“Anh…”
“Nói không chừng lão Lâm không trụ được nữa đâu, vừa đúng lúc cũng cần có người nối nghiệp.” Khâu Thiên Kỳ rúc đầu vào cần cổ cậu, tham lam hít lấy mùi hương thuộc về cậu. Lâm Húc Viễn nhìn hắn, lập tức gọi điện thoại đến sân bay.
…..
Lâm Húc Viễn vừa trở về nước liền đi thẳng đến bệnh viện, ông Lâm nằm trên giường bệnh, nhìn đứa con lo lắng chạy vọt vào.”A Húc, con đến rồi à.”
“Ba, xảy ra chuyện gì vậy, bác sĩ có nói làbệnh gì không?” Lâm Húc Viễn cầm tay ông ta, vội vàng hỏi.
“Bác sĩ nói tiên sinh là do vất vả lâu ngày mà thành bệnh.” Dì Mai ngồi bên cạnh gọt táo “A Húc con trở về cũng tốt, giúp tiên sinh xử lý công việc.”
“Ha ha, con người ta già đi rồi thì cũng càng nhiều thêm bệnh quấn lấy thân.” Ông Lâm lạc quan cười cười “Nhưng mà A Húc, ta quả thật đã già rồi, có khả năng không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.
Con mau trở về tiếp nhận công ty đi.”
Đang gọi cậu về sao? Lâm Húc Viễn vô cùng căng thẳng, “Nhưng mà ba à, chuyện kia con còn…”
“Không sao hết, con không phải đã làm việc ở đó một thời gian rồi sao? Sau này con với cậu ta sẽ là đối thủ, công việc trước đây cũng có ích.” Ông Lâm nhìn cậu, gật gật đầu. “Còn nữa, trước đây ba luôn bắt con làm việc này việc kia, cũng vất vả cho con.”
Ông Lâm ra hiệu bảo dì Mai lấy tấm hình trên bàn, nhìn Lâm Húc Viễn nói: “Đây là thiên kim nhà họ Tô, ba đã giúp con liên hệ với nhà họ, con xem thế nào đây?”
Lâm Húc Viễn chần chừ nhìn tấm ảnh. Hôn nhân chính trị ư? Trong hình là một cô gái đang tươi cười ngọt ngào, nhưng mà trong đầu Lâm Húc Viễn vẫn chỉ luôn hiện hữu nụ cười tà khí của Khâu Thiên Kỳ.
….
Năm ngày sau, Khâu Thiên Kỳ về nước, vừa mới bước vào văn phòng, ngay lập tức nhìn thấy một phong thư từ chức đang để trên bàn.
“RẦM!” Hắn hung hăng đấm lên mặt bàn.
“Thiên Kỳ, anh vẫn nóng tính như vậy.” Cửa đột nhiên bật mở, đi vào là một mỹ nam mặc vest tím.
“A Bân.” Khâu Thiên Kỳ cũng không thèm liếc hắn lấy một cái.
“Đừng nghiến răng nghiến lợi kêu tên tôi như thế.” Quách Triều Bân nhìn phong thư đáng thương đang nằm trong tay anh bạn tốt kia, nhanh chóng cũng bị hắn nhìn chằm chằm, “Lâm Húc Viễn? Tên này nghe quen quen.”
Khâu Thiên Kỳ buông thư từ chức, ngồi trên sô pha hỏi, “Cậu không phải đi du học bên Pháp sao? Trở lại làm gì vậy?”
“Ta học xong liền trở lại.” Quách Triều Bân cũng ngồi xuống, một cỗ phong độ của xã hội thượng lưu từ trên người hắn chảy ra.”Nga! Ta nhớ gặp tên này này ở đâu rồi.”
Khâu Thiên Kỳ uống một ngụm nước, mạc danh kỳ diệu nhìn hảo hữu vài năm không thấy này.
“Chính là người thừa kế sắp kết hôn của tập đoàn Lâm thị!”
“Phốc…”
“…” Quách Triều Bân không ngừng nhắc nhở mình chú ý hình tượng, rút khăn giấy lau những giọt nước vương trên áo.
“Sắp kết hôn?” Khâu Thiên Kỳ thì thào.
Di động lại vang, Lâm Húc Viễn nhìn thoáng qua số điện thoại, nhấn nút từ chối cuộc gọi. Đây là lần thứ mấy y cắt đứt điện thoại Khâu Thiên Kỳ? Chính y đều không nhớ rõ.
“Không nghe điện thoại của ta?!” Khâu Thiên Kỳ cơ hồ tưởng bắt được y hành hung một chút. Lại không ngừng ở trong lòng hỏi chính mình, Khâu Thiên Kỳ ngươi thật ngu ngốc, người ta một người nam nhân, muốn kết hôn sinh con thực bình thường. Nhưng là chính mình là không thể trơ mắt nhìn y kết hôn cùng người khác.
Bởi vì không có Lâm Húc Viễn làm bạn, sau khi tan tầm hắn không tự chủ được đến trước cửa câu lạc bộ, đây là địa phương hắn thường đến trước kia.
Vừa đi vào, thanh âm tranh cãi ầm ỹ liền tràn ngập lỗ tai, thanh âm mời rượu, vung quyền, còn có người hôn môi ở trong góc như không có người bên ngoài, trên sô pha ở phòng khách có mấy cơ thể trần trụi đang dây dưa với nhau.
“Khâu tổng, ngươi xin chờ một chút, ta liên hệ với quản lí.” Nhân viên đi bên cạnh hắn không dám chậm trễ. Khâu Thiên Kỳ tùy ý nhìn quét bốn phía, đột nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc, làm cho hắn cảm giác hô hấp đều trở nên khẩn trương đứng lên. Hắn bước nhanh đuổi theo.
“Lâm Húc Viễn!” Hắn bắt lấy cánh tay người kia, đem hắn kéo lại.
“A!” Người bị hắn bắt lấy kinh ngạc quay đầu lại, hoảng sợ nhìn người đột nhiên thô bạo kéo hắn.
“Khâu tổng, hắn là người mới ở chỗ chúng ta, nếu như Khâu tổng thích…”
“Ngươi tên là gì?” Khâu Thiên Kỳ không nhìn nhân viên bên cạnh giới thiệu, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân cùng Lâm Húc Viễn giống nhau như đúc này.
“Ta… Ta gọi là Dương Thần.” Tay bị nam nhân bắt lấy còn run nhè nhẹ.
Khâu Thiên Kỳ quay đầu đối nhân viên một bên nói: “Liền hắn.” Nói xong liền kéo Dương Thần hướng khách phòng đi.
Sauk hi đóng cửa, thanh ầm ồn ào bên ngoài trở nên im bặt, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Khâu Thiên Kỳ dày ngồi ở trên sô pha nhìn Dương Thần đang có chút lạnh run. Quá giống. Nhưng là ánh mắt không phải, Lâm Húc Viễn sẽ không lộ ra ánh mắt sợ hãi như vậy.
Khâu Thiên Kỳ hướng hắn vẫy tay, Dương Thần có chút chần chờ đi tới. Khâu Thiên Kỳ một phen giữ chặt tay hắn, đem hắn kéo vào trong lòng mình, không đợi hắn phản ứng liền cúi đầu hôn trụ.
“Ngô…” Dương Thần từ chối một chút, sau liền cứng ngắc ngồi ở trên đùi Khâu Thiên Kỳ, mặc hắn hôn chính mình. Tuy rằng người trước mắt không giống Lâm Húc Viễn hội vươn đầu lưỡi cùng hắn dây dưa, nhưng là Khâu Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt giống y như đúc này liền áp chế không được dục vọng của mình, muốn hắn. Khâu Thiên Kỳ đem Dương Thần đẩy ngã ở trên sô pha, hung ác hôn hắn. Mãi đến khi Khâu Thiên Kỳ ẩm ướt nóng hôn đến gáy hắn, chính là hơi hơi thở dài liền ngồi dậy, không hề tiếp tục. Một quyền thật mạnh đánh vào trên sô pha.
Dương Thần tuy rằng không biết chuyện như thế nào, nhưng là cũng chạy nhanh ngồi xuống, có chút sợ hãi nhìn hắn: “Thực xin lỗi… ta…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...