Cóc Ghẻ Thịt Thiên Nga FULL
Có vấn đề! Vì sao Tống Thước lại ở trong nhà Thẩm Hiếu? Cảnh vật phía sau kia chắc hẳn không phải là ở công ty, giống như ở nhà riêng hơn.
Tống Thước hơi bối rối, nói năng lộn xộn, được vài câu liền vội vàng cúp điện thoại.
Tôi cầm điện thoại đứng yên tại chỗ, mặc cho thời gian trôi đi, toàn thân như đang ở trong hầm băng lạnh lẽo…
Vì sao chứ?
Một Chu Thiến đã làm lãng phí mười năm của tôi, giờ đổi sang Thẩm Hiếu cũng không tránh được kết cục như vậy sao?
Tôi không chấp nhận, không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy!
Thẩm Hiếu đã cho tôi biết địa chỉ nhà, chỉ là tôi chưa từng đến tìm anh.
Tôi ra khỏi sân bay, gọi một chiếc xe đến thẳng đó, xuống xe một đường vội vàng đi tới nhà anh, bấm chuông cửa vài lần.
Thẩm Hiếu cũng rất nhanh đã ra mở cửa.
Quần áo ngoài ý muốn rất hoàn chỉnh, chỉ là đang có phần lo nghĩ, nhìn thấy tôi thở gấp đứng ngoài cửa còn vẫy vẫy tay với tôi:
“Em đến thật đúng lúc, mau vào giúp anh một chút.”
Không phải chứ, anh làm lốp dự phòng của cô ấy còn chưa đủ, còn muốn kéo thêm tôi nữa sao? Tôi bực bội không nói lên lời.
Tống Thước xuất hiện phía sau lưng anh, mặc đồ ngủ, lôi thôi lếch thếch, khuôn mặt phì ra vì mang thai, thần sắc thì ảm đạm.
Thẩm Hiếu vẫn đứng yên tại chỗ, lãnh đạm hỏi cô ấy: “Em nghĩ kỹ rồi?”
“Vâng.” — Tống Khiếu nhẹ nhàng nhưng rất kiên định trả lời.
Tôi trợn tròn mắt nhìn hành động khó hiểu của bọn họ.
Thẩm Hiếu cũng không nói thêm gì, đi xuống nhà xe lấy xe, tôi thì vẫn ù ù cạc cạc đỡ Tống Thước ra cửa, cánh tay tinh tế của cô ấy vẫn còn run rẩy trong tay tôi.
Sau đó, chúng tôi đến bệnh viện.
Trước khi Tống Thước vào phòng giải phẫu, cô ấy níu chặt lấy tay tôi, lệ rơi đầy mặt: “Thật xin lỗi chị Lộ, em biết mình không nên tìm anh Hiếu, nhưng chuyện này em cũng không biết phải nói cho ai nữa.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu lý do vì sao cô ấy phải đến tìm Thẩm Hiếu.
Tôi ép xuống tâm tình đang rối như tơ vò, an ủi cô ấy: “Không có vấn đề gì, quan trọng là cô phải chăm sóc bản thân thật tốt đã.”
Chúng tôi đứng chờ bên ngoài.
Thẩm Hiếu cách tôi không xa, đứng trước cửa sổ nhìn ra vườn hoa, tay rút điếu thuốc nghịch nghịch, mấy sợi tóc lòa xòa rũ xuống gò má, nhìn có thêm vài phần lãng tử.
Thấy tôi đứng im không nói gì, anh nhíu lông mày hỏi: “Sau khi phẫu thuật xong, con bé không có chỗ để đi nên sẽ đến nhà anh ở, em không để ý chứ?”
“Không sao.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tôi - kẻ tự xưng là người hào phóng, đứng đó trong tình huống dở khóc dở cười, trong lòng đủ loại cảm xúc không nói thành lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...