Coca Gà Rán

Hôm nay cửa tiệm vừa mới mở cửa, nhân viên của mấy ký hợp đồng là Tiêu Tiêu còn đang quét dọn vệ sinh từ trong ra ngoài, Đường Tâm ngồi ở vị trí mà cô yêu thích nhất… góc nhà, vừa lật xem các tư liệu mà giáo sư Quan "sư công" đưa cho mình, vừa gọi điện thoại cho Khổng Lập Hạ.

Đường Tâm: “Này, bản lĩnh coi bói của Khổng đại tiểu thư mày cũng thật không giảm chút nào nhỉ?! Quả nhiên là bị mày nói trúng rồi!”

Khổng Lập Hạ ở đầu dây bên kia điện thoại, cười đến mức hoa lá tơi bời: “Chứ còn gì nữa, cái miệng của tao đã được khai quang rồi.” Chuyện này đúng là có một sự tích, năm đó lúc bọn họ học quân sự, vào một ngày nắng gắt, Đường Tâm oán giận thời tiết khắc nghiệt vì sao lại không có một chút mưa, bị Khổng Lập Hạ bên cạnh nghe thấy, trả lời: “Cho dù trời có mưa, thì trường vẫn có sân vận động trong nhà đấy!” Những lời này vừa nói xong, bầu trời còn đang oi bức bỗng dưng đổ mưa, tiếp đó huấn luyện viên quả nhiên đã dẫn bọn họ vào sân vận động trong nhà. Bạn cùng phòng A đứng ở giữa hai người, kinh ngạc khen ngợi một cách đầy châm chọc: “Cái miệng của mày được khai quang rồi sao?”

Khổng Lập Hạ cười thoả mãn, mới tò mò hỏi: “Thế nào, thật sự muốn đi làm trợ lý cho giáo sư Charlie kia à? Charlie là người nước ngoài sao?”

“Giáo sư Quan nói, anh ta là sinh viên cao học từ bên Đức về, à khoan đã, để tao xem trong tư liệu của hắn có viết không.” Đường Tâm bây giờ mới nhớ ra cần phải xem túi hồ sơ nọ. Trong túi hồ sơ cũng chỉ có mấy tờ giấy, mấy trang đầu viết bằng tiếng Anh, cô đọc sơ qua, hẳn là vị Charlie này đã từng tham gia một chương trình nghiên cứu gì đó rồi đạt được giải thưởng vân vân, có không ít thuật ngữ chuyên ngành rất khó hiểu. Đường Tâm lật đến tờ cuối cùng, mới là sơ yếu lý lịch nhận việc có đóng dấu, góc trên bên phải có một tấm ảnh chụp đen trắng, cô nhướng mày nghĩ thầm, cũng rất đẹp trai đấy! Người trong ảnh có hốc mắt khá sâu, ngũ quan chính trực, xương gò má góc cạnh tương đối rõ ràng, cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng không dễ trêu chọc, mấu chốt là hắn còn rất trẻ.

Đường Tâm bất tri giác đọc sơ yếu lý lịch ra tiếng: “Charlie Hồ, tên tiếng Trung là Hồ Tân Nghiên? Cái tên này…” Vì sao cô lại cảm thấy quen thuộc như vậy…?

Không chờ Đường Tâm đọc tiếp, Khổng Lập Hạ đã chen vào nói nói: “Đường Tâm nhỏ bé, sao mày lại phát âm Charlie giống như Cherry vậy ha ha ha, đến khi hai người gặp mặt, không phải mày sẽ nói với người ta là ‘ Chào anh hảo, Cherry Hồ, tôi tên là Cherry Đường ’ đó chứ! Tao sắp cười chết thôi ha ha ha ha ha ha.”

Đường Tâm:….

Nói đến thật là trùng hợp, tên tiếng Anh của Đường Tâm đã là Cherry. Phát âm tiếng Anh của cô cũng không tốt lắm, bù lại tiếng Pháp lại không tệ.

“Mày đừng có cười nữa!” Đường Tâm không hề chớp mắt một cái, cười lạnh nói: “Tao nghe thầy Quan nói, vị giáo sư Hồ này tuy rằng chỉ gia nhập ngành vật lý để thực hiện một hạng mục nghiên cứu, nhưng bởi vì lớp tiếng Đức có một giáo viên hướng dẫn nghỉ thai sản, cho nên hắn mới nhiệt tình dạy thêm tiếng Đức học kỳ tới. Ai đó thì cần phải cẩn thận đấy, khai giảng lo mà nghiên cứu một chút đi, nghe nói môn tiếng Đức của mày còn chưa tốt nghiệp được… ha ha.”


Nhớ trước đây, hai người bọn họ vì xem phim mà đã vô cùng liều mạng… một người chạy đi học tiếng Pháp một người chạy đi học tiếng Đức, kết quả là Khổng Lập Hạ đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, đến nay vẫn còn chưa kịp được cấp 2.

“Thật vậy à? Đẹp trai không? Có già lắm không? Mau mau, xem có ảnh chụp không nào?” Xen lẫn trong giọng nữ kinh ngạc dường như có tiếng bước chân hỗn loạn.

“Không già,” Đường Tâm nhìn đến số tuổi mới có chút kinh ngạc người này chẳng qua chỉ mới 28 tuổi thôi sao??? Giáo sư cao cấp??? Học hàm tiến sĩ???

“Mới 28 tuổi, tao xem giúp mày rồi, còn chưa có gia đình.” Đường Tâm mở miệng một cách hết sức sâu sắc, còn cố ý lớn tiếng: “Một cành hoa thơm, đại hiệp có muốn hái hay không?”

“Nhỏ tiếng một chút,” âm thanh ở đâu vậy Bên kia đột nhiên nhỏ lại, còn có một giọng nam trong trẻo truyền tới qua điện thoại nói điều gì đó, Đường Tâm không nghe rõ, Khổng Lập Hạ đột nhiên ho khan mấy tiếng, giọng điệu chột dạ: “Hàn huyên lâu như vậy về chuyện của giáo sư Hạ rồi, miệng cũng mỏi, cúp máy nha!”

Đường Tâm phì cười, không cần nghĩ cũng biết nhất định là bị bạn trai bắt tại trận, cô cũng không thèm vạch trần cô bạn.

Hai ngày sau,

Đường Tâm cho xe chạy vào bãi đỗ xe trong sân bay, sau đó đi đến cửa ra chờ giáo sư Hồ kia. Tự nhiên là thông qua email hai ngày nay của bọn họ, cô có thể nhận thấy vị giáo sư Hồ này làm việc rất đơn giản rõ ràng, không nói quá nhiều, hẳn là người rất kiệm lời.

Nhưng Đường Tâm từ nhỏ đã là kẻ thích lảm nhảm, tuy rằng mấy năm gần đây bởi vì lười biếng ở một mình cho nên cũng đã ít nói hơn rất nhiều …

Đứng ở cửa ra mười mấy phút, ánh đèn trắng sáng khiến đôi mắt cô có chút không thoải mái, cô cúi đầu dùng tay xoa mắt, đúng lúc này thì các hành khách đi lướt qua người cô. Một đôi giày da bóng đột nhiên dừng lại đứng ở phía trước Đường Tâm.


“Xin chào, cô Đường phải không?” Là một loại tiếng Trung rất chuẩn mực, trong sự dịu dàng trầm thấp lại có một chút âm hưởng nước ngoài.

Đường Tâm bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về hướng chủ nhân của âm thanh kia, ngay cả tay cũng quên đặt xuống. Đầu tóc gọn gàng chải ngược ra phía sau, khuôn mặt lạnh lùng, hốc mắt sâu thẳm, nhìn như thế nào cũng hoàn toàn trùng khớp với tấm ảnh đen trắng ở trên giấy chứng nhận.

Sơ mi trắng, quần tây đen, chiều cao ít nhất cũng phải là 1,8 m.

Người thật càng đẹp trai hơn trong ảnh, nhìn từ phía góc nghiêng thì rất có thể là con lai.

“Chào anh, Charlie Hồ, tôi tên là Cherry Đường.” Đường Tâm nói xong mới giật mình, ảo não cau mày, chỉ hận không thể lập tức bay trở về trường học đánh cho Khổng Lập Hạ một trận.

Hồ Tân Nghiên tay trái kéo hành lý tay phải đút vào túi quần, lướt qua cô gái nhỏ trước mặt một lần từ đầu đến chân, sau đó vô cùng lịch sự không sửa lại phát âm của cô: “Gọi tôi Charlie là được, xe ở đâu?”

“Giáo sư Charlie, xin mời đi theo tôi.” Đường Tâm nỗ lực chịu đựng, không lập tức kiểm tra xem mình ăn mặc có ổn không, mỉm cười dẫn Hồ Tân Nghiên đến bãi đỗ xe.

Trên đường không ai nói gì, Đường Tâm không thích nói chuyện trong khi lái xe, Hồ Tân Nghiên ngồi ở ghế phía sau dường như đã ngủ thiếp đi, có lẽ là vì hành trình quá mệt nhọc.

Xe đi thẳng tới một khách sạn ở gần trường, khách sạn này là do Đường Tâm đã dựa theo những yêu cầu trong email mà Hồ Tân Nghiên gửi tới để tìm cho hắn. Ký túc xá dành cho giáo viên của nhà trường cũng đã được cô đăng ký cho hắn, nhưng chỉ là một căn phòng trống, giáo sư Hồ nói rằng hắn muốn đích thân trang trí.


Đường Tâm cho xe dừng lại, đánh thức Hồ Tân Nghiên: “Giáo sư Charlie, đã đến khách sạn rồi.”

“Ừ.” Đường Tâm nhìn qua kính chiếu hậu trông thấy Hồ Tân Nghiên ngẩng đầu xoa xoa ấn đường, động tác thong thả mà ưu nhã, tuy rằng mỏi mệt nhưng lại không nhếch nhác, cả người đều lộ ra cảm giác vô dục vô cầu.

Đường Tâm đưa Hồ Tân Nghiên đến trước quầy tiếp tân đăng ký, “Xin chào tôi đã đặt phòng qua mạng, bốn số cuối điện thoại của tôi là 3345.”

Cô nhân viên tiếp tân mỉm cười, đôi mắt không thể khống chế được mà nhìn về phía Hồ Tân Nghiên ở phía sau, động tác trong tay lại không hề chậm trễ, “Cô Đường, cô đã đặt một phòng thương gia. Làm phiền hai người đưa thẻ căn cước, cảm ơn.”

Đường Tâm nhếch khóe môi hỏi Hồ Tân Nghiên ở phía sau: “Giáo sư Charlie, anh có passport không?” Lời này vừa nói xong, Đường Tâm liền nhận thấy ánh mắt của nhân viên tiếp tân thay đổi, tay phải đã cầm lấy điện thoại.

Đường Tâm thấy khuôn mặt Hồ Tân Nghiên nghiêm túc, cười như có như không: “Tôi là người Trung Quốc.” Nói xong liền móc thẻ căn cước của mình ra đưa cho nhân viên tiếp tân.

Nhân viên tiếp tân dường như thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhìn Hồ Tân Nghiên nữa, cười hỏi Đường Tâm: “Cô Đường, cô cũng phải xuất trình thẻ căn cước.”

“Hả?” Đường Tâm nhìn cô ta một cách đầy nghi ngờ, rồi xấu hổ liếc Hồ Tân Nghiên ở phía sau, thấy hắn cụp mắt, dường như không hề chú ý tới những gì diễn ra trên quầy tiếp tân, coi vội vàng xua xua tay, “Tôi chỉ giúp anh Hồ đây đặt phòng mà thôi, chỉ có một mình anh ấy ở.”

Nhân viên tiếp tân mỉm cười không hề có chút xấu hổ nào: “Xin lỗi, tôi lập tức làm thủ tục đăng ký cho anh Hồ đây.”

Đưa tiền đặt cọc xong, Hồ Tân Nghiên lấy thẻ phòng và biên lai từ nhân viên tiếp tân. Đứng ở cửa thang máy, nhìn cô trợ lý bán thời gian không quá thông minh thức thời này của mình, trong lòng còn đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.

Cũng may cuối cùng Đường Tâm cũng đã phản ứng lại, cô lấy điện thoại di động ra mở bảng ghi chú: “Giáo sư Charlie, hôm nay anh cứ nghỉ ngơi trước, sáng mai anh cần phải đến trường đại học xử lý thủ tục nhận việc, lớp tiếng Đức sẽ khai giảng vào hai tuần sau, anh cần…” Đường Tâm chú ý tới ngón tay Hồ Tân Nghiên gõ hai cái xuống vali bằng da, cô dừng lại nghiêng đầu nhìn hắn với đôi mắt ngơ ngác đặc trưng của một người mới đi làm.

“Cảm ơn cô nhắc nhở, nhưng mà cô không cần phải giúp tôi ghi lại những điều này, nếu có yêu cầu gì thì tôi sẽ nhờ cô hỗ trợ thêm, cô nhớ chú ý xem email là được.” Khuôn mặt Hồ Tân Nghiên có chút mất kiên nhẫn, trong lòng cũng âm thầm mắng giáo sư Quan một lần, không biết lừa được ở đâu cô trợ lý mới toanh này, thả tới chỗ hắn để hoài nghi nhân sinh hay sao?


“Hả?” Đường Tâm thật ra cũng chỉ lên lớp chuyên ngành này hai ba tháng, quả thật là không biết một trợ lý cần phải làm gì, cho nên mới cho rằng những gì có thể làm được thì đều làm cả. “Xem email là được sao?”

“Làm theo những gì trong email là được, những chuyện bị lệch múi giờ giọng điệu có chút bực bội, nói thẳng thắn sau này sẽ đỡ tốn thời gian hơn.

Ôi….

Đường Tâm nhìn theo bóng Hồ Tân Nghiên đi vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại đôi mắt sâu thẳm kia ngước lên nhìn cô một cái rồi lại cúi xuống. Bây giờ cô mới hiểu được là mình đã xen vào việc của người khác quá nhiều, cô nhớ lại những email qua lại giữa hai người, Hồ Tân Nghiên chỉ bảo cô làm ba chuyện: làm đơn xin một căn phòng ở ký túc xá, tìm người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ; đón máy bay đặt khách sạn.

Cô mở to mắt nhìn trừng trừng về hướng cửa thang máy, hừ, ai mà thèm xen vào việc của anh, dù sao đi nữa chỉ cần trước khi trợ lý thật sự của hắn đến, cô cứ làm tốt mọi chuyện là được, không thể làm mất mặt giáo sư Hạ được.

Đường Tâm dậm chân một cái, Ôi Đã quên hỏi anh ta về số điện thoại và số WX!! Mỗi ngày đều phải check email thật là phiền phức.

Cô đi ra hướng bên ngoài khách sạn, trực tiếp lái xe về cửa hàng gà rán trả cho Lý Nham. Đúng vậy chiếc xe này không phải là của Đường Tâm, sáng nay cô đã mượn tạm ở chỗ đầu bếp nhà mình, nghĩ lại thật là có cảm giác thất bại, một đầu bếp sống ở thành phố H có nhà có xe, mà phải chịu thiệt thòi đến làm ở cửa hàng "Coca gà rán" của cô! Vừa nhìn đã biết là một người đàn ông có quá khứ, nhưng nhìn khuôn mặt “ta là lão đại đừng chọc đến ta” của hắn, thì lòng hiếu kỳ của Đường Tâm liền bỗng chốc tan tành, cho nên cô cũng lười đi hỏi.

Cô ghé qua một cửa tiệm bánh ngọt, mua một phần dương chi cam lộ về nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, trên đường đi có không ít nam nữ sinh viên khóa sau, cô còn hàn huyên mấy câu với bọn họ, kết quả là con đường chỉ cần đi 10 phút, thì hôm nay phải mất 30 phút đồng hồ mới có thể về đến nhà.

Về đến nhà, khi đang cúi đầu thay giày, Đường Tâm đột nhiên nhớ tới ánh mắt Hồ Tân Nghiên nhìn mình. Cô lại đi đến chỗ kính soi cả người mà xem xét, tóc đuôi ngựa cột cao, đi giày màu trắng áo thun trắng, quần jean chín phân, sạch sẽ, không có vấn đề gì...

Trong đầu cô bất chợt có một tia sáng lóe lên, đám đàn em sinh viên có thể nhận ra cô, lại cùng cô trò chuyện bình thường. Nhưng còn Hồ Tân Nghiên làm sao có thể nhận biết được ai là cô giữa muôn ngàn người trong sân bay kia chứ??? Chỗ lối ra cũng không phải chỉ có một mình cô là nữ giới. Đường Tâm suy nghĩ kỹ lưỡng, lúc mình trả lời email đã phát vị trí xe ở bãi đỗ, đi đến chỗ lối ra đón người chẳng qua chỉ là nhất thời đổi ý mà thôi!

Có nghĩa là…? Hồ Tân Nghiên biết cô từ trước sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận