng là nương chính là người mừng nhất.
Hạ Ngư cười nói: “Đây là Đại Tường tự mình phấn đấu có được.” Nói xong, nàng nhận lấy bột mì từ trong tay Lý Quế Chi, hỏi: “Táo Chi tẩu, Liễu Song tẩu, các tẩu nghe ta chỉ nhé?”
Liễu Song cười hắc hắc: “Việc này đừng tìm ta, ta vào bếp nhóm lửa cho mọi người.”
Táo Chi bưng cái thau tiến vào: “ Muội chỉ ta làm như thế nào, ta nghe muội.”
Hạ Ngư nhận lấy thau, đổ vào hai chén bột mì: “Tẩu tử, tẩu trộn bột trắng, ta tới nhào bột đỏ.”
“Được.”
Hạ Ngư bỏ thêm chút đường, dầu cùng một chút muối, đem thau đưa cho Táo Chi, nói: “Tẩu thêm nước vào nhào đều, giống thường ngày làm mì, đem bột nhào mịn là được.”
Việc này với Táo Chi mà nói chẳng có gì khó, nàng gật đầu đồng ý.
Bôt đỏ và bột trắng cách làm đều như nhau, chẳng qua là đem đường nâu đổi thành nước đường đỏ.
Hai người tốc độ đều nhanh, chẳng được bao lâu mặt bột đã trở nên trơn mịn.
Hạ Ngư lần lượt cán mỏng 2 cục bột, xoa 1 lớp nước rồi xếp chồng lên nhau, cán mỏng một lần nữa, tiếp đó cuộn lại thành thanh dài, cuối cùng cắt thành lát dày vừa..
Nàng ấn nhẹ, ép miếng bột vừa cắt trở nên mỏng giống hình dáng tai mèo trạng, quay sang nói với Táo Chi: “Cắt thành lát như vậy sau đó đem chiên vàng đều 2 mặt là được, rất đơn giản.”
Táo Chi ngạc nhiên nói: “Thì ra làm tai mèo lại đơn giản như vậy.”
Hạ Ngư cười nói: “Đúng vậy, làm nhiều một chút cũng không uổng công, có thể làm nhiều chọ bọn trẻ ăn chơi.”
Lý Quế Chi đưa cho Hạ Ngư 5 văn tiền công: “Chút này coi như là cảm ơn con, lâu rồi Đại Tường mới được ăn tai mèo.”
Hạ Ngư thoái thác nói: “Đại nương, mọi người luôn là giúp đỡ nhà chúng ta, tiền này con không thể nhận.”
Bạch Đại Tráng giúp nàng bắt cá chỉ lấy một văn tiền một con, nàng không thể lại lấy tiền của Lý Quế Chi đại nương.
Lý Quế Chi nhíu mày: “Con giúp chúng ta hai lần đều không nhận tiền, nếu để người trong thôn đã biết, không chừng sau lưng ta bàn tán đủ điều.”
Hạ Ngư một chút cũng không lung lay, trấn an Lý Quế Chi: “Người khác thích nói thì cứ nói, cũng không ảnh hưởng việc ăn uống nghỉ ngơi của chúng ta, ta cứ vui vẻ là được.”
Lý Quế Chi cười nói: “Con nói rất đúng.”
Còn có hai ngày sẽ đến phiên họp chợ, thời gian chuẩn bị gấp rút, Hạ Ngư ở trong phòng bếp chỉ điểm Táo Chi một lúc, liền vội vàng trở về nhà.
Về đến nhà, Hạ Ngư xin Trì Ôn Văn muốn một ít giấy không dùng đến viết danh sách nguyên liệu cần dùng.
Gia vị cùng nước sốt đã chế biến xong, còn cá rán và rau củ tươi hôm đó chuẩn bị là được.
“Lẩu niêu dưới đáy nồi có thể xếp bí đao, mầm rau xanh, nấm……” Hạ Ngư một bên lẩm nhẩm, một bên tìm kiếm rau trong tủ.
Nàng phát hiện trong ngăn tủ đã tích cóp được không ít trứng gà, đều là các thôn dân ở mang đến đổi đồ ăn.
Hạ Ngư cảm thấy, chỗ trứng gà này có thể làm thành trứng kho, buổi sáng bán không hết để trên bếp giữa trưa còn có thể tiếp tục bán, hương vị không tồi.
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy hợp lý, lập tức đem trứng kho gia nhập bán danh sách trung.
Lúc này, Hạ Quả từ bên ngoài trở về, túi áo nhét đầy dâu tằm, vừa vào cửa liền cao hứng nói: “Tỷ, Trì đại ca, Vương bá, đệ hái cho mọi người thật nhiều dâu tằm.”
Hạ Ngư nhìn em trai đầu đầy mồ hôi, bảo Hạ Quả mau vào phòng: “ Dâu tằm ở đâu ra nhiều thế?”
Hạ Quả tự hào nói: “Cửa thôn có một bụi dâu tằm, đây đều là đệ trèo lên hái đó, còn chia cho đại tường không ít đâu.”
Hạ Ngư múc cho Ha Qủa một thau nước để rửa mặt, quan tâm nói: “Cẩn thận đừng để bị ngã.”
Hạ Quả lấy dâu tằm ra khỏi túi, đặt lên cái bát trống trên bàn: “Tỷ đừng lo, đệ leo cây rất giỏi, nếu không phải đệ vội trở về, còn có thể thải nhiều hơn.”
sodacounter.wordpress
Vương bá đem dâu tằm đã rửa trở lại, nếm thử một quả dâu tằm chín mọng, vị chua chua ngọt ngọt nhiều nước, rất ngon miệng: “Hương vị không tồi.”
Hạ Quả đưa chó Hạ Ngư quả lớn nhất, đôi mắt long lanh mong chờ được khen ngợi: “Tỷ, mau nếm thử.”
Hạ Ngư ăn vào miệng, quả thật ngọt, ngọt vừa phải còn hơi chua nhẹ, rất thích hợp ăn vào thời tiết mùa hè khô nóng.
Nàng gật đầu cười nói: “Ăn rất ngon nha.”
Hạ Quả đôi mắt cười cong thành trăng non, bê bát chạy đến chỗ Trì Ôn Văn, nói: “Trì đại ca, mau mau nếm thử.”
Trì Ôn Văn gần đây có thể ăn hết không ít món, thân thể hồi phục không ít, hắn liên tiếp ăn vài quả dâu tằm quả, gật đầu nói: “Không tồi.”
Hạ Quả nói: “Ngày mai đệ lại nhiều đi hái một ít trở về, bằng không qua mấy ngày nữa trái cây liền hết mất.”
Vương bá thấy mọi người đều rất thích ăn, liền nói: “Ngày mai ta cùng con đi, hai ta hái nhiều một chút.”
Hạ Ngư nghĩ một chút, dâu tằm trái mùa sẽ không ra, hay là đem dâu tằm làm thành mứt,, có thể giữ được tới ba bốn tháng,muốn ăn khi nào cũng được.
Nàng gật đầu nói: “Vậy đi, hai người mấy ngày này liền đi hái thật nhiều dâu tằm mang về con làm mứt để mọi người ăn dần.”
Ba người vừa nghe, ánh mắt lóe sáng ngời, lại được ăn ngon!
Hạ Quả dùng sức gật gật đầu: “Đệ bây giờ liền đi hái một ít.”
“Ta cũng đi.” Vương bá nói, xách thùng nước rỗng ở góc cửa đi theo Hạ Quả ra cửa thôn.
Trì Ôn Văn thu dọn giấy bút, cùng Hạ Ngư ngồi ở bàn nhàn nhã ăn dâu tằm, nước trái cây dính lên làm môi hồng nhuận, gương mặt hắn có thêm sức sống, làm hắn nhìn càng thêm tuấn tú như ngọc.
Từ Trì Ôn Văn bệnh tình dần tốt hơn, càng ngày càng có bộ dáng của công tử nhà giàu.
Hạ Ngư một tay chống cằm, một tay với dâu tằm bỏ vào miệng, nhìn chằm chằm hắn cười ngây ngô nói: “Trì Ôn Văn, chàng trước kia có từng soi gương không?”
Trì Ôn Văn liếc nàng một cái: “Nàng cảm thấy trong nhà có đồ vật nào giống gương?”
Hạ Ngư lúc này mới nhớ tới, nàng từ khi tới thế giới này mỗi ngày đều bận rộn muốn chết, căn bản không rảnh soi gương.
Nàng tiếp tục hỏi: “Cái kia có ai khen chàng đẹp không?”
“Ngủ đến hồ đồ?” Trì Ôn Văn không chút khách khí gõ nhẹ vào nàng trán, nhíu mày nói: “Người khác nói cái gì ta sao có thể biết? Ai giống nàng thấy người đẹp liền đuổi theo khen đẹp?”
Hạ Ngư bị hắn gõ cái trán sinh đau, vội che lại cái trán, thở phì phì, trừng mắt nhìn hắn: “Ta khi nào như thế!”
“Hiện tại!”
Nói xong, Trì Ôn Văn đứng dậy trở lại bàn sách tiếp tục chép sách.
Lưu lại Hạ Ngư một mình ngồi ở trước bàn, phẫn nộ mà cắn dâu tằm trong tay: “Chưa từng gặp qua người nào da mặt dày như vậy, tự mình khen mình đẹp!”
Thoáng nhìn Hạ Ngư tức giận, khóe môi Trì Ôn Văn hơi hơi cong lên, coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, nếu lại tiếp tục chọc nàng, khẳng định hôm nay hắn lại không có cơm ăn.
(Anh nhà cũng thật thức thời)
Buổi tối, Hạ Quả cùng Vương bá hái về một thùng to đầy dâu tằm, quả đều vừa to vừa chín mọng nhìn đã thấy ngọt.
Ăn cơm xong, Vương bá đi trong thôn mượn xe kéo để dùng cho ngày họp chợ.
Hạ Ngư, Trì Ôn Văn cùng Hạ Quả ba người ngồi hóng mát ở trong viện, thuận tiện lựa ra lá dâu.
Hạ Quả tiến đến bên cạnh Trì Ôn Văn, do dự một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Trì đại ca, trong sách có phải có thật nhiều chuyện cổ xưa kỳ lạ không?”
Trì Ôn Văn ngón tay thon dài trong bát nhặt lá dâu: “Ừ, trong sách có hàng ngàn hạt gạo, những tòa thành bằng vàng.”
Hạ Quả gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Đó có nghĩa gì?”
Hạ Ngư nhìn thoáng qua Hạ Quả, hắn như thế nào đột nhiên hỏi về chuyện đọc sách, chẳng lẽ chơi một ngày cùng Bạch Tường, hắn muốn đi theo cùng nhau học tập?
Nàng giải thích: “Ý là thi đậu công danh sau này sẽ có lương thực ăn không hết cùng vàng bạc, tiền tài.”
Trì Ôn Văn ánh mắt kinh ngạc lướt qua giây lát, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, Hạ Ngư chỉ là một thôn nữ, sao có thể hiểu được ý tứ của câu nói này.
Hạ Quả lại không nghĩ sâu được vậy, nghe tỷ tỷ nói thế, hắn kích động nói: “Đệ có thể đọc sách thi được công danh sao?”
Trì Ôn Văn nói: “Có thể, chỉ là bỏ lỡ vỡ lòng giai đoạn, sẽ hơi khó một chút.”
Hạ Ngư thấy Hạ Quả muốn đọc sách liền vui mừng, tính toán bảy tuổi đúng là thời gian hoàn hảo tiếp thu giáo dục: “Đọc sách không phân biệt sớm muộn, chỉ cần đệ muốn học, chịu bỏ công sức thì lúc nào cũng không muộn.”
Trì Ôn Văn kinh ngạc, hắn rất là đồng ý với quan điểm của Hạ Ngư, nàng nói không sai.
Quan điểm này bị nhiều người xem nhẹ, bọn họ cho rằng bỏ lỡ ba tuổi vỡ lòng liền chậm hơn người khác một bước, đã không có hy vọng đọc được sách.
Trì Ôn Văn cầm cành dâu tằm, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, có người về già vẫn còn đọc sách tham gia thi cử, chỉ cần dụng công chịu học, khi nào cũng không muộn.”
Hạ Quả kiên định mà nhìn Trì Ôn Văn: “Tỷ, Trì đại ca, đệ muốn đọc sách.
Chiều nay lúc hái dâu tằm, Bạch Tường kể cho đệ thật nhiều thứ ở trong sách, đệ chưa từng được nghe, đệ cũng muốn trở thành người có học vấn.”
Hạ Ngư cười nói: “Đương nhiên có thể, Trì đại ca của đệ chính là thầy dạy vỡ lòng cho Bạch Tường đấy, dạy người trong nhà có phiền hà gì đúng không, Trì Ôn Văn?”
Trì Ôn Văn hái quả dâu tằm bỏ vào trong bát: “Tất nhiên có thể.
Chỉ là đọc sách là chuyện cần sử dụng trí não, dạy học cũng rất mệt, sau này một ngày ba bữa cần nàng quan tâm rồi.”
Hạ Ngư khóe miệng giật giật, ý tứ này còn không phải nhắc khéo nàng dỗi cũng không thể không làm cơm cho hắn sao! Thấy hắn có thể đồng ý dạy Hạ Quả đọc sách, nàng cũng có thể thỏa hiệp……
_____________________________________________
Đầu năm mình xin gửi lời cảm ơn tất cả mọi người đã và đang theo dõi page mình.
Năm mới mong sẽ được đồng hành với mọi người nhiều hơn! love you guys….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...