Đã có kinh nghiệm, Ngụy Chí Thành đối với gương mặt nhẹ nhàng tỉnh lại của Tiểu Duy cũng không trách. Hắn còn phải ở đây một thời gian, chờ đàn em của hắn đến báo cáo tình hình cho hắn, sớm muộn gì cũng phải trở về xử lý một vài chuyện vụn vặt, nghĩ đến đó lại có cảm giác đặc biệt buồn phiền xen lẫn khó chịu, so với vừa có thể ăn cơm chiên vừa có thể chiên cơm thì cuộc sống không tốt đẹp bằng!
Ngụy Chí Thành còn phát hiện, Tiểu Duy ngoại trừ làm cơm chiên hoặc mì xào thì không làm các món ăn khác, muốn thì mua bên ngoài, muốn Tiểu Duy làm thì chỉ có cơm chiên và mì xào với những mùi vị khác nhau để ăn mà không thấy anh ngán. Ngụy Chí Thành bội phục ông chủ trẻ tuổi này, vì khả năng ẩm thực người này đã lên đến một độ cao mới.
“Ngoài hai món cơm chiên và mì xào, những món khác tôi không làm.” Tiểu Duy nói, Ngụy Chí Thành gật, cũng không biết anh nói là thật hay giả.
Ngụy Chí Thành ở trong tiệm, phát huy trọn vẹn tác dụng của hắn, công việc dù bẩn hay mệt cũng do một mình hắn ôm lấy. Khách đến ăn cơm chỉ cần hắn nhìn thì không ai dám thô lỗ, sau khi ăn xong đều xếp ghế trở về chỗ cũ, ngoan ngoãn cầm đĩa đến chỗ để đồ dơ, sẵn tiện gom sạch rác trên bàn, sau đó thành thật trả tiền. Ngụy Chí Thành đối với vấn đề này rất hài lòng, mấy ngày đầu buôn bán trong tiệm còn ế, lâu ngày mọi người cũng quen với sự tồn tại của hắn, buôn bán trong tiệm lại tấp nập, kéo theo là bầu không khí nóng như lửa.
Buổi chiều ngày hôm nay, Tiểu Duy lấy tiền ra đếm thế mà lại có dư hơn so với lúc trước, thiết nghĩ nguyên nhân chắc do những người lúc trước ăn cơm chùa giờ đã biết trả tiền, anh lấy ra một phần của số tiền, hào phóng đưa cho Ngụy Chí Thành.
“Chỗ ở, ăn uống của anh điều là em lo, không lấy.”
“Tôi không thiếu số tiền này, anh lấy muốn xài gì thì xài, cuộc sống cũng thoải mái hơn. Anh giúp tôi rất nhiều, tôi cũng không trả tiền công cho anh, thế này thì không ai thiếu ai rồi.” Tiểu Duy nói chuyện thỏa đáng, lại vô cùng kiên quyết, Ngụy Chí Thành không có cách nào, chỉ đành nhận lấy.
Vào buổi chiều của một ngày nào đó, lúc Tiểu Duy mới mở cửa tiệm, trong tiệm còn chưa có khách thì có một tên côn đồ ăn mặc tùy tiện, trên tay đeo một đống nhẫn, xỏ lỗ tai, màu cùng kiểu tóc làm cho người ta không muốn nhìn thẳng. Tên côn đồ cầm tăm xỉa răng, vào trong tiệm đứng trước mặt Tiểu Duy chìa tay ra: “Này, ông chủ, tháng này.”
Ngụy Chí Thành vẫn còn bận bịu ở sau tiệm, không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nếu không khẳng định hắn lập tức lao ra. Tiểu Duy cũng không kêu hắn, đếm năm ngàn tệ rồi đưa đối phương còn thuận miệng hỏi gã: “Muốn ăn cơm chiên không?”
Tên côn đồ chép miệng, cầm 3 tờ trong đó nhét trả về, còn lại nhận lấy, xoa xoa mũi: “Ai! Làm một phần cơm chiên thịt bò, bỏ thêm tương và tiêu.”
Một đĩa cơm chiên thịt bò nhanh chóng được tên côn đồ ăn sạch sẽ, sau đó cầm cái đĩa ném lên bàn, cũng không thèm trả tiền mà cứ thế đi thẳng. Vừa đi đến ngỏ hẻm bên cạnh cửa hàng, đột nhiên gã bị kéo vào sâu trong hẻm, chưa kịp nhìn rõ người kéo gã ta là ai thì đã bị đánh cho bầm dập.
“A đau…….Đau..a……Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng! A..đau…. này…”
Tên côn đồ bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, lăn lộn trên đất cầu xin tha thứ. Ngụy Chí Thành đánh xong, liền nhấc gã ta lên: “Lấy tiền bảo kê? Ăn cơm không trả tiền? Vứt đĩa trên bàn? Mày còn muốn nói gì, đại ca của mày không dạy mày quy của hả?”
Mặc dù không nhận ra Ngụy Chí Thành là một kẻ hung ác, nhưng tên côn đồ nhìn Ngụy Chí Thành liền biết gã xui xẻo, nghĩ hắn cũng không phải hạng tầm thường, thẳng thắng chịu tội: “Đại ca, việc này…..đại ca… Em là tên khốn kiếp! Em vô sỉ! Nhưng nơi này là địa bàn của đại ca O, mỗi tháng phải thu năm ngàn phí bảo kê, em có để lại ba ngàn cho ông chủ. Ông chủ là người tốt, em cũng không muốn làm khó anh ta, nhưng mà em kiếm miếng ăn dưới quyền của đại ca O.”
“Thằng vô dụng! Mày lớn thế này, chỉ lăn lộn được chút bản lĩnh ấy thôi sao? Biến con mẹ mày đi! Cách tiệm này càng xa càng tốt, nói cho đại ca O của mày, sau này địa bàn ở đây sẽ là của Ngụy Chí Thành tao!”
Ngụy Chí Thành vứt tên côn đồ xuống đất, đạp một cái vào mông gã ta, trước khi đi còn không quên lấy hai ngàn từ trong túi tên côn đồn, từ cửa sau trở lại tiệm. Lần này Ngụy Chí Thành hành động trong bí mật, tranh thủ lúc Tiểu Duy ra trước tiệm thì đem tiền nhét vào bên trong ngăn tủ. Ở trong mắt hắn, Tiểu Duy chính là một người tốt, tốt hơi quá mức, sau này hắn không để người nào ức hiếp Tiểu Duy nữa.
Bên này tên côn đồ trở về ‘Báo cáo’, đại ca O vừa nghe xong tức giận ngập trời, lại nghe chuyện Ngụy Chí Thành cướp địa bàn của hắn ta, đúng lúc đại ca X cũng ở đây, có chung mối thù là Ngụy Chí Thành,liền lôi theo một đám người khí thế hung hăng, quyết định nhân lúc giữa đêm đến cửa giết người.
Tiệm cơm chiên đã đóng cửa, Ngụy Chí Thành đang ở trong phòng tắm, Tiểu Duy ngồi trước máy tính, bỗng nghe được chiếc cửa cuốn bằng thép dưới lầu bị đập ầm ầm. Anh thở dài, chỉ nói với Ngụy Chí Thành anh ra ngoài mua đồ, một mình xuống lầu kéo cửa cuốn lên.
Chỉ thấy một đám người giữa đêm khuya, có người cầm đao, có người cầm súng, có người còn cầm theo bình xăng, ầm ĩ muốn anh giao Ngụy Chí Thành ra.
“Ngụy ca có dặn dò, ai là đại ca trong đám các người thì ra đây nói chuyện.”
Đại ca O và đại ca X xem Ngụy Chí Thành là kẻ thù nhưng lại thấy Tiểu Duy trắng trẻo lại lịch sự, cả người không có vũ khí, cũng an tâm đi đến bên cạnh anh.
“Ngụy Chí Thành muốn nói cái gì?”
Tiểu Duy nhìn hai người bọn họ, đột nhiên nâng tay trái lên đâm liên tiếp hai cây kim vào cổ đại ca O và đại ca X: “Năm phút, không rời khỏi đây tôi không đưa thuốc giải, đến lúc đó đại ca O có chết cũng đừng trách tôi.”
Đại ca O cùng đại ca X còn tưởng Tiểu Duy khoác lác, nhưng ba mươi giây sau, đột nhiên trên cổ bắt đầu tê dại, nhanh chóng lan đến tứ chi, cả người vô lực xụi lơ xuống. Một đám người thấy thế cũng ngu người ra, không dám tiến lên, chỉ sợ người bị đâm tiếp theo chính là mình.
“Còn ba phút ba mươi giây…” Đại ca O nằm trên đất vô lực nói, bọn đàn em nhanh chóng rút lui sạch sẽ. Lúc này Tiểu Duy mới bước lên phía trước ngồi chồm hổm xuống, vừa rồi đâm vào hai cây kim, hiện tại rút ra, cũng nhét hai viên thuốc cho đại ca O và đại ca X.
“Nửa tiếng sau ăn, từ đây về sau không được quay lại, biết không?” Tiểu Duy nghiêng đầu, mỉm cười hỏi bọn họ.
Đại ca O và đại ca X vội vàng chạy mất, nhìn Tiểu Duy như nhìn rắn độc, sợ chạy chậm một chút sẽ ăn thêm một cây kim nữa.
Ngụy Chí Thành tắm xong xuống lầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng bọn côn đồ chạy mất: “Em! sao em không gọi anh!”
“Không có gì, cho bọn hắn chút thuốc tê, tôi hù dọa nói là thuốc độc, làm cho bọn họ sợ.”
“Thật là thuốc tê không?”
“Tất nhiên, nếu không anh nghĩ rằng đó là cái gì? Thuốc độc rất mắc nha, tôi đi đâu mà mua…” Tiểu Duy cười khoát khoát tay, trở lại trên lầu, dùng cồn rửa sạch cây kim rồi bỏ vào cái túi, hóa ra mấy cây kim này chỉ là kim vá đồ.
Lúc này Tiểu Duy mới đi tắm, Ngụy Chí Thành ngồi dưới sàn nhà khoảng mười phút, quyết định lần này không làm ở bên ngoài nữa, trực tiếp xông vào phòng tắm. Tiểu Duy đang nâng mông, đưa ngón tay tiến vào khuếch trương cùng bôi trơn, khi Ngụy Chí Thành nhìn thấy tư thế này thì máu huyết liền sôi trào. Ngụy Chí Thành xông tới, đè Tiểu Duy lên tường, đưa ngón tay hắn thay thế cắm vào.
“Tại sao một mình chơi trước hả?”
“Ừ …..Dù sao thì….. Cũng phải chuẩn bị một chút…. Hưm…um…a…..”
Ngón tay của Ngụy Chí Thành vừa thô vừa to, chỉ mới cắm hai ngón vào mà miệng huyệt đã rất chật, không biết bình thường cái lỗ nhỏ thế này làm sao có thể nuốt hung khí của hắn tự nhiên như nuốt hai ngón tay này. Bình thường Ngụy Chí Thành không làm khúc dạo đầu, hiện tại cũng chỉ đem ngón tay nhích tới nhích lui. Hai tay Tiểu Duy chống lên tường, cơ thể mềm thành nước, phát ra chút âm thâm ngâm nga bất mãn.
“Trước đây em cũng tự chơi một mình sao? Nói cho anh nghe.” Ngụy Chí Thành ghé vào vào bên tai Tiểu Duy nói chuyện, gặm cắn phân thân tai đầy đặn non mềm, lặp đi lặp lại không ngừng, phía dưới cắm vào nghe tiếng nước vang dội.
“Ừ….. Lấy ngón tay ra…..Còn có…. A … Muốn, gậy massage …. đồ chơi…. Nó… Có thể……”
“Chậc… Chậc, những thứ đồ chơi kia, người anh em của Ngụy ca anh sẽ làm cho em thoải mái.” Ngụy Chí Thành tưởng tượng Tiểu Duy mở chân ra, đem đồ chơi nhét vào bên trong cúc huyệt, lại không thỏa mãn xoay cơ thể, máu mũi cũng muốn phun.
Tiểu Duy không trả lời, chỉ là đưa tay nắm lấy hung khí của Ngụy Chí Thành. Thế này mới khiến hắn bớt nói nhảm lo làm chính sự nha! Ngụy Chí Thành rút ngón tay ra, đưa súng thật cắm vào.
Phòng tắm kín đáo nhỏ hẹp, cơ thể hai người ma sát vào nhau phát ra âm thanh phóng đại vô hạn. Tiểu Duy thoải mái đến nỗi phía dưới càng ướt đẫm *** mỹ. Ngụy Chí Thành đè anh lên tường, tư thế từ phía sau đi vào càng sâu, chân anh đã hơi mềm nhũn đứng không vững. Ngụy Chí Thành ôm anh vào bên trong bồn tắm, để anh nằm dựa vào cạnh bồn, cho hắn càng thuận lợi tiến công liên tục.
“A a…. Ngụy ca… Ưm….. Sâu quá…..A….”
“Ngụy ca làm em thoải mái không? So với những món đồ chơi kia khỏe hơn nhiều đúng không?”
“Ừ….. thoải mái….. Ngụy ca …. Làm em rất thoải mái…… Thoải mái muốn chết ……Ưm….”
Ngụy Chí Thành trong lòng có chút bực bội, kẻ thù cũng giết đến tận cửa, Tiểu Duy có thể gặp nguy hiểm, hắn còn co ro ở chỗ này thì chuyện càng khó giải quyết, chuyện này phải xử lý ngay. Nhưng nếu trong thời gian hắn không ở đây, tên tiểu yêu tinh này quyến rũ người đàn ông khác thì phải làm thế nào đây?
“Tiểu Duy, Ngụy ca có vài việc phải xử lý, từ ngày mai sẽ tạm thời không ở đây. Nếu em không nhịn được, ngủ với bất kì thằng nào khác, em ngủ với thằng thì anh đánh chết thằng đó, sau đó anh sẽ đem em nhốt lại, làm cho đến khi cái động của em không đóng lại được, trong bụng chứa đầy dịch thể của anh, làm cho đến khi em mang thai mới thôi.” Ngụy Chí Thành dừng lại, hung tợn uy hiếp, nói xong hắn mới thấy hắn con mịa nó ngây thơ.
Tiểu Duy nghiêng đầu qua, cho Ngụy Chí Thành một nụ hôn mút lưỡi, đây cũng là lần đầu tiên hai người hôn môi, làm cho Ngụy Chí Thành được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
“Em sẽ ngoan ngoãn… Chờ anh trở lại…. A…… Mau……Làm chết em…..A um….”
Lòng hư vinh của Ngụy Chí Thành như muốn nổ tung, xoay anh lại mặt đối mặt, hướng thẳng miệng anh mà gặm, hôn đến nỗi môi Tiểu Duy muốn sưng lên.
Hôm sau, Ngụy Chí Thành thức dậy sớm hơn Tiểu Duy, hắn đến chỗ gần đó mua bữa sáng để trên bàn, sau đó lấy tiền mà mấy ngày nay Tiểu Duy đưa cho hắn để bên cạnh bữa sáng, xong xuôi mới yên lặng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...