Sáng sớm đầu tháng 10, trời hơi lạnh, vài tia nắng nhẹ xuyên qua tầng mây, tỏa ra thứ ánh sáng màu cam nhạt.
Lâm Khả mặc chiếc tạp dề màu hồng, tay cầm quả trứng gà, đứng thẳng tắp bên bàn bếp, tạp dề này là của mẹ Doãn Hàng, khi Lâm Khả mặc lên, trông có vẻ rộng thùng thình.
Lâm Khả cảnh giác nhìn chảo dầu đang sôi tăm tăm, đôi mắt to đầy khẩn trương.
Cô hơi ngửa cô, trong lòng không ngừng cổ vũ.
"Lâm Khả! Đừng sợ! Không phải chỉ là chiên một quả trứng sao! Không có gì đáng sợ cả!"
"Nhưng mà đừng để Doãn Hàng giễu cợt!"
Nghĩ đến dáng người cao cao của nam sinh kia, Lâm Khả khịt mũi, hừ một tiếng.
Nhìn khói dầu bắt đầu bốc lên, Lâm Khả hít một hơi thật sâu, run rẩy đem quả trứng đã được đập vỏ, lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trong nháy mắt rơi xuống, trong chảo lập tức nổ lách tách.
"A!"
Lâm Khả thở nhẹ một tiếng, vội vàng đem vỏ trứng vứt sang một bên, theo bản năng lùi một bước.
Trứng gà nằm ở trong chảo, lòng trắng nở ra, trong lòng chảo bắt đầu "du ngoạn trái phải". Nhất thời, Lâm Khả luống cuống không biết nên làm gì tiếp theo.
"Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!". Trong lúc hoảng loạn cầm lấy cái xẻng lật bên cạnh, tay trái che lấy má, hơi híp mắt, run rẩy tới gần cái bếp, xúc lung tung trong chảo.
"Đúng đúng đúng! Thái hành! Bỏ muối ăn vào! Cả bột ngọt nữa..." Lâm Khả luống cuống đem một đống gia vị rắc lên.
Xèo xèo ——
Một ít dầu bắn lên mu bàn tay trắng nõn của Lâm Khả: "A đau...". Cô nhăn mặt lại, vội vàng ném cái xẻng lật đi, ôm mu bàn tay bỏng rát thổi thổi.
Trong chốc lát, chảo dầu sôi lách tách lớn hơn nữa ——
Lâm Khả ngước lên, mặt biến sắc: "Chết rồi! Không xong rồi!". Chỉ thấy trứng gà trong chảo dầu dần cháy đen lại, loáng thoáng còn có chút mùi khét.
Lâm Khả vội tắt bếp đi ——
Phù ——
Lửa tắt, trong nồi hơn nửa ngày mới yên lại.
Lâm Khả tựa ở bên bệ bếp, nhìn vào sắc trứng trong chảo.
"Chiên trứng...hình như... thất bại rồi." Lâm Khả thăm dò nhìn vào trong chảo chiên, thở dài chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Cô vân vê góc vạt tạp dề, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới tiến đến cúi đầu ngửi mùi ——
Mùi vị —— có vẻ không tệ lắm ——
Vẫn là mùi của trứng gà chiên ——
"Chắc là...vẫn có thể ăn được..."
Lâm Khả lầm bầm tiến đến tủ chén với lấy một cái đĩa sứ sạch.
Cô cẩn thận dùng cái xẻng lật dọc theo mép trứng lật lên, lại không ngờ ——
Tách ——
Trứng bị vỡ mất rồi ——
Trứng vỡ thành từng tảng lớn, ở giữa còn bị cháy đen nữa ——
Lâm Khả:...
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
——
Trên bàn ăn, hai hộp sữa bò, hai cái sandwich, còn có một đĩa trứng trông hơi kì dị.
Lâm Khả ngửa cổ nhìn bàn ăn: "Chắc là không sao đâu..."
Nghĩa tới vậy, Lâm Khả vui vẻ đi lên lầu hai, ngoan ngoãn đứng trước cửa phòng Doãn Hàng.
Cửa phòng cậu không khóa, còn hơi khép hờ.
"A?" Lâm Khả thấy kì lạ, tại sao cửa phòng Doãn Hàng lại không khóa? Cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nghiêng đầu nhìn vào phòng.
Chỉ thấy Doãn Hàng mặc một chiếc áo phông màu trắng, ngồi ở trước máy tính không biết đang làm gì, ngón tay thon dài không ngừng nhấn lên bàn phím.
"Doãn Hàng." Lâm Khả nhẹ nhàng gọi.
Doãn Hàng hơi dừng lại, sau đó chậm rãi tắt máy tính, đứng dậy dựa vào bàn học, bình thản nhìn Lâm Khả, mắt vẫn còn đục ngầu, đầu tóc hơi rối bời, chắc vừa mới rời khỏi giường, có vẻ hơi hỗn độn, nhưng không làm ảnh hưởng đến sự đẹp trai của cậu ấy.
Nhìn thật sự đẹp trai ——
Lâm Khả cố gắng không để mặt ửng đỏ lên.
"Cái kia...bữa sáng làm xong rồi..." Thanh âm mềm mại đầy sự hồi hộp.
Rõ ràng đã biết nhau được mười mấy năm rồi, mỗi ngày đều bên nhau, vì cái gì mà còn cảm thấy hồi hộp vậy ——
Doãn Hàng đút hai tay vào túi quần, đi đến bên cạnh Lâm Khả, cúi xuống nhìn thân ảnh kia, đôi mắt vô thần dừng trên gò má đang ửng đỏ của Lâm Khả, nhẹ giọng nói: "Là cậu làm?"
"Ừ! Tớ làm!". Lâm Khả ngoan ngoãn gật đầu: "Cậu mau đi ăn thử...hẳn là...ăn không tệ...". Giọng nói càng ngày càng nhỏ đi.
Sống lưng Doãn Hàng thẳng lên, đem tay phải từ trong túi quần bỏ ra, xoa xoa mái tóc mềm mại của Lâm Khả, sau đó quay lưng về phía cô, khóe miệng cong lên: "Ừ."
Doãn Hàng đi phía trước, Lâm Khả ngoan ngoãn đi theo phía sau, đôi mắt to đã vẽ thành hai đường cong cong.
Cảm giác như vậy thật tốt ——
Giống như là cùng nhau sống chung vậy ——
Nếu sau này có thể cùng cậu ấy kết hôn ——
Bước chân Lâm Khả đột ngột dừng lại, trong lòng trào dâng lên một cảm xúc kì lạ, xông thẳng lên trán, cô nhắm mắt không ngừng lắc đầu ——
Lâm Khả! Lâm Khả!
Mày đang nghĩ lung tung gì vậy?
Mày và Doãn Hàng không còn nhỏ nữa đâu!
Kết hôn —— điều đó thật sự còn quá xa ——
Trong lòng truyền đến âm thanh thình thịch vì nghĩ đến chuyện chỉ có hai người, cô muốn đè nén lại, không cho nó phát ra, nhưng làm thế nào cũng không thể khống chế được nhịp đập mãnh liệt của trái tim.
Doãn Hàng xuống đến lầu một mới phát hiện ra Lâm Khả không có đuổi kịp theo mình, cậu quay lại giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Lâm Khả vẫn đang đứng ở chiếu nghỉ, ngây ngốc vỗ đầu mình, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng lên.
Doãn Hàng nhíu mày.
Cô ngốc này lại đang suy nghĩ cái gì không biết?
"Lâm Khả?"
"A?" Lâm Khả giật mình kêu lên.
"Bữa sáng?"
"A a a, ở trên bàn ăn!". Lâm Khả vội vàng chạy xuống lầu, lại đứng ở bên Doãn Hàng quan sát, cô mở to mắt, ngoan ngoãn chỉ hướng phòng ăn: "Bên kia!"
Doãn Hàng nghi hoặc nhìn Lâm Khả, không nói một lời.
Lâm Khả bị Doãn Hàng nhìn thì có chút ngượng ngùng, cô vội dời ánh mắt đi, ra vẻ bình thường đi về phía phòng ăn: "Bữa sáng...ở trong kia."
Doãn Hàng nhìn theo bóng dáng nho nhỏ của Lâm Khả, nhẹ nhàng nhướng mày.
Quả nhiên là đang suy nghĩ cái gì đó.
——
Trên bàn ăn.
Doãn Hàng nhìn trứng trong đĩa, nhịn không được khẽ cười, cậu dùng đũa lật lật vết đen trên miếng trứng, nhìn Lâm Khả nhàn nhạt nói: "Trứng chiên?"
Lâm Khả xấu hổ cười hai tiếng: "Chỉ là một chút...một chút..."
Doãn Hàng nhìn chằm chằm Lâm Khả, Lâm Khả nhìn chằm chằm Doãn Hàng, hai mắt mở to nhìn.
"Cậu ăn thử xem." Lâm Khả đáng thương vô cùng nhìn Doãn Hàng.
Doãn Hàng nhíu mày: "Cậu không bỏ độc vào chứ?"
Lâm Khả ngẩng cổ: "Thật sự là không có độc."
Doãn Hàng nhìn ánh mắt đáng thương có phần mong chờ của Lâm Khả, lại đem ánh mắt nhìn vào miếng trứng cháy đen thui, lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Khả.
"Cậu mau ăn thử xem." Lâm Khả mong chờ nhìn Doãn Hàng.
Cái này ——
Hẳn là —— không thể giết chết người được ——
Doãn Hàng nghĩ vậy, cắn răng đem miếng trứng bỏ vào trong miệng ——
.....
A ——
Hương vị thật là đặc biệt ——
Doãn Hàng nhổ miếng trứng trong miệng ra, với lấy hộp sữa trên bàn, đổ vào hai cái cốc.
Mặn quá ——
Lâm Khả chớp chớp mắt, bất an nhìn Doãn Hàng: "Sao...không ăn được à?
Doãn Hàng nhìn đôi mắt long lanh của Lâm Khả, những lời định nói ra lại vội nuốt vào, cuối cùng chỉ nói hai chữ: "Không sao."
Lâm Khả không tin.
Cô nhìn bàn ăn, lại nhìn trứng trong đĩa, do dự trong chốc lát, vẫn là cầm lấy đũa đem một miếng trứng bỏ vào miệng.
"Phì phì...mặn quá..."
Vừa bỏ một miếng vào miệng, vị giác đã cảm nhận được vị mặn khiến Lâm Khả buồn nôn, vội nhổ miếng trứng trong miệng ra, nhấp một ngụm sữa lớn, vị đắng cùng mặn từ trong miệng mãi mới hết.
Thật sự là rất khó ăn ——
Thất bại rồi ư ——
Như vậy thì phải làm sao giờ ——
"Chiên trứng hơi tệ, may mà vẫn còn sandwich." Doãn Hàng nhàn nhạt nói.
Lâm Khả nhìn Doãn Hàng ăn sandwich, có chút đau khổ, nghe cậu nói thế, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Cô đứng dậy, chậm rãi di chuyển bước chân, đi đến bên cạnh Doãn Hàng, đem đĩa trứng kia đi, miệng cố nặn ra một nụ cười: "Thật sự rất khó ăn, để tớ đổ đi."
Nói xong, cô vội vàng đem đĩa trứng đến bên cạnh thùng rác, nhìn đĩa trứng đầy chán ghét rồi đem bỏ vào bên trong, sau đó bỏ đĩa vào bồn rửa bát, xả nước ra, không khỏi phát ngốc, nụ cười trên mặt dần biến mất, chỉ còn vương lại chút u sầu.
Nghe tiếng nước chảy, Doãn Hàng ngồi trên bàn ăn nhíu mày, cậu bỏ miếng bánh sandwich xuống, đi đến bên cạnh Lâm Khả, dựa vào bồn rửa bát, thuận tay tắt vòi nước đi: "Lãng phí nước."
Lâm Khả cúi thấp đầu, ủ rũ nói: "Thực xin lỗi..."
Doãn Hàng:...
"Tớ thật tệ, cái gì cũng đều làm không tốt."
Doãn Hàng yên lặng nghe.
"Thi cử không tốt, ngay cả một bữa sáng đơn giản cũng làm không xong." Giọng nói nhẹ nhàng, nghe kĩ sẽ thấy tiếng nức nở.
Doãn Hàng nhíu mày.
"Tớ có phải rất kém cỏi không?"
Rõ ràng là muốn làm cậu ấy vui, vậy mà lại thành ra gây rắc rối ——
Hơi lạnh truyền đến đỉnh đầu, cả người Lâm Khả chấn động, mũi càng thêm đỏ, một sự ấm ức không nhỏ dâng lên.
"Thực sự là không thông minh tí nào."
"A!" Lâm Khả phồng mặt, ngẩng đầu lên, hai mắt đáng thương nhìn Doãn Hàng.
Nhìn hốc mắt hơi đỏ của Lâm Khả, trong lòng Doãn Hàng mềm nhũn, cậu khẽ cười, lại nói: "Nhưng cũng không phải là quá ngốc nghếch."
Lâm Khả dụi mắt, oán giận nói: "Nghe không hay ho gì cả."
Doãn Hàng đem bàn tay đang đặt trên đầu Lâm Khả thu về, lại đút tay vào túi quần, cậu liếc nhìn Lâm Khả một cái, nhẹ nhàng cười: "Cậu mà nấu ăn ngon, điều này còn kì quái hơn."
"Doãn Hàng."
Rõ ràng vừa nãy còn đang buồn rầu vì làm bữa sáng không thành, vì cái gì mà Doãn Hàng vừa nói vài câu liền có thể nổi giận, hoàn toàn quên mất mình vừa thấy không vui.
Doãn Hàng đột nhiên gọi: "Lâm Khả."
Lâm Khả ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn Doãn Hàng: "Hả?"
"Cậu đừng khóc."
Câu nói đấy thật khó hiểu, làm Lâm Khả có chút ngây ngốc: "Gì cơ?"
"Phiền phức vô cùng."
Lâm Khả:...
Lâm Khả thở phì phì nắm chặt tay lại: "Hừ! Doãn Hàng! Cậu đi chết đi!"
Doãn Hàng nhìn gương mặt đang tức giận của Lâm Khả, khóe miệng cong lên.
Kỳ thật ——
Mình không muốn thấy cậu ấy khóc ——
Bởi vì cậu ấy vừa khóc ——
Trong lòng liền thấy khó chịu vô cùng ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...