Cứ như vậy, tôi và Thẩm Hiếu sống chung.
Theo người nào đó, anh không biết chăm sóc phụ nữ ở cữ sau khi phá thai, vậy thì dứt khoát mời một hộ lý am hiểu chuyện đó đến chăm sóc Tống Thước đi.
Việc này cứ như vậy quyết định.
Hai tuần sau, Tống Thước nghỉ ngơi khoẻ liền đến tìm tôi.
Thẩm Hiếu vẫn còn nằm ở Sofa nhà tôi ngủ nướng.
Tôi cài cửa lại, nói chuyện với cô ấy ngoài hành lang.
Tống Thước xách theo một đống hành lý, ánh mắt nhàn nhạt: “Chị Lộ, em muốn rời đi.”
“Cô nghĩ kỹ rồi?”
“Vâng, em không muốn Chu Thiến tìm em nữa.” — Cô ấy cười tự giễu — “Bây giờ em hiểu vì sao hắn lại theo đuổi em rồi.
Hoàn cảnh gia đình hắn như vậy, tính tình của mẹ hắn thì...!Chắc là thấy em còn nhỏ tuổi lại không còn cha nên nghĩ sẽ dễ kiểm soát được em.”
Tôi không phản bác được câu nào.
Thực tế, ngoại hình và tính cách của Tống Thước rất tốt, vừa ngọt ngào vừa ôn hoà nhu thuận, có lẽ vì thích tính cách này nên hắn mới chọn cô ấy.
“Vậy mẹ cô bên kia thì sao…”
“Mẹ em chưa biết chuyện này, em chưa dám nói cho bà ấy.” — Cô ấy lắc nhẹ đầu — “Em đã nói với anh Hiếu, nhờ anh ấy lựa lời sau này nói cho bà ấy biết.”
“Vậy cũng được.”
Tống Thước cười cười, trước khi rời đi còn ném lại mấy câu khiến da đầu tôi tê dại:
“Lúc anh Hiếu học đại học có nói với em là, anh ấy đã yêu thầm một nữ sinh nhỏ, còn muốn theo đuổi cô ấy nữa.”
“Hiện tại hai người được ở cùng một chỗ, cũng coi như đã viên mãn.”
Tôi:???
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa lượng lớn thông tin đối phương ném ra, cô ấy đã chậm rãi tạm biệt, kéo hành lý vào thang máy.
Tôi ôm một bụng nghi ngờ trở về nhà, trên ghế Sofa đã không còn bóng dáng Thẩm Hiếu, tôi đi tiếp đến thư phòng, phòng bếp, phòng vệ sinh cũng không thấy anh ở đâu.
Cuối cùng tôi đi về phòng ngủ của mình, thấy anh nằm nghiêng trên giường lớn màu hồng của tôi, trên người còn đắp cái chăn tôi yêu thích nhất, buồn ngủ nói lung tung một hồi: “Ghế Sofa nhỏ quá, cho anh nằm ngủ nhờ đi…”
“Em không muốn.”
Tôi túm lấy cái chăn kéo ra, lại bị anh nhẹ nhàng kéo lại một cái, cả người nằm gọn trong lòng anh.
Đối phương dùng cái đầu xù cọ cọ ở hõm vai tôi: “Cùng ngủ đi mà...”
Sợi tóc đen nhánh, mềm mại cọ cọ vào chóp mũi tôi, thoảng qua còn có hương vị của ánh nắng.
Tôi cũng không đẩy anh ra mà nhắm mắt lại theo anh, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ, tôi quay lại thời học sinh, sau khi biểu diễn liền xuống khỏi sân khấu, vượt qua gió đêm định chạy nhanh về phía Chu Thiến.
Bên cạnh bỗng xuất hiện một nam sinh xa lạ, tóc đen mềm mại, vóc người cao lớn, khuôn mặt lại rất mơ hồ.
“Bạn học, tôi là…”
Không đợi cậu ta giới thiệu bản thân xong, tôi đã khoát tay cự tuyệt: “Không cần, tôi không vào câu lạc bộ, cũng không có nhu cầu làm thẻ.”
Nói xong tôi phất tay áo nghênh ngang rời đi.
Tôi đang cố gắng nhớ lại hình dáng của nam sinh kia thì chợt bừng tỉnh.
Sau khi bình tĩnh lại, mồ hôi lạnh đã túa ra khắp khuôn mặt.
Thẩm Hiếu cũng đã tỉnh, híp mắt nhìn tôi.
Tôi bị nhìn chằm chằm thì khẽ run rẩy, miễn cưỡng cười cười: “Chuyện đó, Tống Thước nói, lúc học đại học anh đã muốn theo đuổi em, chuyện đó là thật hay đùa vậy…”
“Là thật, nhưng mà còn chưa bắt đầu đã bị ai đó kết thúc rồi.”
Tôi hơi xấu hổ, đang không biết nói gì tiếp thì thấy anh đưa tay lên vuốt vuốt cằm, hai mắt đảo một chút như đang cố gắng nghĩ lại chuyện gì đó.
“Anh vẫn còn nhớ, lúc đó sau khi em biểu diễn điệu múa cổ trang kia xong liền từ sân khấu đi xuống, dáng vẻ lạnh nhạt, cao ngạo, lại như mê man bi thương, thật sự rất mê người nha…”
Thấy đối phương bắt đầu dùng các từ ngữ không giống ngày thường, tôi nhịn không được mà xen vào: “Xin lỗi, nhưng em muốn bổ xung một chút.”
“Lúc đó không phải mê man bi thương gì, là do mắt bị cận.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...