Lâm vẫn chưa về trường sau Tết Tây. Tôi đi rong với Thanh qua khắp các ngỏ ngách của vùng sương mù. Tình yêu của Thanh êm đềm và ấm áp,bình lặng như mặt hồ thụ Chỉ có tâm hồn tôi là ngập tràn ray rức, tôi đang có cảm giác của một kẻ phản bội.
Vài ngày sau tôi nhận được một phong thư mỏng với nét chữ con gái mềm mại, thư của HồThủy, cô bé viết:
« Allo Hạ!
Chắc Hạ ngạc nhiên lắm khi nhận thư này, Thủy cũng đã suy nghĩ nhiều trước khi đặt bút viết cho Hạ. Hạ biết không,sau hôm Noel mọi việc trong nhà Thủy bỗng dưng thay đổi kỳ lạ. Chị Y Lan và anh Lâm có gì đó bất đồng nhau. Anh Lâm về trường sớm hơ n dự định còn chị Y Lan giận nhiều lắm. Thủy thật sự không biết chuyện gì xảy ra với hai người cho đến hôm anh Lâm chở Chị Y Lan từtrường về nhà.
Hạ Ơi, Thủy không hiểu nổi ông anh của Thủy. Anh Lâm yêu chị Y Lan như vậy tại sao lại có thể nhớ Hạ nhiều đến nỗi khi Hạ bỏ đi anh Lâm cứ luôn nghĩ rằng Hạ sẽ vụt bay mất khỏi cuộc đời ảnh. Chị Y Lan cũng không thể hiểu được anh Lâm. Chị buồn nhiều vàmuốn hồi hôn nhưng ba mẹ chị nhất định không chịu.
Thư Thủy lộn xộn nhưng mong rằng Hạ sẽ hiểu. Thủy nghĩ rằng nếu anh Lâm không còn thấy Hạ nặng tình với ảnh chắc mọi việc đều êm xuôi. Cả nhà đều thương chị Y Lan, thấy chị đau lòng ai cũng buồn hết Hạ à!
HồThủy »
Những giòng chữ của Hồ Thủy nhảy múa chập chờn trước mắt,tôi lặng người với lá thư. Tình cảm của Lâm thật ra có phức tạp như HồThủy nghĩ không? hay là vì một ẩn khúc nào khác mà chính tôi, Y Lan và gia đình anh vẫn không sao đọc ra được từ đáy lòng anh …
Tôi thở dài, lòng cuộn sóng, bức thư đầy thắc mắc của Hồ Thủy làm tôi cảm thấy đang đóng vai trò kẻ thứ ba của một cuộc tình tam giác chỉ từng có trong tiểu thuyết. Tôi cười buồn, gia đình anh chắc hẳn sẽ cho rằng tôi đang đẩy anh ra khỏi Y Lan …
Trán tôi đẩm mồ hôi, nổi buồn làm tôi muốn lên cơn sốt. Qươ vội áo khoác tôi vụt chạy vào rừng.Rừng muôn đời vẫn là nơi trú ẩn tốt nhất của tôi. tôi nằm lăn ra tuyết, gối đầu lên một rễ thông, hơi tuyết lạnh làm hồn tôi từ từdịu lại, tôi khép nhẹ bờmi để có cảm giác mình đang bồng bềnh trong sương mù. Một giờ, hai giờ hay ba giờ trôi qua tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi nằm bất động lâu lắm cho đến khi một bàn tay ai đó chạm nhẹ vào mặt. Tôi mở mắt,tưởng như mình còn trong cơn mơ chập chờn. Một hình bóng lờmờđang quỳcạnh tôi, khuôn mặt thân thương nào đang ghé sát mặt tôi, có phải Lâm đó không? Tại sao anh lại xuất hiện bất ngờ trong lúc tâm hồn tôi đang giằng co với nỗi đau giá buốt? Tôi thở dài, mi khép lại như xua đuổi một bóng ma. Hơi lạnh làm người tôi cứng đờ, đầu tôi nóng bừng, thần kinh tôi rối loạn … Có ai đó vực tôi dậy, ôm ghì lấy tôi trong đôi tay rắn chắc, tôi choàng tỉnh … Ánh mắt xót xa của Lâm long lanh trước mặt, anh thì thầm vào tóc tôi:
- Anh nghĩ rằng thế nào Hạ cũng ra đây … Ngập ngừng một chút anh tiếp … khi Hạ buồn …
Chắc tôi đánh rơ i lá thư của Hồ Thủy đâu đó trước cửa phòng vàanh tình cờđọc được khi đến tìm tôi … Tôi cảm thấy bao sức lực đều tan biến …
…
Khép vội mi mắt tôi biểu lộ một sự phản kháng yếu ớt. Người tôi rã rời, bừng bừng một cơn sốt nóng, lần đầu tiên hơi sương mù làm tôi ớn lạnh. Cái cảm tưởng như đang trôi nổi lắc lư giữa sóng nước càng ngày càng rõ rệt. Tôi sắp chết chăng? Trong cơn mê man, tôi còn cảm nhận một làn môi ấm đến thật gần. Những nụ hôn nồng nàn phủ tới tấp lên cổ,lên đôi má lạnh buốt của tôi và sưởi ấm môi tôi một cách cuồng nhiệt.
Những giòng thư của Hồ Thủy chợt hiện về trong tâm tưởng, những Thanh, những Y Lan vây chặt lấy tôi, lấy hết sức tàn tôi đẩy Lâm ra,nước mắt tôi tan cùng với tuyết, người tôi nhẹ hẩng như sắp sửa bốc hơi. Lâm không buông tôi, anh bế tôi rời khỏi đụn tuyết cao, anh nói nhỏ:
- Bình tỉnh đi Hạ, em muốn tự chôn vùi dưới tuyết sao?
Tôi lờđờ nhìn tuyết đang rơi càng lúc càng dầy, chỗ tôi nằm lõm xuống, hai bên thành chiếc giường tuyết của tôi vun cao rung rinh như sắp đổ ụp vào người. Tôi lại chìm trong cơn mê sảng. Mơ hồ tôi thấy Lâm mang tôi ra khỏi rừng …
Cơn sốt đếnđột ngột làm tôi ngả quỵ. Tôi choàng tỉnh hai ba đợt ngắn để rồi lại ngủ vùi trong chăn một cách mệt mõi. Tôi không biết Lâm hay Thanh đang ở bên tôi, nổi đau và niềm tuyệt vọng làm tinh thần tôi mê loạn.
Khi tôi tỉnh hẳn,trời cũng đã đổi sang màu tím nhạt. Ngọn đèn ngủ cũng được bật lên hắt một tia sáng dìu dịu xuống tấm drap giường. Tôi nhận thấy những hình thoi xanh dương sậm lẫn với những hình tròn màu huyế t dụ nằm chen chúc trên mặt vải. Không phải tấm drap giường của tôi, tôi đang ở đâu đây? Mắt tôi dừng lại trên cái giá viết nhỏ bằng gỗ thông, tim tôi như ngừng đập, có phải tôi đang trong phòng của Lâm không?
Không một ai xung quanh tôi, căn phòng nhỏ vắng lặng, run rẩy tôi bước xuống giường … Bước chân tôi chưa đặt tới ngưởng cửa thì Lâm đã bước vào, anh mang đến cho tôi một tô soup nóng. Lặng lẽ nhưng cương quyết,anh đẩy tôi trở lại đống chăn mền, mắt anh hiện lên vẻ xót xa:
- Hạ, hứa với anh đi, đừng bao giờ tự làm khổ mình như vậy nữa
Tôi thở dài, thìa soup đắng ngắt trong miệng:
- Hạ sợ tất cả những sự thương hại
Tia nhìn của Lâm làm tôi sợ, anh thì thầm:
- Anh không thương hại Hạ đâu …- Mắt anh như đốt cháy tôi - … anh yêu Ha.
Tôi mệt mõi:
- Còn Y Lan thìsao?
Sự im lặng, của anh làm tôi đau lòng, tôi run giọng:
- Anh cũng yêu Y Lan lắm mà?
- Phải
Câu trả lời của Lâm làm tôi nghe. n ngào, tôi muốn bỏ đi ngay lập tức.Lâm ngăn tôi lại, tôi vùng vẫy đến khi thấm mệt, Lâm vẫn không buông tha tôi, anh áp đầu tôi vào ngực thìthầm:
- Hạ, nghe anh nói đây
Tôi lặng im,anh thở dài:
- Khi xưa anh yêu Y Lan có lẽ một phần vì nàng quá đẹp. Từ khi Y Lan dọn về thành phố, anh mới có dịp sống gần nàng nhiều hơn. Hạ có hiểu không? sự khác biệt về cá tính của anh và Y Lan quá lớn. Nàng là mẫu người của gia đình và là người đàn bà thực tế nhất màanh gặp.Còn anh, lang thang lăn lộn với thiên nhiên như một gã du mục. Có nhiều khi những lo toan tỉ mỉ của Y Lan làm anh có cảm tưởng như cuộc sống bỗng trở nên nặng nề. Những toan tính về vật chất, nhàcửa xe cộ làm anh choáng ngợp. Nhưng nàng yêu anh nhiều lắm Hạ có biết không, nàng lúc nào cũng sẵn sàng là một người vợ tốt của anh.
Còn Hạ thì khác, Hạ đến với anh từvùng sương mù, thơ ngây nhẹ nhàng và hoang dã như rừng thông. Sau ngày lễ đính hôn, khi Hạ bỏ đi, anh có cảm tưởng mình mất đi một cái gì đó quý giá nhất … anh … anh không ngờ rằng anh yêu Ha. Thời gian học chung bên Hạ, anh cứ ngỡ đó là tình cảm của người anh lớn đối với một cô nhỏ bơ vơ … Hạ Ơi, đến khi biết Hạ đau lòng vì anh nhiều đến vậy, anh không chịu được … Hạ đừng trách anh khi anh nói rằng anh vẫn còn thương Y Lan … Nàng không có tội gì hết Hạ hiểu không … chỉ có anh là không kìm được tình cảm của mình … chỉ có anh là gây đau khổ cho cả Hạ lẫn Y Lan …
Lần đầu tiên tôi nghe Lâm nói nhiều như vậy. Anh không rõ ràng, câu từanh lộn xộn nhưng tôi hiểu, lòng tôi nhói đau, tôi có cảm tưởng mối tình của mình đang đi vào ngõ cụt. Thở dài tôi nghĩ đến Thanh, tôi có đang làm khổ Thanh không? …
- Hạ về phòng nha! - Tôi đề nghị yếu ớt. Lâm lặng yên, anh nhấc bổng tôi lên và cứ như vậy anh bế tôi qua các dãy hành lang tối cho tới khi đôi mắt bừng sốt của tôi lờmờnhận ra số phòng quen thuộc. Tôi run tay tìm chià khoá trong túi áo khoác. Lâm mở cửa, anh đặt tôi lên giường. Tôi nhìn anh trong thoáng giây:
- Hạ muốn ngủ một tí
Lâm quỳcạnh tôi, giọng anh khổ sở:
- Hạ muốn tránh anh sao?
Tôi lắc đầu, sức tôi hầu như đã cạn, tôi chỉ muốn mình chìm lĩm vào cõi hư vô, không muốn nghe, không muốn thấy gì hết. Lâm thở dài, anh rời khỏi tôi. Căn phòng chìm vào thinh lặng. Tôi nằm lắng nghe tiếng lào xào của những sinh viên đi học về muộn, cho đến khi tiếng phone reo chát chúa đập mạnh vào tai. Tôi nhắc ống nghe lên, một giọng con gái đẩm nước mắt làm tôi giật thót người
- Allo Hạ, có phải Hạ đó không?
- Hạ đây - Tôi thìthầm tựa hồ như sắp hết hơi
- Y Lan xin lỗi đã làm phiền Hạ …
Giọng nói của Y Lan như một giọt cuối cùng làm tràn chén chịu đựng của tôi. Tôi đứng lặng, nghe Y Lan nức nở:
- Hạ có biết Lan đau lắm không Hạ … Lan không hiểu nổi anh Lâm … Lan sắp thành hôn Hạ à! … Lâm sẽ làchồng của Y Lan, Hạ có biết không Hạ …
Tôi hít vào một hơi dài. Tiếng khóc của Y Lan làm trong đầu tôi thoáng loé lên một chút tỉnh táo còn sót lại. Tôi nói với Y Lan rằng vì thân tôi côi cút nên Lâm chỉ thương hại tôi thôi, rằng Lâm đã tâm sự với tôi Y Lan là người yêu duy nhất của anh. Tôi nói mê mãi cho tới khi đầu giây bên kia bớt cơn nghẹn ngào, giọng Y Lan nhỏ xíu:
- Cảm ơn Hạ …Y Lan cũng mong rằng mọi chuyện đều xảy ra như Hạ nói …
Khi Y Lan gác phone, tôi thẫn thờquay số gọi Thanh, tôi nghe tiếng Thanh lo lắng:
- Hạ Ơi, đi đâu cả ngày nay vậy, Thanh tìm Hạ mãi không thấy …
Tôi oà khóc, giọng Thanh hốt hoảng:
- Hạ, có sao không, Thanh qua liền
Tôi ngả người xuống nệm và có cảm tưởng một lần nữa như đang bồng bềnh chơi vơi trong sương mù, côđơn không tìm ra phương hướng …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...