Lâm về thăm Y Lan mỗi cuối tuần, có khi anh biệt tích cả mấy ngày liền. Tôi bắt đầu quen dần với nỗi cô đơ n sáng thứ bảy, rồi cũng xong, tôi thầm nghĩ.Khi không có Lâm, tôi vào rừng học bài hoặc đi dạo phố với tụi bạn.Lúc trở về trường,anh nhìn tôi nhăn mũi mỉm cười:
- Lạ chưa, hình như không còn nhõng nhẻo với anh,Hạ …đẹp và người lớn hơn trước nhiều lắm đó nghen …
Ký túc xá vào mùa thi tự dưng nhộn nhịp hơn, bàcon trở thành những con mọt sách bất đắc dĩ, rủ rênhau thức thật khuya, học hành,ăn uống cười nói ồn ào. Tôi và Lâm cũng bị cuốn vào cái vòng bận rộn đó. Trong tuần, Lâm đóng trụ phòng tôi mỗi ngày. Anh nói:
- Phòng của Hạ có mùi lá thông, mùi rừng vàmùi sương mù … làm anh học bài mau vô dễ sợ …
Anh tự ình cái trách nhiệm chăm sóc tôi như một cô em lạc loài. Về phần tôi, có một cái gì đó như một nỗi tủi thân, một niềm tự ái ngăn chặn tôi tiếp nhận sự săn sóc của Lâm từngày có sự xuất hiện của Y Lan. Tôi đóng chặt phòng, cấm cửa anh với một tấm bảng lạnh lùng: « xin đừng làm phiền ». Lâm lìlợm ngồi ngay trước cửa cho đến lúc tôi chịu hết nỗi phải « rước » anh vào kèm với một nụ cười ngỏn nghoẻn:
- Tại Hạ tưởng anh học ở thư viện …
Lâm trả lời tôi tỉnh queo:
- Hạ trốn anh sức mấy nổi, anh đi guốc trong bụng Hạ … Kiếp này trời định cho Hạ làm em gái anh rồi … đừng có cứng đầu …
Mùa thi vừa xong tôi có thêm nhiều bạn mới. Một anh chàng tên Thanh, chơi guitar hay đến lịm người, một côbé tên Tường Thụy, vàmột anh chàng nữa mập tròn vui vẻ tên Phú màtụi tôi thường gọi là « Phú Hộ » …
Trời cao nguyên dạo này lạnh căm căm, tuyết bắt đầu rơi lất phất. Mảng rừng mùsương của tôi lóng lánh những cánh lá nhọn như kim bạc. Nhóm bạn mới của tôi thường tụ họp nấu nướng và chơi nhạc ngay trong phòng bếp nóng sực. Một nỗi ấm áp nhènhẹ len vào cuộc sống bình lặng của tôi khi nào không hay... Có những đêm yên ả, Thanh đàn, Tường Thụy hát, tôi và Phú chuẩn bị một bửa ăn khuya ngon lành, mìgói nóng điểm một tí chả lụa và hành lá xắc nhuyễn cũng đủ cho chúng tôi vui vẻ suốt đêm...
Noel sắp đến … Tôi đang chờđón một mùa giáng sinh côđộc ở ký túc xá khi mà tất cả mọi người đều khăn gói về thành phố thăm nhà.Lần này tôi bỗng dưng bình thản hơn, hầu như chấp nhận được sự cô đơn một cách nhẹ nhàng, không ray rức và khổ sở như những năm trước, có lẽ tôi đã … người lớn hơn như Lâm nói hoặc tôi đã chai lì từkhi cảm thấy anh vuột xa khỏi cuộc đời bơ vơ của tôi hoặc nữa có thể là vì Thanh, Tường Thụy, Phú làm tôi cảm nhận rằng mình vẫn đang còn trong lứa tuổi trẻ trung và đầy sức sống …Tôi chẳng muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa … Tôi sợ rằng mình đang chạy trốn một sự thật...
Không khí Noel trong các shop thật lànhộn nhịp, tôi nhẩm tính món tiền túi ít ỏi của mình có thể mua cho Thanh một tập ghi nhạc, cho Tường Thụy một chiếc khăn len và cho Phú một cuốn agenda... Còn Lâm? Tôi cũng đã nghĩ tới một món quànhỏ cho anh... Tôi lượm trong rừng những quả thông chôn vùi dưới tuyết, đem phơi thật khô và tỉ mỉđánh bóng từng chiếc vảy thông cho tới khi chúng có một màu nâu sậm óng ả rồi dùng keo ghép chúng lại với nhau thành một cái giá cắm viết xinh xinh.Món quàcủa tôi chứa đựng cả một trời cao nguyên với mùi nhựa thông vàmùi sương mù đã từng mêhoặc Lâm cộng với cả một bí mật ấp ủ trong tôi cả năm nay... Tôi mang đến cho anh trước khi anh về nhà đón Noel với Y Lan... Lâm hít một hơi dài:
- Anh đem theo về thành phố cho bớt nhớ Hạ... chịu không?
Anh muốn tôi hưởng một đêm Noel ở nhàanh, nơi sẽ có reveillon với gà tây đút lò, có cây sapin lộng lẩy với những quả châu đủ màu, có cả ánh lửa ấm áp từ lò sưởi thơm nồng mùi khói... Tôi thầm kêu … Lâm ơi, anh quên nói làcó cả Y Lan nữa, đẹp rực rở vàquyến rủ như lần đầu tiên gặp mặt... và tôi, con nhỏ lạc loài, hoang dại như rừng thông, sẽ nép mình trong một xó ngắm hạnh phúc người ta như ngắm trái cấm trên cành...
Đêm thứ bảy Lâm chờ tôi ngay trước phòng. Tôi đứng trước ngưỡng cửa nhìn anh, mắt chứa đựng cả một dấu hỏi to tướng, sao anh vẫn chưa về thành phố... đúng làmột chuyện bất ngờ. Lâm nắm chặt vai tôi đẩy vào phòng,anh ra lệnh:
- Cô nhỏ thu xếp valise đi, về nhàvới anh, anh không thích thấy Hạ lủi thủi một mình như bóng ma trên này..
Tôi cãi:
- Thìnăm ngoái Hạ cũng đón Noel một mình mà...
- Năm ngoái khác, năm nay khác … Giọng Lâm dứt khoác..., anh đang đậu xe phiá ngoài, cho Hạ 15 phút thôi đó...
Tôi làm theo anh như một cái máy. Hành lý của tôi nhẹ hều gọn bân, một ít vật dụng cá nhân vàmột hai bộ đồ.Tôi vơ lấy trên kệ một cuốn sách làm bạn đồng hành, phòng hờ lúc nhà anh bận rộn và tôi thìxớ rớ không biết phải làm gì...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...