Coca Gà Rán

Chuông cửa kêu vang, Đường Tâm nghĩ rằng có lẽ trà sữa cho mình gọi đã được giao đến nơi, liền hết sức vui vẻ đi bộ ra mở cửa.

Mì gói vẫn còn nằm trong miệng chưa nuốt sống bụng đã nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Hồ Tân Nghiên với khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc, trong tay còn cầm theo hộp cơm chuyên dụng của căn tin trường học.

Đường Tâm vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống.

Cô mang theo vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, khóe miệng chuyển động vừa xấu hổ vừa không mất lịch sự, mỉm cười: “Giáo… giáo sư Hồ, sao anh lại đến đây?”

Hồ Tân Nghiên cũng không ngờ rằng cửa có thể mở ra một cách dễ dàng như vậy còn tưởng rằng cô gái nhỏ này cần phải bị dỗ dành đe dọa một lúc kia chứ...

“Tới bắt trộm.” Hồ Tân Nghiên nhấp môi, đáp lại cô bằng một nụ cười cũng xấu hổ và không mất lịch sự như cô, hắn kéo kéo áo khoác liền mũ trên người cô, nghiêm trang nói: “Bộ quần áo này có giá trị trên 1.000 tệ, nếu số lượng tài sản bị trộm cắp có giá trị trên 1000 tệ, thì đã có cơ sở để thành lập án hình sự.”

“Sao?”

Đường Tâm hết sức kinh ngạc, cô cúi đầu kéo kéo chiếc áo khoác có mũ trên người mình, bộ quần áo này đắt đến như vậy sao, xem ra ánh mắt của cô cũng không tệ…?

Hồ Tân Nghiên từ lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại đã lập tức lách người vào nhà, thấy cách bài trí bên trong, tràn ngập phong vị nữ tính, tuyệt đối là điển hình của nhà phụ nữ độc thân, trong lòng nguôi giận hơn một chút.

“Thế nào, không phải đã nói đi công việc rồi sao? Còn chưa xuất phát?” Giọng điệu lãnh đạm, không đoán được cảm xúc.

Đường Tâm chỉ có thể xấu hổ, cười cười: “Hì hì hì.”

Đường Tâm đi theo phía sau hắn vào nhà, cực kỳ hối hận vỗ vào tay phải mình một cái, ai bảo mày viết đi công tác, cho mày viết lung tung này, ai mà không biết mày đang thất nghiệp, còn công tác cái quái gì?!

Cô thở dài trong lòng, ôi không phải là vì lúc đó quá gấp rút, có ai trong lúc chạy trốn lại nghĩ nhiều như vậy bao giờ?!


Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo…

Hồ Tân Nghiên quay đầu lại thấy vẻ mặt chột dạ và bộ dạng xấu hổ ảo não của Đường Tâm, trong lòng có thêm mấy phần không đành lòng, hết giận hơn phân nửa.

Giọng điệu hắn trở nên hòa hoãn hơn, kéo cô đến ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, vừa định nói điều gì đó, nhìn thấy mì gói trên bàn lửa giận lại được dịp phát ra, phê bình nói: “Mới vừa hạ sốt lại ăn mì gói! Em cảm thấy cơ thể mình khỏe lắm à?”

Đường Tâm căn bản không chú ý tới hắn còn kéo lấy tay mình, khẩn trương đứng dậy muốn dọn tô mì đi, “Tôi tôi…” cô gấp gáp đến mức sắp khóc, cái miệng nhỏ uất ức chu lên, “Tôi” cả buổi cũng không giải thích được rõ ràng.

Hồ Tân Nghiên thấy cô chân tay luống cuống, đột nhiên lại cảm thấy giọng điệu của mình quá nghiêm túc, hà tất phải tức giận với một cô gái nhỏ thế này. Lần này cơn giận hoàn toàn tiêu biến, giọng điệu đã trở nên ôn hòa: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Hắn đẩy tô mì đã ăn được một nửa sang bên cạnh, mở hộp thức ăn ra, đặt xuống trước mặt Đường Tâm.

Là xương sườn hấp, canh gà nấu nấm, bông cải xanh xào, thanh đạm ngon miệng, có dinh dưỡng, đều là món thích hợp cho người bệnh, quan trọng nhất là Đường Tâm thích ăn.

Đường Tâm nhìn thấy thức ăn trên bàn, phân vân không biết nên làm thế nào, trong lòng bắt đầu miên man suy nghĩ:

“Hồ Tân Nghiên làm sao lại biết mình thích ăn cái gì, chẳng lẽ hắn yêu thầm ta?”

“Không đúng không đúng trọng điểm, vì sao hắn lại có lòng tốt đi mua cơm cho mình?!”

“Cũng không đúng cũng không đúng, chẳng lẽ không phải hôm nay hắn tới tìm mình tính sổ chuyện tối hôm qua mình nổi điên, rồi sáng hôm nay lại bỏ trốn sao? Bây giờ lại mang thức ăn đến chẳng lẽ hắn muốn dùng mỹ thực chinh phục mình sau đó…”

“Ngẩn người làm gì,” Hồ Tân Nghiên duỗi tay sờ sờ lên trán cô, không sốt. “Sao thế, muốn anh đút cho em ăn à...”

Đường Tâm hoảng sợ trừng mắt nhìn Hồ Tân Nghiên, có thể đừng tùy tiện thay đổi như vậy không... Cô vội lắc lắc bộ não phế liệu, lấy lại tinh thần cúi đầu lùa cơm.


Hai người cơm nước xong, mỗi người bưng một ly nước ấm, ngồi đối mặt.

Đường Tâm âm thầm cổ vũ bản thân, “Giáo sư Hồ, chúng ta nói chuyện thẳng thắn có được không?”

Hồ Tân Nghiên hờ hững, “Được.”

Đường Tâm nghiêng người về phía trước, đôi mắt nai con tròn xoe nhìn chằm chằm vào đối phương, cô dùng giọng điệu trần thuật nói: “6 năm trước, buổi tối mùng hai Tết, trên đường vành đai bên cạnh bờ sông, anh chàng giúp tôi bắt trộm chính là anh.”

Hồ Tân Nghiên ngắm nhìn nghía ly thủy tinh trong tay, gật đầu, “Là tôi.”

Cuối cùng cũng có được đáp án, Đường Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nảy sinh một chút ngọt ngào, giờ phút cô bỗng có một tư tâm cho rằng, điều này hẳn là có duyên phận!

6 năm trước, trong một sự việc ầm ĩ bất ngờ khiến cho hai người đã có dịp gặp nhau rồi lại yên lặng biến mất trong trí nhớ của đối phương. 6 năm sau, bọn họ lại nhận ra nhau bởi vì một sự việc kỳ lạ gần giống như vậy.

Mối liên quan kỳ lạ này khiến cho Đường Tâm cảm thấy hết sức ngọt ngào trong lòng, ngoài miệng lại không thừa nhận, trái lại còn lên án Hồ Tân Nghiên, “Vậy vì sao lần đầu tiên gặp lại, anh lại lạnh nhạt với tôi như vậy.”

Bàn tay cầm ly thủy tinh của Hồ Tân Nghiên hơi khựng lại, hắn ngước mắt nhìn cô, thong thả trả lời: “Em cảm thấy, đối với người khiến cho anh suýt chút nữa thì phải vào cục cảnh sát. Anh sẽ có ấn tượng tốt gì?”

Đường Tâm vừa tốt nghiệp cấp 2 thì ba mẹ đã ly hôn, sau đó hai người nhanh chóng lập gia đình mới. Tuy rằng gia đình bác cả có lòng tốt đón cô, nhưng ngày mùng 2 Tết bọn họ phải về nhà ngoại chúc Tết, Đường Tâm không thể mang theo da mặt dày về nhà bà ngoại của đường quả được. Cho nên vào năm đó, cô đã nói dối gia đình bác cả rằng, mình có một người bạn nhà ở ven sông, phong cảnh đẹp, muốn mời cô đến cùng xem pháo hoa. Khi đó pháo hoa vẫn còn chưa bị cấm đốt cho nên rất dễ dàng thuyết phục được vợ chồng bác cả, chị họ Đường Quả thì rất thương yêu chiều chuộng cô, còn cho cô thêm 100 tệ tiền quà tặng muốn ăn gì mua gì thì cứ tùy tiện...

Trước khi ra cửa, Đường Tâm đã nhét tiền vào trong ví, bỏ vào túi áo lông, kết quả là bị trộm, đúng lúc Hồ Tân Nghiên đi ngang qua nhìn thấy, đuổi theo. Ví tiền được Hồ Tân Nghiên lấy lại, nhưng tên trộm kia đã mất dấu trước khi Đường Tâm phát hiện. Cho nên Đường Tâm đã hiểu lầm Hồ Tân Nghiên là ăn trộm, còn bảo các cảnh sát bắt hắn. Hai người đến đồn công an cho lời khai suốt một buổi, nói qua nói lại không ai phục ai, cuối cùng vẫn là cảnh sát kiểm tra camera mới biết được Đường Tâm nhận sai người. Đường Tâm lúc ấy còn không có chút áy náy nào, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát còn cợt nhả vui đùa giẫm lên cái bóng của người khác mà đi.

Bây giờ Đường Tâm cũng như vậy, thậm chí còn cúi đầu thè lưỡi lêu lêu sau lưng Hồ Tân Nghiên. Chẳng qua, cô đại khái là không biết bàn trà nhà mình là phản quang.


Hồ Tân Nghiên nhếch môi, hai chân duỗi thẳng thả lỏng người, dựa vào sô pha, nói: “Em hỏi xong rồi chứ?”

“Ừm hửm!” Đường Tâm gật đầu thật mạnh.

“Vậy đến phiên anh.” Hồ Tân Nghiên uống một hơi cạn nước trong ly, đặt chiếc ly xuống bàn, phát ra một tiếng “cạch”.

Đường Tâm đưa mắt nhìn chằm chằm vào cái ly kia, thân mình run lên một cái, cô há miệng thở dốc, do dự nói: “Vậy… vậy anh hỏi gì?”

Hồ Tân Nghiên trực tiếp đứng dậy, lướt qua bàn trà, hai tay chống hai bên Đường Tâm, ánh mắt sâu thẳm sắc bén, liếc mắt một cái nhìn chằm chằm vào Đường Tâm, hỏi: “Sáng hôm nay em chạy trốn cái gì?”

Tư thế này từ xa nhìn lại giống như ôm lấy Đường Tâm vào lòng.

Đường Tâm không dám nhìn vào mắt đối phương, mà liếc ra nơi khác, còn chột dạ trực tiếp vò vò vạt chiếc áo khoác có mũ.

“Sao?” Hồ Tân Nghiên không dự định buông tha cô như vậy, trực tiếp cho thấy nhất định phải có được đáp án.

Đường Tâm đột nhiên ngẩng đầu, hai người đối diện nhau, cô lại có thể nhìn thấy vô vàng ngôi sao nhỏ ở trong ánh mắt Hồ Tân Nghiên giống như tối hôm qua, âm thầm cổ vũ cô nói ra sự thật, cô hỏi lại Hồ Tân Nghiên: “Giáo sư Hồ, anh nghĩ sao về chuyện tối hôm qua?”

Hồ Tân Nghiên nghe vậy, dường như vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm, bình tĩnh thoải mái ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm, một cánh tay đặt lên trên thành ghế phía sau Đường Tâm.

Hắn lấy điện thoại di động trong túi ra, click mở folder lưu trữ âm thanh.

“Tôi rất truyền thống.”

“Chỉ có bạn gái mới có thể như vậy.”

“Vậy tôi sẽ làm bạn gái anh!”


“Được thôi, em lặp lại lần nữa đi.”

“Em là bạn gái Hồ Tân Nghiên.”

Đường Tâm há hốc, cô bị đoạn ghi âm này làm hốt hoảng vô cùng, không màng đến ánh mắt hài hước của Hồ Tân Nghiên, đã lập tức giật lấy điện thoại tắt đi, còn tay mắt lanh lẹ lập tức xóa bỏ.

Hồ Tân Nghiên nhướng mày, “Anh có sao lưu.”

“…” Đường Tâm suýt nữa thì cắn trúng lưỡi.

Hồ Tân Nghiên nghiêm mặt, hỏi đối phương: “Đường Tâm, thái độ của anh rất rõ ràng, em thì sao?”

Ơ, Hồ Tân Nghiên đây là… đang tỏ tình sao? Bộ dạng nghiêm túc này thật ngầu thật đẹp trai!!!

Không thể không nói, Đường Tâm thật sự xao xuyến, cô cụp mắt xuống, cắn móng tay cái thẹn thùng hỏi: “Giáo sư Hồ, anh có biết nhà trường không cho phép sinh viên và giáo viên yêu nhau không?”

Hồ Tân Nghiên hỏi lại cô: “Sao thế? Em không nhớ em đã tốt nghiệp rồi à, anh đã dạy em môn nào vậy?” Hồ Tân Nghiên kéo tay cô tới, nắm chặt trong lòng bàn tay mà ngắm nghía, không cho cô cắn móng tay nữa, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng tối hôm qua ai đó hôn mình một cách vô cùng ngây ngô, khóe miệng khẽ mỉm cười, “Sau này thì thật ra anh có rất nhiều điều có thể dạy em...”

“Đúng ha…” Đường Tâm không chú ý tới câu cuối cùng của hắn, cô nhìn bàn tay đan nhau của hai người, nhớ ra mình hình như chỉ là trợ lý của Hồ Tân Nghiên nhưng mà …

Cô đỏ mặt: “Nhưng mà tình yêu công sở cũng không được phép...”

Hồ Tân Nghiên dừng lại một chút, suýt nữa thì bị câu nói của Đường Tâm làm tức chết, cái đầu nhỏ này của cô rốt cuộc là đang phân vân chuyện gì?!

Hắn không muốn nghe đối phương nói lung tung, liền sờ lên trán Đường Tâm, xác nhận cô thật sự đã hạ sốt, liền trực tiếp bế cô lên đặt trên đùi, nhanh chóng hôn xuống.

Gió thu thổi bay rèm cửa sổ, ánh nắng ngày mùa thu soi vào phòng, khi ánh sáng và bóng tối giao nhau, có hơi thở của hạnh phúc ngọt ngào chậm rãi lan tràn…

- --------hoàn---------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận