Cocktail cho tình yêu

   Đan nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ. Hôm nay cô trực đêm. Làm tại bar Suối Mơ này hơn 1 tuần, cô bắt đầu quen với nhịp sinh học sole hôm ngủ đêm hôm ngủ ngày rồi. Cảm giác đứng 1 mình sau quầy, giữa dãy tủ chứa đầy những chai lọ nhìn ra dãy bàn ghế trống giữa đêm vắng quả là 1 sự kích thích lạ lùng. Cô yêu thích những giờ phút cô độc như thế. Nhưng hôm nay thì bar có khách. 1 ông khách lầm lì gọi 1 chai bia và ngồi từ 10 giờ tối đến tận bây giờ. Dù chỉ trông bar trong mươi ngày gọi là lấy cảm hứng sáng tạo, cô cũng cảm thấy phục cách làm việc của resort. Ngoài dãy nhà sàn phòng nghỉ, khu nghỉ dưỡng này còn có những bar, café rải rác để khách dù dừng chân ở đâu trong thung lũng rộng mênh mông này cũng có thể nghỉ ngơi và cảm thấy thư giãn. Những nơi này luôn phục vụ 24/24, kể cả khi chỉ có 1 người khách như hiện giờ.
   Với tay thay đĩa Paul Mauriat cũ mèm với kiểu chơi nhạc không lời trôi tuột bằng 1 album Café del Mar, Đan buông người khẽ tựa vào cạnh tủ sau lưng, thả lỏng những cơ bắp đã bắt đầu mỏi. Giai điệu bất định buông lơi của nhạc chillout sao mà hợp với quán khuya vắng người làm vậy. Bất giác cô tắt bớt 1 chiếc đèn để bóng tối xâm chiếm quầy rượu. Đứng trong khoảng tối mờ mờ nhìn ra chiếc bàn của người khách duy nhất, Đan lặng lẽ ngắm nhìn. Người khách không già, chỉ khoảng hơn 30 tuổi chút ít. Trông anh ta giống 1 doanh nhân thành đạt ngồi ngẫm nghĩ công việc hơn là 1 khách du lịch cô đơn dù chiếc áo phông Lacoste ngắn tay màu xanh lá cây bỏ trong quần jean xanh nhạt làm anh ta có vẻ khá nhàn hạ. Bờ vai rộng và những bắp tay săn chắc, mái tóc ngắn gọn gàng và cái bụng gọn, 1 nét khỏe mạnh gợi cảm. Sẽ ra sao nếu anh ta mặc 1 bộ vest và thắt cà vạt lụa nhỉ? Đan mỉm cười với chính mình, cô bị bệnh nghề nghiệp là nhìn ai cũng phải tưởng tượng ra họ sẽ hợp với bộ gì.
   Chợt người khách quay ra, gần như chạm phải ánh mắt hơi cười của cô nếu như đèn đủ sáng. Có lẽ cô phải cảm ơn cái bóng tối ở quầy rượu này. Cô với tay bật đèn, lên tiếng để đôi mắt có vẻ hơi khắc nghiệt kia không phải nheo nheo tìm kiếm lâu:
   - Anh cần thêm gì ạ?
   - Tôi định nói là cần thêm chút ánh sáng, nhưng cô đã cho rồi.
   - Xin lỗi - Đan mỉm cười nhẹ nhàng - Vừa rồi tôi hơi nhức mắt.
   - Không sao!
   Giọng nói lạnh lẽo, không hợp với vẻ gợi cảm bên ngoài chút nào, Đan nghĩ thầm. Nhưng cô không tỏ vẻ gì cả, cúi xuống chăm chú lau những chiếc ly mà cô đã lau đến chục lần. Tiếng guitar trễ nải thoảng trong tiếng lá xào xạc và chuỗi nhạc âm u như của đàn ống nhà thờ gợi nên 1 tâm trạng khó tả. Quả là 1 đêm dài!
   Lập đăm chiêu nghĩ về thỏa thuận giải phóng mặt bằng anh vừa chớp nhoáng ký chiều qua. Quyết định thuê dải đất bờ biển miền Trung khô cằn ấy của anh có lẽ hơi vội vàng nhưng anh không thể làm khác. 1 công ty liên doanh với Đài Loan lăm le biến vùng cát trắng thiên đường ấy thành tập hợp mấy cái casino chỉ dành cho đám ngoại kiều lắm tiền, và có gì đảm bảo là đám thương nhân người Hoa sẽ không biến chốn nguyên sơ đó thành 1 khu "đèn đỏ" hạng sang chứ! Hừ, anh đã quá biết chúng mà. Khu đất vào tay anh, dù có thể chậm hơn 1 chút nhưng nó chắc chắn sẽ trở thành 1 khu nghỉ dưỡng đẹp và thanh bình, cho cả những người sống bên trong nó lẫn người dân xung quanh, giống như nơi mà anh ngồi đây.
   Phóng tầm mắt về dãy phòng nghỉ mờ mờ dưới ánh đèn phía xa, anh thở ra 1 cách khoan khoái. Em trai anh đã làm tốt hơn cả mong đợi của người lạc quan nhất. Khu nghỉ dưỡng cách thành phố chưa tới 60 cây số vừa xây dựng xong không lâu đã hút khách kha khá. Công việc được bố trí hợp lý, gọn nhẹ nhưng vẫn đem lại hiệu quả tốt. Đội ngũ nhân viên cũng vậy, không nhiều người nhưng ai cũng có vẻ thạo việc, kể cả cô nàng đứng quầy bar kia.
   Trước khi lên đường đi miền Trung cho dự án resort ven biển, Thạch chỉ kịp nói với anh là nên hỏi Quỳnh Anh về nhân viên tên Hoài Đan ở bar Suối Mơ. Quỳnh Anh đã về thành phố chăm con ốm nên anh vẫn chưa hỏi được. Nghe nhân viên đồn là Thạch đã từng ngồi với cô ta cả đêm ngoài sân vườn. Có lẽ cô nàng này chính là đối tượng khiến em anh trở nên mơ màng bấy lâu nay. Cũng đẹp đấy, nhưng sẽ hơi già nếu so với vẻ măng sữa của Thạch. Lập nhếch môi khinh mạn. Chắc cô nàng cũng đã tốn 1 ít công sức để tiếp cận được thằng em ngờ nghệch của anh. Anh nhướng mắt làm 1 cử chỉ như gọi.
   Đan tiến đến bên bàn, bộ váy áo đồng phục vải pha nylon quá nhiều lại bó sát làm cô cảm thấy không tự nhiên, nhất là với ánh mắt sắc lạnh của người khách này. Anh ta nói cộc lốc:
   - Tôi hết bia rồi.
   - Vâng - Đan gật đầu, từ tốn nhấc chai bia đem đi. Cô quay trở lại với 1 chai bia khác.
   Lập nhếch mép cười:
   - Tôi không gọi bia. Cô không thấy uống 2 chai bia liên tiếp là quá nhàm à?
   - Rất xin lỗi anh - Đan mở quyển thực đơn - Mời anh chọn đồ uống khác.
   - Cô không biết khách cần gì sao?
   "Mới 1 chai mà đã muốn gây sự?!" Đan thoáng nghĩ, định hé môi châm chọc, nhưng cô nhớ ngay ra là mình đang làm việc. Khẽ cúi đầu với vẻ nhũn nhặn nhất, cô nói với 1 giọng nhẹ nhàng:
   - Anh vui lòng chờ vài phút.
   Cô quay người trở về quầy rượu. 1 ounce rưỡi Vodka, thêm ba phần tư ounce Kahlúa rồi lắc đều, cô lấy 1 chiếc cốc thấp trong ngăn đá tủ lạnh ra. Chiếc cốc có 1 lớp đá ở dưới, cô đổ rượu vào và bưng tới bàn của khách.
   - Đây là Black Russian - Người Nga Đen, 1 loại cocktai đơn giản bao gồm rượu Vodka và rượu mùi cà phê. Anh nên uống trước khi phần đá rời ra khỏi thành cốc.
   Cúi người lễ phép, Đan quay về quầy. Lập nhìn theo dáng đi uyển chuyển của cô, có 1 chút ngỡ ngàng trong mắt. Anh nhấp ly rượu, rượu nặng cháy cổ và mùi cà phê thơm váng vất, lạnh nhưng dễ chịu vô cùng. Khá lâu rồi anh mới lại uống 1 ly Vodka. Mà lại uống theo cái kiểu lạ lùng này!
   Đã bắt đầu có những đợt nắng nóng khá gay gắt. Du khách từ thành phố và cả những tỉnh xa kéo về đây ngày 1 đông. Khu nghỉ dưỡng bắt đầu vào mùa khai thác chính. Hôm nay là ngày cuối cùng Đan làm việc tại bar Suối Mơ. Tuy chỉ là công việc tham khảo trong nửa tháng nhưng cô cũng cảm thấy gắn bó với nó, khi phải chia tay cũng có cảm giác quyến luyến không nỡ. Trưa nay bar khá đông khách. 1 đoàn cựu chiến binh trung niên vừa tò mò gọi B52 vừa ôn lại thời bom đạn. Cô luôn tay quẹt diêm mồi lên những ly rượu 3 tầng đẹp mắt mang tên pháo đài bay ấy, thấy vui vui khi ngọn lửa xanh bốc lên trên miệng ly và những tràng vỗ tay tán thưởng của khách vang lên. Chợt có tiếng xì dài ở góc xa, 1 giọng nữ kênh kiệu:
   - Có thế mà cũng nhặng xị lên!
   Đan hướng mắt về âm thanh khó nghe ấy. Chủ nhân của giọng nói hơi ngang tai đó là 1 cô gái mặc áo yếm màu hồng rực. Đan không lạ gì cô ta, hoa hậu Sóng và Cát năm ngoái, người mẫu sáng giá Minh Ánh. Có lẽ Minh Ánh chẳng biết Đan là ai chứ cô thì khó mà quên cô ta được. Cô ta đã từ chối mặc quần áo của nhà may Molly chụp ảnh, vì "nhãn hiệu không có tên tuổi". Lần đó bọn Đan thiệt hại mất vài triệu đồng khi phải làm việc lại với ông phóng viên ảnh và 1 người mẫu khác. Có lẽ nên làm gì đó để cô ta thụt cái lưỡi nhọn vào! Hôm nay là ngày cuối cùng, cô cũng không còn phải giữ ý quá mức nữa. Tiến đến bên bàn, Đan nhã nhặn nói:
   - Thưa, chị cần gì ạ?
   - Pha ly gì độc độc tí đi!
   - Dạ.
   Đan trở lại quầy 1 lát rồi quay trở lại với 1 ly rượu 3 tầng. Đặt trước mặt người đẹp kênh kiệu, cô nghiêng người lễ phép:
   - Rượu hơi nặng, nên uống từ từ và chống chỉ định với phụ nữ có thai. Nếu...
   - Người tôi thế này mà cô bảo mang bầu à? - Cô nàng quắc mắt, rồi liếc xuống bàn, kẻ cả khen 1 câu - Cũng bắt mắt đấy!
   Rồi cô ta bưng ly lên uống 1 hơi và ngay lập tức nhổ ra, giọng the thé nhức óc:
   - Cô cho tôi uống cái khỉ gì vậy? Kinh tởm quá đi mất! Kinh quá!
   Đan bình thản cúi xuống lau chỗ rượu cô ta vừa phun ra:
   - Xin lỗi chị, loại này nên từ từ thưởng thức chứ không nên uống liền 1 hơi. Đây là rượu 3 tầng, 3 màu. 2 tầng trên là rượu Vodka trắng và rượu Brandy vàng, tầng dưới cùng là rượu mật rắn.
   Những bàn xung quanh nãy giờ nín lặng theo dõi chợt ồ lên những tiếng cười khoái trá.
   - Ha ha, quá độc, quá độc! Đúng là cầu được ước thấy nhé.
   - Yêu cầu cái là có ngay. Phục vụ hơi bị tốt!
   Rõ ràng là không ai ưa vẻ kênh kiệu cũng như những lời xấc láo của cô gái ăn mặc nghèo nàn này. Họ lấy làm thích thú vì cô gái phục vụ đã trừng trị cô ta thích đáng.
   Vừa ngượng vừa đắng họng, Minh Ánh không thể nói được câu gì cho ra hồn. Cô ta chỉ lắp bắp mấy từ gì đó không thể hiểu. Đan đặt xuống trước mặt cô ta 1 cốc nước trắng và 1 ly cocktail có màu hồng rất đẹp:
   - Xin lỗi vì đã làm chị cảm thấy khó chịu. Chúng tôi xin mời chị 1 ly cocktail khác, miễn phí. Loại này có nhiều sirop lựu Grenadine, không nặng lắm, tên nó là Pink Lady - Hồng Nương. Nó rất hợp với chiếc áo và màu son của chị.
   - Được rồi, để đây đi! Cô nói nhiều quá đấy!
   - Tôi là nhân viên thực tập nên còn sơ suất, mong chị thứ lỗi.
   Cúi người 1 cách quá kính cẩn, Đan quay đi, bỏ mặc cặp mắt tức tối của cô người mẫu tóe ra những tia lửa đe dọa. Nhận yêu cầu cho 1 đôi tình nhân ở bàn bên xong, chưa kịp đi về quầy, cô đã thấy giọng Minh Ánh cất lên nhão nhoẹt:
   - Anh Lập!

   Đan có nghe đến tên Lập, anh ta là anh trai Thạch. Hôm trước cô có nghe nói là Thạch được điều vào khảo sát lô đất mới ở miền Trung. Anh trai anh, cũng là ông chủ thực sự của khu nghỉ dưỡng này, đến nắm quyền điều hành trong lúc chị Quỳnh Anh về thành phố chăm con ốm. Mấy hôm Đan ở miết bên khu B nên những chuyện ở khu văn phòng cô chỉ nghe qua những lời kể ít ỏi của Thảo.
   - Anh lên cho em hỏi tội đây! - Giọng Minh Ánh lại vang lên. Cô người mẫu nhoài người qua lan can với vẻ nũng nịu, cô ta đưa tay ra như muốn túm lấy "anh Lập" nhấc lên vậy. Có tiếng cười khẽ rồi những bậc thang dẫn lên quán bar rung rung. Đan giấu tiếng cười nhạt trong cổ. Minh Ánh muốn gọi ông chủ lên để cảnh cáo cô đây mà! Cô quay trở về quầy làm nước cho đôi tình nhân dễ thương, không đếm xỉa gì đến màn diễn mùi mẫn của cô người mẫu. Nhưng 1 giọng nói quen quen vang lên khiến cô phải ngẩng đầu.
   - Em làm gì mà sang tận đây? - Lập nở 1 nụ cười nhạt nhẽo, giọng của anh đượm vẻ lãnh đạm, như thể anh hỏi mà không cần biết câu trả lời.
   "À, hóa ra người cô độc trong đêm hôm trước là ông chủ vi hành!" Đan thở phù 1 hơi. Cô đã hi vọng gặp được 1 gương mặt ông chủ vui vẻ cởi mở giống như Thạch. Hóa ra lại là 1 người cô đã từng đụng độ. Mà hay làm sao, cả anh ta lẫn bạn gái anh ta đều kiếm cớ gây sự với cô! (ai gây sự với ai trước đây ta::))
   Bưng nước cam ra cho đôi tình nhân dễ thương xong, cô quay ra bàn của Lập và Minh Ánh, lễ phép đưa quyển thực đơn:
   - Thưa anh dùng gì ạ?
   - Này cô - Minh Ánh cong môi lên báo trước 1 câu nói lắm vị chanh - Cô không biết đây là ai à?
   - Xin lỗi, tôi là nhân viên thực tập, tôi không biết hết mọi người ở đây.
   - Được lắm, để rồi xem cô còn lý sự bao lâu nữa. Đây là...
   - Ánh - Lập cắt ngang phũ phàng làm gương mặt Minh Ánh đang bừng bừng khí thế bỗng xìu xuống. Đưa mắt nhanh về phía đôi tình nhân dễ thương đang xuýt xoa khen nước cam ngon, anh quay sang Đan nói lãnh đạm - Cho tôi ly nước cam.
   - Dạ.
   Trong lúc Đan trở lại quầy pha chế, Lập nhìn vẻ mặt còn chưa nguôi tức tối của Minh Ánh. Anh chờ những lời chao chát của cô ta tuôn ra.
   - Con dở hơi này - theo cái hất mặt của Ánh, Lập nhìn về phía quầy, Đan đang vắt cam với chiếc máy chạy điện màu trắng, vẻ mặt bình thản như chẳng quan tâm đến gì ngoài "những tép cam tươi thứ thiệt" vậy - Nó làm em tức chết được!
   Lập nhếch mép cười lơ đãng với cảnh đôi tình nhân đang cắm 2 ống hút vào chung 1 cốc. Giọng Ánh vẫn chảy ra từng chữ:
   - Nó cho em uống rượu mật rắn.
   - A, cái đấy bổ lắm - Giọng Lập châm chọc, anh thừa biết cái kiểu đỏng đảnh của cô người mẫu này.
   - Kinh không thể tưởng tượng được! Đã thế nó còn xỏ xiên móc máy, làm ấy lão già nhà quê ngồi đằng kia cứ cười đểu em.
   - Anh nghe loáng thoáng thì thấy cũng đủ lịch sự rồi. Em không cẩn thận xong rồi lại kêu ca cái gì!
   - Anh lại còn nói em nữa hả? Vì ai em mới bỏ diễn lên đây chứ? Người ta trải thảm đỏ mời thì không đi, mò lên đây để nhân viên của anh coi thường.
   - Thôi nào! - Lập phẩy tay với vẻ ngán ngẩm. Anh chán ngấy giọng điệu "vì anh mà em bỏ vinh quang" của mấy cô người mẫu. Nhếch môi châm chọc anh nói tiếp:    - Ai dám coi thường em... ngoài anh!
   - Hả, anh nói cái gì đấy?
   Minh Ánh nhảy chồm lên, chưa kịp làm gì tiếp thì Đan bưng ly nước cam tới, cô ta đành ngồi xuống, hậm hực trút giận sang phía khác:
   - Dọn mấy cái này nhanh nhanh tí đi. Phục vụ gì mà để bàn khách bừa những ly bẩn.    Đan im lặng dọn mấy chiếc ly rỗng rồi đi về quầy rửa. Cô chán cô người mẫu tới mức chẳng buồn nghĩ tới việc đối đáp lại nữa. Còn vài phút nữa là hết ca trực của cô rồi.
   Nhìn theo đôi gót chân trần sau chiếc quai sandal của cô phục vụ, Lập lãnh đạm nói:
   - Nếu em định đòi anh đuổi việc cô ta thì đừng mất công nói ra làm gì, nhé.
   Minh Ánh cười lả lơi, cô nàng biết tính ông chủ trẻ này. Anh ta có thể ngay lập tức thô bạo hất cô ra sau khi âu yếm vuốt ve. Vậy nên đừng có dại mà động vào. Nở 1 nụ cười đắm đuối, cô ghé vào tai Lập, nói bằng giọng ngọt ngào nhất có thể:
   - Em đâu dám đòi thế. Em chỉ đòi anh 1 chút xíu... cái khác thôi.
   Lập cũng cười theo cô ta. Bàn tay anh trượt từ mái tóc xuống bờ vai đang chìa ra mời gọi. Xét cho cùng, anh thích những cô gái biết cách quyến rũ.
   Lập bước ra khỏi phòng tập. Thời tiết mấy hôm nay thật kinh khủng. Nắng như rang khô mọi thứ. Trưa nay từ bar Suối Mơ về, chẳng hiểu sau anh cảm thấy mệt mỏi. Minh Ánh õng ẹo mãi không thấy anh phản ứng gì thì cũng chán, bực tức bỏ về thành phố. Còn anh thì ngủ vùi trong phòng đến tận xế chiều. Tỉnh dậy, Lập cảm thấy bức bối khó chịu. Người anh cứ như bị nung trong lò, nóng phừng phừng và bứt rứt không yên. Chết tiệt! Anh rủa thầm bản thân như vậy rồi vào phòng tập thể hình mở máy tập đến mệt nhoài. Cảm giác bức bối dịu đi nhưng cổ họng anh vẫn khô đắng. Giá bây giờ có ly nước cam như lúc trưa thì tốt biết mấy.
   Phải nói là cô ả Hoài Đan này cũng đáng mặt khi bắt hồn được thằng em anh. Cô ta pha rượu pha nước tuyệt hảo, lại biết cách đối đáp. Ôi trời, nhìn cái vẻ tức tối mà không làm gì được của Minh Ánh, anh thấy buồn cười quá thể. Đã vậy, cô ta lại còn đẹp. Nét đẹp không đập vào mắt sỗ sàng như mấy cô người mẫu vây quanh anh, chỉ nhẹ nhàng và tự nhiên, không kiểu cách nhưng cũng khiến khối kẻ đứng tim.
   Mải nghĩ, Lập đi vào khu vườn hoa hồng lúc nào không biết. Núí Ba resort có 1 vườn hoa hồng giống Pháp rất đẹp, hoa to, cành thẳng mập và ít gai, mùi hương ngào ngạt. Trừ những khi hoa rộ, nhân viên có thể cắt bán cho hàng hoa ở thành phố, thời gian còn lại, vườn hoa cứ tự nhiên khoe sắc rực rỡ. Có tiếng con gái rì rầm, Lập đưa mắt nhìn. 2 cô nhân viên của anh đang chụm đầu vào 1 bông hồng nhung nở xòe. 1 cô có lẽ nhỏ tuổi hơn đang vuốt nhẹ tay lên những cánh hồng, dáng điệu thận trọng. Bất giác Lập mỉm cười. Nhân viên ở đây phần lớn là người địa phương, anh tưởng toàn những cô thường thường, hóa ra cũng nhiều người xinh xắn quá. Như cô bé bên hoa hồng này chẳng hạn! Gương mặt bầu bĩnh hồng ửng trong ráng chiều, cánh mũi phập phồng, cái miệng cười tươi tắn và thân hình tròn lẳn đầy đặn, trông cô bé như vừa bước ra từ 1 bức tranh Phục hưng vậy.
   - Bích ơi! Bích!
   Tiếng gọi từ xa cắt đứt luồng tư duy phân tích sắc đẹp của Lập và khoảnh khắc đáng yêu của 2 cô gái. Cô lớn tuổi hơn nghiêng tai nghe tiếng gọi rồi bảo:
   - Mẹ chị gọi rồi. Chị về đây. Trưa mai qua chỗ chị nhé!
   - Vâng, trưa mai em qua. Em chào chị.
   Thảo vẫy tay chào bạn xong lại cúi xuống bông hồng. Cạ cạ mũi vào cánh hoa, cô giật mình vì 1 giọng đàn ông vang lên:
   - Cẩn thận đấy nhé, Thảo.
   Đứng thẳng người lên, cô nheo mắt nhìn về phía người vừa nói. Phải lát sau cô mới nhận ra đó là ai:
   - Dạ, em chào giám đốc. Anh vừa bảo gì em ạ?
   - Ờ, anh nhắc Thảo cẩn thận. Sâu hoa hồng to lắm.
   - Dạ, em không sợ sâu đâu ạ.
   Lập ngẩn ra vì câu trả lời quá sức thành thật của cô gái trẻ. Có lẽ cô bé này mới ở trong rừng ra. Chẳng biết nói chuyện "làm hàng" mà cũng chẳng sợ sâu bọ. Anh chắp tay sau lưng bước song song với Thảo qua những luống hoa.
   - Thảo làm ở khu nhà nghỉ sinh thái trung tâm à?
   - Không ạ. Em phụ trách dãy nhà sàn suối Mây.
   - Ờ, anh nhầm. Lâu không lên đây, quên hết cả. Thạch chắc nhớ hơn anh.
   Mặt Thảo lại đỏ ửng lên vì câu nói vô tình của Lập. Cô lúng túng phủi tay áo bám phấn hoa rồi nói lí nhí:

   - Muộn rồi, em xin phép giám đốc, em về.
   - Ờ, Thảo về đi.
   Lập nhìn theo vẻ ngượng nghịu của cô bé, thoáng khó hiểu, nhưng rồi anh tiếp tục rảo bước.
  Đan thức dậy sớm. Sau 15 ngày "thực tập", cô trở lại phòng mình ở dãy nhà sàn. Cả buổi chiều tối và đêm qua, cô miệt mài phác thảo những mẫu đồng phục cho nhân viên Núi Ba resort. Cũng không nhiều mẫu lắm nhưng cô phải phác nhiều kiểu nhỏ dành cho nhân viên các bộ phận khác nhau. Xong việc thì trời đã hửng sáng. Cô chợp mắt 1 lát rồi trở dậy. Có lẽ cô nên thưởng ình 1 ngày thư giãn hoàn toàn. Trước hết phải đi dạo 1 vòng và bơi cái dã!
   Nghĩ là làm, Đan thay bộ đồ bơi màu xanh có sọc trắng, cặp tóc cao lên, quấn 1 chiếc khăn lụa xanh sẫm thành chiếc váy để che đôi chân trần, cô đi chầm chậm men theo con đường dốc vắng lặng về phía bể bơi. Mới gần 6 giờ sáng, trời chưa nắng, lũ chim lách chách nhảy nhót trên mặt đường. Nghe bước chân người, chúng bay ào lên, để lại những tiếng cãi cọ ríu rít. Đan mỉm cười, cô huýt sáo 1 bản nhạc thiếu nhi vui nhộn.
   Bể bơi sáng sớm chẳng có 1 bóng khách. Đám nhân viên qua 1 đêm trực còn nguyên vẻ uể oải nhưng nụ cười của họ không vì thế mà kém tươi. Đan xuống nước sau vài động tác khởi động. Nước hơi lạnh nhưng bơi 1 lát là người cô ấm lên. Khoát nước đều đặn, ngụp xuống ngoi lên đều đặn, Đan bơi 1 hơi hết 3 vòng bể. Dừng ở chỗ nước sâu vừa phải, cô thả lỏng người tự do và chầm chậm đạp chân để thân hình trôi ngang bể. Đang mơ màng khép mắt, chợt cô giật mình vì 1 bóng người. Lập đang đứng trên lan can 1 ngôi nhà sàn gần đó nhìn xuống chỗ cô. Vẻ mặt anh ta kín bưng nhưng cô như cảm thấy được nụ cười lạnh lẽo giễu cợt thấp thoáng. Xoay người đổi kiểu bơi khác ít phơi bày hơn, cô cố gắng bơi hết 1 vòng bể nữa rồi lên bờ. Bơi dưới sự giám sát của ông chủ resort là 1 việc chả thích thú gì!
   Vừa quấn lại chiếc khăn lụa, Đan đã thấy "ông chủ" lững thững tiến lại. Vẻ lờ lững nhàn tản này ẩn chứa nhiều phiền toái đây...
   - Chào đồng chí chế tạo B52! - Lập lấy giọng bông đùa để xua đi cảm giác mình đang bị hấp dẫn.
   - Chào anh. Rất tiếc phải thông báo với anh, tôi không còn là nhân viên ở đây nữa.
   - Sao vậy? Tôi nhớ là mình đâu có đuổi việc cô.    - Vâng, tôi cũng không nhớ là mình đã làm gì để có thể bị đuổi. Tôi hết hạn thực tập thôi.
   - À, thế thì cô sẽ không được bơi miễn phí ở bể này đâu đấy.
   - Tất nhiên, tôi sẽ trả tiền đầy đủ, cả tiền phòng và tiền ăn nữa! Nhưng không phải bây giờ.
   Lập chưa kịp đáp trả thì có tiếng chân bước đến. Anh quay lại và nhận ra là cô bé bên hoa hồng hôm qua. Thảo mặc 1 bộ đồ bơi kẻ ca rô đen trắng đơn giản, cô cười cúi chào anh rồi ríu rít níu tay Đan:
   - Chị dậy sớm thế? Em qua phòng gọi không thấy chị thưa lại tưởng chị ngủ say.
   - Chị bơi xong rồi. Đang định về đây cô nương ạ.
   - Ấy, sao nhanh thế? Chị ở lại bơi cùng em cho vui. Rồi mình đi ăn sáng.
   - Ừm, đêm qua chị thức khuya nên hơi mệt. Chị không ăn đâu, nhưng chị sẽ ngồi ghế chờ. Thảo khởi động kỹ vào nhé. Nước hôm nay hơi lạnh.
   Dứt lời, Đan đi về phía chiếc ghế gấp ngồi xuống gỡ cặp tóc xõa ra hong, không chú ý gì đến gã đàn ông đang cho tay vào túi quần đứng sững ở gần đó.
   Lập tần ngần đi quanh bể 1 lát, cố gắng không đưa mắt về phía cô gái với mái tóc mềm lượn sóng kia. Anh nhìn Thảo bơi 1 cách trìu mến. Chắc cô mới biết bơi, kiểu đập nước trông còn cứng gượng, và cũng chỉ bơi rón rén ở những vùng bể không sâu lắm. Được 1 lát, cô lại bám vào thành bể để nghỉ. Rất tự nhiên, Lập cúi xuống khom người hỏi chuyện và cười với cô. Thảo nói vài câu rồi lại tiếp tục bơi. Anh đứng thẳng dậy và nhận ra Đan ở ngay sau mình từ lúc nào. Cô gạt mấy lọn tóc ướt qua vai, nói nhỏ vừa đủ để anh nghe:
   - Nếu tôi là anh, tôi sẽ tránh Thảo.    - Cô bé xinh đấy chứ, và dễ thương 1 cách thật thà... à không, thật thà 1 cách dễ thương.
   - Không thuộc goût của anh đâu!
   - Cô có vẻ am hiểu sở thích đàn ông nhỉ!
   - Nếu anh cho là như thế thì tôi sẽ như thế! - Đan nói với vẻ cáu kỉnh, cô không thích vẻ châm chọc của Lập chút nào. Ngập ngừng 1 chút, cô nói tiếp - Tôi nghĩ đến anh Thạch thôi.
   - Đó có vẻ là nhiệm vụ cao cả của cô, đúng không?
   - Tôi không hiểu ý anh, cũng không muốn hiểu. Tôi chỉ cảnh báo anh. Vì những gì tôi nhìn thấy chiều qua ở vườn hồng và sáng nay có thể khiến anh trở thành 1 ông anh tồi.
   - À, cô em theo dõi tôi đấy hả? Hay cô định chuyển mục tiêu?
   - Tôi chỉ tình cờ nhìn thấy thôi. Chả có mục tiêu nào ở đây cả! Anh nên cẩn thận và tôn trọng Thảo 1 chút. Cũng là tôn trọng em mình luôn.
   - Tại sao cô cứ thích lôi thằng Thạch vào đây thế? Chẳng lẽ tôi không để mắt đến cô là không tôn trọng nó à?
   - Này anh, anh nói lảm nhảm cái gì thế? Tối qua anh có uống quá say không? Tôi thấy anh...
   - Không, tôi hoàn toàn tỉnh táo - Lập ngắt lời cô 1 cách phũ phàng - Lần gần đây nhất tôi uống rượu là cái thứ Vodka cà phê quái quỷ của cô. Nó làm tôi thức chong chong cả đêm!    - Bỏ qua mấy vấn đề rượu đó đi. Tôi nhắc lại với anh là anh đừng động tới Thảo. Anh Thạch có thể sẽ không làm gì chứ tôi thì không chắc là mình sẽ tha cho anh đâu.
   Lập nhìn theo cô nàng bartender đang xăm xăm bước đi, chiếc khăn lụa xanh thẫm quấn quýt vào đôi chân thẳng. Cô ta có thân hình đẹp, gương mặt cá tính, và quan trọng là cô ta thật sự cá tính, anh cho là như thế. Giá mà cô ta cao thêm vài cm! Đi vòng qua thành bể bên kia nói với Thảo câu gì đó rồi đi thẳng, cô ta thậm chí còn không thèm lườm anh lấy 1 cái. Bóng khăn lụa đã ra tới con đường nhỏ dẫn về khu nhà sàn, Lập vội vã chạy theo.
   Đan bước nhanh, cô biết "ông chủ" đang ở ngay sau mình. Với cái kiểu ăn nói dễ đụng chạm của cô và những câu châm chọc móc máy của anh ta, 1 cuộc cãi cọ rất có thể bùng nổ. Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở lại Núi Ba, cô cũng không muốn gây chuyện gì ầm ĩ.
   Mải để ý phía sau, Đan gần như đâm sầm vào người trước mặt, nói đúng hơn là 2 người trước mặt. Cô quay lại định xin lỗi nhưng câu nói tắt ngang giữa chừng. Đó là Vinh và... bà Dung, người đàn bà chủ phòng trà đáng tuổi mẹ anh ta. Họ đang ôm eo nhau tình tứ. Vinh nở 1 nụ cười rất đểu:
   - À, thì ra em ở đây. Hèn nào anh gọi điện và đến nhà tìm đều không thấy.
   Đan nghẹn ngang cổ, cô chưa tìm được câu nói nào để đáp lại thì người đàn bà đang tuổi hồi xuân đã nhanh chóng tiếp lời:
   - Chúng tôi không gặp nên chỉ gửi thiệp báo hỉ cho em ở nhà.
   - Ồ, cả tháng nay tôi ở trên này nên không biết - Đan nhún vai, phác 1 cử chỉ như biết lỗi, giọng cố bình thản - Xin chúc mừng 2 người.
   - Cảm ơn - Người đàn bà đứng tuổi nói với vẻ ngượng ngập giả tạo.
   Vinh lại nở 1 nụ cười rất mê hồn, anh ta nhẹ nhàng kéo... vợ kèm theo câu nói ngọt như đường:
   - Mình đi, em! Chào Đan nhé.
   Đan mỉm cười, đưa tay vẫy chào họ. Dạ dày cuộn lên, cô phải cố gắng lắm mới ngăn mình không nôn mửa. Cách đây hơn 1 tháng, tên đểu cáng ấy vẫn còn nói yêu cô nhất trên đời! Hít 1 hơi, cô lặng lẽ bước tiếp, đôi bàn chân đau rát như bị bỏng. Cô không để ý đến người nãy giờ vẫn đi theo mình. Giọng anh vang lên phá tan sự yên tĩnh trên con đường rợp bóng cây:
   - Bà ta giàu nhất nhì thành phố. Anh bạn cô khá đấy!
   - ...
   - Cô không thấy họ đẹp đôi à? Tuy tuổi tác có chênh lệch chút ít nhưng trông tình tứ ra phết.

   - ...
   - Cô cũng phải xem lại mục tiêu của mình đi thôi.
   - ...
   - Hoặc là hỏi anh bạn cô cách săn con mồi khác béo hơn. Anh ta có vẻ nhiều kinh nghiệm hơn cô.
   - Anh im đi được không? - Đan nghiêng mặt qua phía anh 1 chút, nói như hụt hơi. Lập nhận ra 1 dòng nước ướt nhòe gương mặt dường như nhợt nhạt đi rất nhiều.
   Lập thoáng bối rối. Anh không thích những giọt nước mắt trên gương mặt phụ nữ. Chúng quá nhỏ nhưng lại dễ nhận thấy, quá yếu ớt nhưng lại không thể cưỡng lại được. Từ trước đến giờ anh luôn cố gắng thật phũ phàng và vô tình trước những hạt ngọc dễ vỡ ấy. Nhưng lần này thì thật khó khăn cho anh nếu phải tỏ ra tàn nhẫn trước vẻ lặng lẽ chịu đựng của Đan. Cái tên điếm đực vừa đi khỏi hẳn là đã bỏ rơi cô ta để rảnh tay đào mỏ vàng to nhất nhì thành phố. Ồ, nhưng cô ta thì cũng có tốt đẹp hơn hắn đâu! Thằng em anh chẳng đang chết mê chết mệt mà bao bọc cô ả ở đây hay sao? Nghĩ đến đây, giọng Lập bỗng trở nên cay nghiệt:
   - Cô khóc vì cái gì mới được chứ? Thằng Thạch tuy ngờ nghệch nhưng cũng không tệ đâu! Cô sẽ dắt mũi nó, rồi tất cả ngon lành thôi.
   Đan ngoảnh mặt nhìn như xác định xem người vừa nói đúng là Lập. Cô nhả từng chữ rành rọt:
   - Thần kinh của anh có vấn đề à?
   - Có thần kinh của cô gặp vấn đề thì có, thưa cô... em. Cô đang tiếc 1 thằng lưu manh mà so với em tôi nó không bằng 1 cái móng tay cáu ghét!
   Đan đứng sững giữa đường, quên cả tình trạng trang phục ít kín đáo của mình, cô quay phắt lại trừng đôi mắt còn đỏ hoe lên:
   - Tôi tiếc ai, tiếc cái gì, không cần anh chỉ bảo. Và anh bỏ cái kiểu gán ghép tôi với em trai anh đi. Làm thế lố lăng lắm!
   - A ha, cô lại còn cho rằng tôi gán ghép nữa. Mẹ kiếp, ta chơi bài ngửa với nhau nhé, cô em. Trông cô cũng khá đấy, cũng không đến nỗi bại não và vô lương tâm. Tôi rất đồng ý để cô mồi chài xỏ mũi thằng em tôi. Còn hơn là để nó rơi vào tay đám yêu nhền nhện ngu dốt đầy rẫy ngoài kia.
   - Anh...
   - Yên nào, tôi đang nói, tôi không thích bị cắt ngang! Sau này tôi cũng hoan hô nếu cô bước chân vào nhà tôi làm em dâu. Nhưng cô đừng có giao thiệp với cái loại lưu manh như vừa rồi, nếu không thì tôi sẽ làm tất cả để dứt thằng Thạch ra khỏi cô. Và cô cũng không được yên thân với tôi đâu! Tôi nói thế đã rõ ràng với cô em chưa?
   - Rõ rồi! - Đan nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của người đàn ông dối diện. Cô nhắc lại câu nói của mình 1 lần nữa rồi vung tay tát mạnh. Lập bị bất ngờ, anh không kịp quay mặt tránh. Giọng Đan rít qua kẽ răng:
   - Đồ tâm thần! Đừng có nghĩ ai cũng vừa dốt vừa tham như cái đám chân dài óc ngắn vây quanh anh.
   Cô chao người bước đi mấy bước rồi nghĩ thế nào lại quay lại. Lần này cô không tát anh mà nhìn trừng trừng từ đầu đến chân anh, gằn giọng:
   - Trước khi nói gì, ông nên nhớ trong đầu mình còn có cái gọi là não và dùng đến nó 1 chút. Tôi nói thế ông hiểu chứ ạ?
   Không đợi Lập trả lời, cô quay vội đi, lần này là đi thẳng.
Trong ánh sáng huyền ảo ma quái, 2 bóng đen sẫm chầm chậm đi ngang, đôi mắt dường như vô hồn lướt qua những gương mặt tối sầm. Chợt 1 hồi trống đổ dồn, ánh sáng chói lòa ở cuối đường, 1 cô gái với mái tóc buông xõa tiến dần về phía... 
   - Dừng lại! 
   Đèn bật sáng, Đan quệt mồ hôi chảy thành dòng trên cổ. Cô trèo lên sân khấu, nơi cô người mẫu tóc xõa đang đứng trơ khấc. 
   - Mình đã nói trước rồi, Thùy đừng lắc hông quá mạnh như vậy. Giữ yên vai. Giữ yên cả người. Chân bước ngắn lại và nhấc nhẹ thôi... Như thế này nhé... Đó, Thùy thấy chưa? Như thế sẽ tạo hiệu ứng tốt hơn. Khán giả sẽ tập trung vào bộ trang phục... Đừng, đừng vung hay chống tay, cứ để xuôi tay xuống, khi nào ra tới vị trí đánh dấu thì dang rộng tay ra. Đấy, như thế, thế! Nhưng đừng giữ mặt như vậy, nhìn sẽ ớn lạnh, cứ mỉm cười 1 chút, cười nửa miệng cũng được... Thế... Được rồi đấy! Thùy làm lại từ đầu nhé. Chút nữa là xong... Bộ của Thùy là bộ đinh nên cần mất công 1 tẹo... Phiền Thùy nhé. 
   Đèn lại tắt đi, 1 chút khói phun nhè nhẹ. Lần này người mẫu làm tốt! Nhìn về phía người quay phim, thấy anh ta ra dấu ngón cái, Đan thở ra nhẹ nhõm. Có 1 đoạn phim giới thiệu sơ qua những mẫu dự thi thôi mà muốn làm cho ấn tượng 1 chút cũng mướt mồ hôi. Không biết đến đêm diễn tranh giải thì sẽ thế nào. 
   Nhờ những lời tư vấn của chuyên gia người Ý của Jinxia, những mẫu trang phục cô thiết kế đã có vị trí vượt trội trong vòng thi khu vực. Vào vòng chung khảo toàn quốc, sánh ngang với những tên tuổi sừng sỏ trong giới, những mẫu ấy vẫn tỏ ra có 1 ưu thế nhất định. Cô đã làm tốt phần thuyết trình trước ban giám khảo và có thể tự tin nghĩ về 1 giải thưởng. Giờ chỉ còn 3 hôm nữa là tới đêm trình diễn và trao giải. Những công việc cuối cùng như làm clip giới thiệu với khán giả, tổ chức để người mẫu có những động tác phù hợp với trang phục, phối hợp với bên truyền hình trong phần trình diễn của mình... sẽ quyết định độ cao thấp của giải. Cô đang làm hết sức mình.
   Cúi xuống khâu lược lại đường gấu váy cho cô người mẫu mới để váy không quá vướng víu, cô chợt nghe tiếng gọi khe khẽ:
   - Chị Đan!
   Không quay lại mà vẫn tiếp tục với đống kim chỉ, cô nói nhanh:
   - Thảo ngồi chờ chị 1 chút.
   Xong phần gấu cho chiếc váy dạ hội lấp lánh như dát bạc, cô còn phải chỉnh nẹp bong trên 1 chiếc áo công sở màu đỏ chu sa, rồi trao đổi với người phụ về 1 số chi tiết chưa hợp lý trên mẫu quần trẻ em nữa. Phải 15 phút sau Đan mới quay lại, chiếc áo không tay vải thun màu sẫm ướt đẫm từng vệt mồ hôi. Thảo không đi 1 mình mà đi với Lập. Anh đang đứng dựa vào dãy ghế bọc nhung nhìn cô và đám cộng sự với vẻ nhạt nhẽo. Phớt lờ sự có mặt của Lập, Đan mỉm cười nhìn Thảo. Giọng cô vẫn còn 1 chút hổn hển vì mệt:
   - Xem nào... Em đen đi 1 chút, nhưng vẫn xinh! Sao lại có hứng thú lên đây tìm chị thế?
   Thảo không trả lời ngay, cô ôm lấy vai Đan với vẻ xót xa:
   - Chị lại gầy đi rồi. Phí bao nhiêu công ăn uống...
   - Qua đợt bận này chị lại béo ra thôi. Thảo cũng biết là chị nhanh phồng nhanh xẹp mà! Này, chưa trả lời chị là sao lại lên đây đấy nhé.
   - Dạ... - Thảo đỏ mặt - Em lên đây thăm anh Thạch. Anh ấy bị tai nạn trong Hà Tĩnh, mới đưa ra ngoài này.
   - Tai nạn gì? Có sao không?
   - Dạ... Bị đâm xe. Không sao. Chỉ gãy chân và rạn xương bả vai.
   - "Chỉ" thế thôi? Xe cộ đi đứng kiểu gì thế không biết! Thế anh ấy nằm ở viện nào để chị qua thăm?
   - Bệnh viện Việt Pháp... Nhưng mà giờ này hết giờ vào thăm rồi chị ạ.
   - Ờ, mai chị sẽ vào sớm vậy. Chết, đã 9 rưỡi rồi à? Em ăn gì chưa?
   - Em ăn trong viện với anh Thạch rồi. Em chỉ muốn thăm chị thôi. Chị lại bỏ ăn sáng hay sao ý... Lâu lâu không gặp, em thấy chị gầy quá - Thảo nắm bàn tay xương xương của Đan. Giọng cô bé như sắp khóc làm Đan cảm thấy bùi ngùi theo. Cô vội vàng vỗ vỗ lên tay Thảo:
   - Chị gầy đi 1 tí thôi, không đáng kể đâu. Vì chị đen hơn nên trông có vẻ hốc hác thôi, chị giảm có 1 cân chứ bao nhiêu... Mình đi uống cái gì đi, chị mời.
   Nhìn sang Lập 1 cái với vẻ miễn cưỡng, cô nói nhỏ:
   - Cả anh cũng đi cho vui.
   3 người rời khu biểu diễn đi ra khoảng sân rộng. Gió lồng lộng mát rượi làm Đan cảm thấy đỡ váng vất. Gần 12 tiếng đồng hồ làm việc không nghỉ trong hội trường ngột ngạt khiến bước chân cô hơi loạng choạng. Lập chăm chú quan sát vẻ mệt mỏi của cô, anh tiến đến kéo chiếc xe về phía mình, xăm xăm dắt nó trở lại chỗ gửi. Chỉ về phía chiếc BMW đen trùi trũi, anh nói cộc lốc:
   - Lên ô tô đi. Xe máy để đây mai lấy.
   Đan chẳng có cơ hội để phản đối, vả lại cô cũng chẳng đủ sức đi xe nữa thật. Mở cửa xe ngồi vào băng sau, cô nói nhanh địa chỉ quán café cho Lập rồi ngả lưng vào ghế nghe Thảo thì thầm bên tai:
   - Anh Thạch... ngỏ lời với em rồi chị ạ.
   - Mới đây hả? - Đan cũng thì thầm đáp lại.
   Ở ghế trên, Lập đang chăm chú lái xe. Anh mở cửa cho không khí bên ngoài lùa vào mang theo cả những tiếng ồn đường phố. Vì vậy cô có thể yên tâm, những câu chị em cô nói với nhau dù có đến được tai anh thì cũng chỉ còn là tạp âm rì rầm không rõ. Thảo vặn vẹo 2 bàn tay, giọng ngập ngừng:
   - Dạ, lúc chiều... em vào thăm anh trong viện.
   - Vậy em trả lời sao?

   - Em nói anh ấy cho em suy nghĩ.
   Đan gật đầu bày tỏ sự đồng tình với cách giải quyết của Thảo. Nếu nói về tuổi, Thảo không phải quá trẻ. Thậm chí nếu ở nông thôn, 1 cô gái 21 tuổi như Thảo chắc đã có mấy mặt con. Nhưng về vốn sống, Thảo vẫn là 1 cô gái non nớt. Cách suy nghĩ của Thảo hơi sách vở và khờ khạo. Cô có cảm tình với Thạch, nhưng đó chưa phải là tình yêu. Tình cảm của Thạch cũng chưa có gì chắc chắn. Biết đâu anh chỉ thích Thảo như thích 1 bông hoa lạ. Có thể anh sẽ không ngắt hoa bẻ cành thô bạo, nhưng chỉ cần anh đem bông hoa ra khỏi chất đất quen thuộc của nó cũng đủ để nó khô héo đi rồi. Đan mân mê những đường thêu nhỏ trên tay áo của Thảo, giọng cô tư lự:
   - Thực ra, em có chút cảm tình nào với anh Thạch không?
   - Cũng... có ạ. Anh Thạch rất tốt.
   - Ừ, nhưng trong chuyện tình cảm, nhiều khi tốt không phải là cái quyết định... Khi anh ấy không ở gần, em có thấy nhớ không?
   - Dạ... có. Nhưng em thấy không nhiều lắm. Vì em vẫn làm việc bình thường.
   - Thật ra sách vở tả cái sự nhớ nhung đến độ không làm gì được cũng chỉ là nói quá lên thôi mà em.
   - Chị Đan ơi, em thấy lo lo làm sao ấy. Anh Thạch đối xử với em rất tốt. Cả anh Lập cũng vậy. Nhưng em vẫn thấy không yên tâm.
   - Em không yên tâm chuyện gì?
   - Chị có thấy em với anh Thạch khác nhau không? Em thấy hoàn cảnh của em và của anh Thạch không hợp nhau tí nào.
   - Chị hiểu cảm nghĩ của em. Em thấy anh Thạch hơi phức tạp hơn so với hiểu biết của mình, phải không?
   - Dạ... cũng gần gần như vậy. Em thấy em thua kém quá.
   - Thua kém người con trai 1 chút thì cũng tốt mà.
   - Không phải 1 chút đâu chị à. Em thấy em thua nhiều. Em học hành không đến nơi đến chốn, làm việc cũng tầm thường, rồi hoàn cảnh nhà em cũng kém hơn nhà anh Thạch nhiều...
   - Nếu em cảm thấy mình chưa tương xứng về học vấn hay nghề nghiệp, em có thể học thêm để cảm thấy tự tin hơn. Còn hoàn cảnh gia đình thì... Có ai được chọn bố mẹ anh chị đâu em. Nhà em không giàu nhưng bố mẹ em yêu thương nhau, nuôi dạy con cái nên người, anh chị em hòa thuận, có gì mà không thể tự hào? Nếu ai đó xem thường em vì nhà em không giàu bằng nhà họ thì chính họ mới là người không xứng đáng.
   - Dạ, em cũng nghĩ như vậy. Nhưng hình như em với anh Thạch khó hợp.
   - Nếu thực sự không cảm thấy hòa hợp thì em hãy thẳng thắn nói cho anh ấy biết... Còn nếu em có tình cảm, đừng để nó trôi đi.
   - Dạ.
   Lập chạy lòng vòng qua những con đường thành phố rộng thênh thang. Anh không lạ gì quán café đó, nó chỉ cách khu biểu diễn vài dãy phố. Nhưng anh cứ vừa lái xe vừa kín đáo liếc gương chiếu hậu quan sát gương mặt Đan khi cô thì thầm trò chuyện với Thảo. So với cách đây 2 tháng khi còn ở Núi Ba resort, Đan gầy đi trông thấy. Mái tóc buộc vội và chiếc áo ướt đẫm mồ hôi khiến cô có 1 vẻ ngoài như 1 sinh viên nghèo đi làm vất vả hơn là 1 nhà thiết kế thời trang triển vọng. Hôm trước, nhìn thấy ảnh cô trong bài giới thiệu những nhà thiết kế dự cuộc thi thời trang toàn quốc, Lập còn không tin vào mắt mình.
   Sau vụ đụng độ tóe lửa đến mức tặng anh 1 cái bạt tai trời giáng ấy, Đan trả phòng gọi xe về thành phố gần như ngay lập tức. Thậm chí cô cũng không thèm nhận số tiền lương nửa tháng thực tập của mình. Lập băn khoăn nhưng rồi công việc mùa cao điểm dồn đến làm anh không có thời gian để thắc mắc nữa. Chỉ đến khi mở cuốn tạp chí, thấy bài, ảnh về Đan, anh mới sực nhớ để gọi Quỳnh Anh đến hỏi chuyện. Qua lời kể của chị, anh mới nhận ra sự hiểu lầm của mình ngớ ngẩn đến mức nào. Tại sao anh không nhận ra người Thạch thích là Thảo chứ không phải Hoài Đan nhỉ? Thằng em chân chỉ hạt bột của anh có thể thích nói chuyện phiếm hay tâm sự với Đan chứ bảo rằng nó có tình cảm trai gái với cô gái rõ cá tính như cô thì quả là khó tưởng tượng được.    Lập nở 1 nụ cười vô thức. Anh nghe rõ từng lời Thảo và Đan nói với nhau. Anh cảm thấy quý mến Thảo hơn vì sự băn khoăn vừa chân thật vừa rất... lương thiện của cô. Nếu Thạch không thể chinh phục trái tim Thảo và đem cô về làm em dâu anh, anh vẫn sẽ coi cô là 1 cô em nhỏ đáng yêu. Còn Đan... Anh tự hỏi cái gì làm cho cô có cái nhìn trầm tĩnh và sáng suốt như của 1 người từng trải cuộc đời như vậy. Anh hiểu vì sao Thạch luôn nhắc về cô như 1 người bạn tâm tình lý tưởng. Những người sống vói chuyên môn sách vở như Thạch hoặc non nớt với cuộc sống như Thảo luôn cần 1 người bạn như Đan.
   Chiếc xe lẽ ra phải dừng ở quán café trong khu phố cũ cuối cùng lại đỗ xuống ở đường Thanh Niên. Quán café Highlands nhấp nháy đèn như mời gọi. Đan ngập ngừng bước xuống. Đã hơn 10 giờ đêm. Nơi này lại quá xa nhà của cô...
   Như không để ý đến vẻ băn khoăn của Đan, Lập điềm nhiên đi vào, chọn 1 bàn ở vị trí thuận tiện nhìn ra hồ Tây và kéo ghế cho 2 cô. Đan khẽ cảm ơn anh rồi quay sang hỏi Thảo:
   - Em ở khách sạn nào?
   - Dạ...
   Thảo còn ngập ngừng thì Lập đã tiếp lời:
   - Thảo ở nhà tôi... À, tất nhiên là nhà mẹ tôi chứ không phải nhà riêng của tôi đâu, đừng lo.
   Đan mỉm cười, lắc lắc đầu. Mái tóc buộc vội lại lòa xòa làm cô phải cởi tóc ra vuốt lại. Không để ý đến ánh mắt thoáng sững sờ của Lập, cô nhớ lại những lời cô cảnh cáo anh về chuyện của Thảo. Lúc đó cô cứ như 1 con gà mái xù lông bảo vệ ổ trứng vậy. Nhưng nói gì thì nói, cô tin rằng mình đã hành động đúng. Cả cái tát tai kia dành cho Lập cũng thích đáng vô cùng!
   2 tháng không gặp, nhìn anh có vẻ bớt khắc nghiệt hơn trước. Dáng điệu thì vẫn vậy, lúc nào cũng có vẻ 1 ông chủ đang mưu toan đường đi nước bước trên thương trường dù cách ăn mặc có vẻ thoải mái tầm thường. Không giống với Thạch lúc nào cũng cố mặc quần âu, vest và thắt cà vạt để có vẻ chững chạc già dặn, Lập hay mặc quần jean với áo phông Lacoste hoặc áo sơ mi không cà vạt. Hôm nay cũng vậy, chiếc áo sơ mi rộng kẻ ca rô xanh xám bỏ ngoài quần cùng chiếc đồng hồ thể thao to cộ ở cổ tay làm anh mang dáng dấp... thanh niên càn quấy.    Đan bật cười khi nhớ lại bộ dạng của mình. Với chiếc quần jean rộng và chiếc áo thun không tay ôm vừa phải, trông cô thậm chí còn "quấy" hơn cả Lập. Xem ra trong 3 người, Thảo trông tử tế nhất, ít ra thì cái áo sơ mi màu nhạt có thêu vài bông hoa li ti cũng khiến cô có vẻ con nhà lành hơn ông anh bà chị.
   3 người rời quán khi đồng hồ chỉ 10 rưỡi đêm. Nhà Lập ngay gần nên anh đưa Thảo về nghỉ trước, mai cô sẽ phải trở lên Núi Ba thật sớm. Chỉ còn lại 2 người trên xe, không nói. Đan nhìn mông lung ra ngoài. Đường phố đã thưa người và trời đang đổ mưa rào. Kính xe đã quay hết lên, tiếng mưa chỉ còn là những âm thanh mơ hồ rả rích. Lập lên tiếng phá tan sự im lặng:
   - Tôi chưa biết nhà cô.
   Đan như choàng tỉnh. Lập không bật đèn, chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt phản chiếu 1 thứ ánh sáng đùng đục vì nước mưa, cô nhận ra mình đang khóc 1 cách vô cớ, trong bóng tối, nước mắt bò xuống cổ buồn buồn. Đưa tay quệt lên má, cô khẽ đọc địa chỉ rồi lại tiếp tục chìm trong cõi riêng của mình. 2 tháng qua cô đã làm việc không ngưng nghỉ, chỉ còn 3 ngày nữa là mọi thứ chấm dứt. Dù kết quả ra sao thì cũng sẽ không còn cái gì cuốn cô vào cái vòng xoay bận rộn nữa. Cảm giác của cô cũng giống như 1 người chuẩn bị về hưu vậy. Đang vắt kiệt khả năng để cống hiến, rồi bỗng 1 hôm, tất cả chùng lại như 1 sợi dây ốm yếu... Cô còn hơn những người về hưu là sợi dây của cô sẽ chỉ chùng tạm thời 1 thời gian. Rồi nó sẽ đủ sức căng lên để tiếp tục... Nhưng quả thật cái công việc bấp bênh này nhiều lúc làm cô mệt mỏi ghê gớm. 3 ngày nữa, liệu rồi tên tuổi của cô có được sáng thêm để đảm bảo cho 1 sự ổn định tương đối hay không. Ôi chao, hình như cô đã bị stress rồi!
   Đang suy tưởng, cô chợt giật mình vì hộp khăn giấy chìa trước mặt mình. Lập vẫn nhìn chăm chú con đường trước mắt. Bàn tay phải của anh cầm chiếc hộp hững hờ. Làm sao mà anh biết cô khóc nhỉ?
   - Cầm lấy đi, để tôi còn lái xe!
   Đan đỡ lấy hộp khăn giấy. Cô lau mặt rồi nhìn mặt anh qua gương chiếu hậu, khẽ nói:
   - Cám ơn anh.
   Lập thận trọng đánh tay lái tránh 1 vũng nước sâu trên đường. Anh nhìn trả lại cô 1 lát rồi tiếp tục lái xe. Con đường dẫn về nhà cô vẫn dài tưởng như vô tận. Anh với tay bật nhạc, The Beatles.
   The long and winding road that le to your door...
   The wild and windy night that the rain washed away    Đan lẩm nhẩm hát và ngạc nhiên khi thấy Lập khe khẽ hòa theo, giọng anh ấm áp nhưng đượm vẻ xa vắng:
   - Hồi đi học, tôi đã từng ôm đàn đi lang thang suốt đêm 8/12, hát không ngừng nghỉ.
   - Tôi cũng vậy, cách đây chưa lâu lắm.
   - Hồi đó tôi thuộc gần trăm bài của Beat, giờ thì quên mất nhiều rồi.
   Nhạc chuyển qua bản Ob-la-di ob-la-da vui nhộn. Đan ngồi thẳng dậy bắt chước tiếng e he he trong bài hát khiến Lập bật cười, cô nói nhanh giữa những đoạn hát:
   - Tôi có duyên với bài này. Và anh cười trông rất hay!
   1 bài nữa, anh hát theo say sưa.
   If I'm part of you
   Open up your eyes, now
   Tell me what you see...
   Tự nhiên Đan đưa mắt nhìn anh, qua gương chiếu hậu, đôi mắt luôn lạnh lẽo của anh ánh lên 1 tia đắm đuối. Trong cô mơ hồ 1 cảm giác... cô chợt thấy rùng mình.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui