Cổ Xuyên Kỳ Duyên

“Ngươi... Tam tiểu thư, sao ngươi lại ở đây?” Đại phu nhân hơi nhíu này, sáng nay nhận được tin Bạch Tử Linh đi cùng đám người Tứ phu nhân thì nàng đã lên một kế hoạch, tối qua nàng đã liên hệ với sát thủ ở Hương Sơn Tự chờ sẵn, chỉ cần đợi đến tối nay thôi thì Bạch Tử Linh liền sẽ không vó cơ hội quay trở lại.

Nàng sở dĩ không cho người tập kích trên đường là lo sợ Tứ phu nhân sẽ phá hỏng kế hoạch của nàng, bởi vì nếu giữa đường bị tập kích, đám người Tứ phu nhân sẽ có cơ hội chạy trốn trở về, dù sao mục đích của nàng là nhắm vào Bạch Tử Linh chứ không phải Tứ phu nhân, nếu Tứ phu nhân trốn về được nhất định sẽ nói ra chuyện này, mặc dù nói Bạch Tử Linh chẳng qua là một kẻ không đáng nhắc đến ở trong phủ nhưng dù sao trên người nàng ta cũng mang danh nghĩa là người của Hữu Thừa tướng phủ. Ban ngày ban mặt mà lại có người tấn công người của Hữu Thừa tướng phủ, chuyện này nếu để Bạch Vân Hoài biết được cho dù hắn có chán ghét Bạch Tử Linh thì cũng sẽ cho người điều tra rõ mọi chuyện nhưng ở Hương Sơn Tự thì khác. Đường từ kinh thành đến Hương Sơn Tự chỉ cần một ngày, tối qua hẳn là đám người Tứ phu nhân đã đến đó, nhưng nếu ra tay lúc đó thì có chút trùng hợp, người thông minh sẽ suy nghĩ sâu xa cho nên Đại phu nhân quyết định tối nay sẽ ra tay. Trong lúc nửa đêm canh ba nàng sẽ cho người làm ra một trận náo loạn, mục đích bên ngoài là nhắm vào bức tượng Phật bằng vàng mà mấy tháng trước Vũ Nguyệt quốc cho người mang đến tặng để thể hiện sự giao thoa giữa hai nước, Thành Thiên đế đã ban bức tượng này cho Hương Sơn Tự, lúc đầu có không ít kẻ nhắm vào bức tượng này, nhân cơ hội này nàng sẽ cho người ra tay diệt trừ Bạch Tử Linh, dựng thành một cảnh giết người cướp tượng. Bạch Tử Linh sẽ trở thành một nạn nhân đáng thương vì bảo vệ tượng mà chết dưới tay đạo tặc, mà Tứ phu nhân cũng không phải loại người ngu ngốc, chuyến đi lần này do nàng ta dẫn dắt, mọi người có chuyện gì cũng không tránh truy cứu trách nhiệm lên người nàng ta, sự tồn tại của Bạch Tử Linh ở Bạch phủ tuy thấp nhưng cũng không đến mức không có, nàng ta biết rõ bản thân nên làm gì để che giấu chuyện này, Bạch Vân Hoài dù có biết tin tức cũng đã muộn, cho dù hắn có điều tra thì cũng điều tra đám người thuộc phe phản loạn, bởi vì điều này làm ảnh hưởng đến quốc gia đại sự, hắn tất nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện hậu viện tranh đấu, chỉ là không ngờ, kế hoạch nàng thiết kế hoàn mỹ như vậy lại bị Bạch Tử Linh quay về phá hỏng!

“Giờ này không phải ngươi đang ở Hương Sơn Tự cùng đám người của Tứ phu nhân sao?” Đại phu nhân mang theo vài phần thăm dò mở miệng, kế hoạch của nàng không thể nào có sai sót được, trừ khi... đối phương biết được kế hoạch của nàng nên mới giữa đường trở về để tránh nạn, chính là nếu nàng ta đã biết thì tại sao lại ở trước mặt nàng có thể trưng ra vẻ mặt không biết gì thế này?

Che giấu quá sâu hay hoàn toàn không biết?

“Chuyện này phải hỏi Tứ phu nhân rồi.” Bạch Tử Linh thở dài, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, giống như chuyện nàng trở về là không phải mong muốn của nàng vậy.

“Ngươi có ý gì?” Đại phu nhân nhíu mày hỏi lại, vẻ mặt âm trầm khiến người khác không nhìn ra được nàng đang suy nghĩ gì.

Chuyện này có liên quan đến Tứ phu nhân?

Tiện nhân đó lại làm ra chuyện gì rồi?

“Nếu không phải nửa đường Tứ phu nhân bỏ ta lại một mình thì phu nhân nghĩ, ta sẽ trở về sao?” Bạch Tử Linh làm bộ tức giận, đôi chân còn diễn sâu đến mức dậm vào cái trên đất, tựa hồ như muốn phát tiết ra vậy.

“Nàng bỏ ngươi lại ở trên đường một mình?” Đại phu nhân có chút không tin tưởng, tuy nói quan hệ giao tiếp của Bạch Tử Linh không được tốt lắm nhưng nàng ta cùng Tứ phu nhân trước giờ nước sông không phạm nước giếng, tại sao Tứ phu nhân bỏ nàng ta lại giữa đường?

“Phu nhân có biết, lúc phát hiện ra thì xe ngựa của Tứ phu nhân đã sớm đi xa, ta không đuổi theo kịp nên chỉ có thể quay về thôi.”

“Ngươi nói thật?” Tứ phu nhân cũng không phải là loại người ngu xuẩn, cho dù nàng ta cùng Bạch Tử Linh không vừa mắt nhau thì khi bỏ lại đối phương trên đường cũng sẽ tuyệt đường lui của đối phương, khiến đối phương không thể trở về được, vậy mà hiện tại... Bạch Tử Linh không chỉ an toàn trở về mà còn cáo trạng nàng ta, Tứ phu nhân sẽ nghĩ thế nào khi biết được chuyện này? Mà có thật là chuyện này là do Tứ phu nhân làm ra? Chỉ là Tứ phu nhân thân là người dẫn đầu đoàn người, cho dù không phải nàng ta làm ra thì nàng ta vẫn phải có trách nhiệm trong chuyện này.

“Còn không phải sao? Nếu người không tin thì cứ gọi Tứ phu nhân trở về tra cho rõ là được, ta cũng không có vu oan cho người khác.” Chuyện lần này tuy nói không liên quan đến Tứ phu nhân nhưng chắc chắn không thể không có nàng ta tham gia vào, dù sao nàng ta cũng là người dẫn đầu trong đoàn người, nếu không có sự đồng ý của nàng ta, mẫu tử Lâm thị dù muốn tính kế nàng cũng không thể thực hiện được kế hoạch trắng trợn như vậy, nàng đem chuyện này đổ lên đầu Tứ phu nhân để xem khi ra mặt đối chưng nàng ta có khai ra mẫu tử Lâm thị hay không?

Không nghĩ đến ngày thường Tứ phu nhân và Lâm thị thủy hỏa bất dung vậy mà hôm nay lại cùng nhau bắt tay hại nàng, chỉ sợ trong chuyện này phải có chỗ tốt gì đó Tứ phu nhân mới chịu chấp nhận thực hiện kế hoạch lần này của mẫu tử Lâm thị.

Vẫn nên cho Lạc Hàm đi điều tra một chút, dù sao trước nửa tháng đám người Tứ phu nhân trở về, nàng cũng phải có sự chuẩn bị để phản kích chứ?

Đại phu nhân cũng không có ngay lập tức tin lời Bạch Tử Linh nói, nếu là trước kia nàng nhất định sẽ tin tưởng không nghi ngờ, dù sao trước kia Bạch Tử Linh một phế vật yếu đuối vô năng nhưng hiện tại tính tình Bạch Tử Linh đã thay đổi, càng ngày càng giảo hoạt, trong đầu không biết là đang âm mưu chuyện gì, nàng làm sao biết lời nào của đối phương là thật, lời nào lại là giả?

Bạch Tử Linh cũng biết chắc Đại phu nhân sẽ không chịu tin tưởng nàng, bất quá nàng cũng không có quan tâm, dù sao lời của nàng nói là sự thật, việc Tứ phu nhân cùng mẫu tử Lâm thị âm mưu bỏ lại nàng giữa đường là không thể chối cãi, nếu có thì chỉ sợ đối phương đã mua chuộc một đám người của đoàn xe, còn về việc vì sao đối phương lại làm vậy thì nên hỏi rõ đối phương.

“Được rồi, chuyện này ta sẽ nói lại với lão gia, hiện tại Tứ phu nhân có lẽ đã đến Hương Sơn Tự rồi, không bằng để Tứ phu nhân ở đó một thời gian, đợi người trở về rồi hỏi cũng chưa muộn.” Tuy bề ngoài Đại phu nhân nói không tin những gì Bạch Tử Linh nói nhưng thấy thái độ thong dong của đối phương thì hơi nghi ngờ, lại nghĩ đến thái độ nhắm vào Bạch Tử Linh ngày hôm qua của Tứ phu nhân đủ loại khiếm khuyết thì cảm thấy lời của Bạch Tử Linh có phần là sự thật, chỉ là hiện tại Bạch Tử Linh đã trở về, kế hoạch của nàng cũng đã tan tành mây khối, sự thật không còn quan trọng nữa, muốn truy cứu cũng phải đợi Tứ phu nhân trở về mới truy cứu được.


Trăm phương ngàn kế bày mưu, rốt cuộc vẫn không thể diệt trừ được Bạch Tử Linh, điều này khiến tâm trạng của Đại phu nhân không được tốt lắm.

“Ân, chỉ cần phu nhân nhớ rõ lời nói ngày hôm nay của mình là được rồi.” Quan trọng là phải truy cứu chuyện này, nhất định phải truy cứu chuyện này, bởi vì nàng tuyệt đối không bỏ qua cho đám người đó, những người dám bày mưu tính kế hại nàng đều sẽ không có kết cục tốt.

Ánh mắt Đại phu nhân rơi vào người Lạc Hàm, không chút che giấu đánh giá đối phương, đáy mắt hơi lóe lên hàn quang, trong lòng thầm suy đoán thân phận của đối phương, sau đó lại chuyển sang người thị vệ Giáp đang nửa quỳ nửa nằm trên đất, nhìn y phục quả thật là người của Bạch phủ, người của Bạch phủ lại bị một tiểu cô nương đè đánh thành như vậy, rõ ràng là khiến Bạch phủ mất hết mặt mũi, vậy nên Đại phu nhân không khỏi cau mày mở miệng: “Chuyện gì đây?” Đánh người Bạch phủ ở trước cửa Bạch phủ, cũng không biết đối phương là thần thánh phương nào lại dám kiêu ngạo như vậy?

“Đại phu nhân, người đến đúng lúc lắm, ta muốn nhờ người thay ta chủ trì công đạo.” Nghe Đại phu nhân nói vậy, đôi mắt Bạch Tử Linh liền hiện lên ý cười giảo hoạt.

“Chủ trì công đạo?” Đại phu nhân hơi ngẩn người, ánh mắt nhìn Bạch Tử Linh, không rõ nàng là có ý gì.

“Đúng vậy, hắn thân là nô tài lại mở miệng sỉ nhục chủ tử, người nói xem chuyện này phải xử lí thế nào?”

“Còn có chuyện này?” Đại phu nhân hơi nhướng mày, không có ý vị nhìn Bạch Tử Linh. Lần trước nàng ta giáo huấn Ngọc Anh vì đã bắt nạt người của nàng ta, hiện tại nàng ta lại ra tay đánh thị vệ canh gác vì tội mạo phạm chủ tử, Bạch Tử Linh nghĩ nàng ta là đang làm gì? Công khai trả thù những kẻ bắt nạt nàng ta hay là muốn thu lấy quyền hành mà một vị tiểu thư nên có?

“Phu nhân, phu nhân... nô tài... nô tài không có... là nàng vu oan cho nô tài...” Thị vệ Giáp thấy Đại phu nhân không có ngay lập tức phán tội hắn thì tâm tình thoáng nhẹ nhàng hẳn ra, lại nghĩ đến quan hệ giữa Đại phu nhân và Bạch Tử Linh không tốt, trước kia Bạch Tử Linh còn có ý đồ với ý trung nhân của Bạch Phi Nhược nên hắn nghĩ Đại phu nhân sẽ không giúp Bạch Tử Linh cho nên kiên quyết không nhận tội.

“Tam tiểu thư... hắn nói không có.” Đại phu nhân lạnh nhạt quay sang nhìn Bạch Tử Linh, nàng vẫn chưa có tỏ thái độ sẽ đứng về phía bên nào, đơn giản chỉ là tường thuật lại lời nói của thị vệ Giáp.

“Phu nhân đây là không tin ta?” Bạch Tử Linh nhếch môi cười lạnh: “Phu nhân cũng không thể vì lời nói của một phía mà kết luận được có đúng không?” Nếu nơi này là rừng hoang thanh vắng nàng nhất định sẽ ra tay xử lí thị vệ Giáp này, quỷ thần không hay, chỉ tiếc nơi này lại là Thừa tướng phủ, mà Thừa tướng phủ lại không phải do nàng quản lí, người có quyền quyết định lớn nhất ở nơi này ngoại trừ Bạch Vân Hoài thì chỉ có thể là Đại phu nhân.

“Tam tiểu thư nói không sai.” Ánh mắt Đại phu nhân liếc qua từng người, nhìn đến Lạc Hàm thì hơi tạm ngưng vài giây, nữ tử này ra tay đánh thị vệ Giáp mà Bạch Tử Linh cũng buộc tội thị vệ Giáp vô lễ với chủ tử, xem ra nữ tử này là người của Bạch Tử Linh.

Bạch Tử Linh vừa mới ra ngoài một ngày mà đã mang theo một nữ tử như vậy trở về, liệu đối phương có phải là người của...

Ánh mắt Đại phu nhân lóe lóe, đáy lòng gợn sóng nhưng cũng không có mở miệng truy cứu về Lạc Hàm, ánh mắt nàng rất nhanh liền chuyển sang người thị vệ Bính ở một góc, ở trước cổng Bạch phủ lúc nào cũng có hai người canh gác, một người bị đánh nằm trên đất, người còn lại hẳn là hắn đi?

“Ngươi nói.”

Bị điểm danh thị vệ Bính rõ ràng là hơi ngơ ngác, hắn khó xử nhìn huynh đệ mình rồi lại nhìn Bạch Tử Linh, tựa hồ không biết phải trả lời thế nào mới tốt.

“Nô tài...”

“Ngươi mau nói rõ ràng đi.” Thấy hắn cứ chần chừ, thị vệ Giáp gấp muốn điên, mặc kệ cơn đau trên người mà hướng về phía thị vệ Bính kêu gào: “Nàng... là nàng vu oan cho ta, vừa mới xuống xe nàng đã cho người đánh ta, ta không có sai... á...”


Nghe những lời nói xảo trá của thị vệ Giáp, Lạc Hàm rõ ràng hơi tức giận, bàn chân không khỏi dùng sức mà nhấn mạnh trên lưng của thị vệ Giáp khiến hắn kêu lên một tiếng thất thanh, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người nàng, chỉ là Lạc Hàm vãn duy trì vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ việc thị vệ Giáp kêu la không hề liên quan đến nàng.

“Nô tài, nô tài nói... chuyện là...” Thị vệ Bính đang đấu tranh tư tưởng thì nghe thấy tiếng hét của thị vệ Giá, nhất thời sợ hãi bản thân cũng bị đánh như hắn nên đành nói ra sự thật.

“Lời của nô tài là sự thật, xin phu nhân minh giám.”

“Cái đồ phản bội nhà ngươi, sao ngươi lại á...”

“Ta... ta chỉ nói sự thật.” Thị vệ Bính áy náy nhìn huynh đệ đang bị nữ nhân giãm dưới chân, đáy lòng cũng tràn ngập ngũ vị khó nói.

Đại phu nhân trầm mặc nghe hết câu chuyện, cho dù lời khai của thị vệ Bính là giả đi chăng nữa thì hắn là nhân chứng duy nhất có thể tin tưởng, nhưng hắn đã đứng về phe của Bạch Tử Linh rồi thì người có lỗi chỉ có thể là thị vệ Giáp.

“Từ khi nào lại có một nô tài không biết lễ phép như vậy? Người đâu kéo hắn xuống.”

“Phu nhân tha mạng, nô tài chỉ lỡ lời thôi...” Thị vệ Giáp nghe thấy câu này liền vội vàng nhận tội, chỉ mong được khoan hồng, hắn không nghĩ đến Đại phu nhân vậy mà lại đứng về phía Bạch Tử Linh mà kết tội hắn.

“Kéo xuống.” Đại phu nhân phất tay, nàng đưa ra quyết định nhanh như vậy cũng không hoàn toàn là vì lời khai của nhân chứng thị vệ Giáp, một phần nguyên nhân là bởi vì hành động ra oai phủ đầu của Bạch Tử Linh, vừa mới về phủ đã gây ra oanh động như vậy, chẳng phải cũng chỉ là muốn khiến người khác nghĩ rằng nàng đã không còn dễ dàng khi dễ như xưa, muốn người trong phủ thu liễm tính tình một chút hay sao? Bước cờ này nàng lại là người ở thế bị động, chỉ có thể tiến không thể lùi, cách tốt nhất giải quyết vấn đề chính là thuận theo ý của Bạch Tử Linh, dù sao trong phủ nhiều nô tài nô bộc như vậy, xử lí một hai người cũng không sao cả.

Thị vệ Giáp bị người của Đại phu nhân kéo đi xuống, bở vì lúc nãy đánh bị Lạc Hàm đánh cho thê thảm nên không thể chống cự được đám người này, chỉ có thể mặc người kéo xuống nhưng trong miệng không ngừng kêu gào chửi rủi Bạch Tử Linh.

“Ngươi chính là phế vật, ta nói có gì sai đâu chứ?”

“Một kẻ như ngươi thì xứng gì là chủ tử? Ta không cam tâm.”

“Đồ tiện nhân, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu...”

“Ngươi đợi đó...”

Đợi khi người khuất dần khỏi tầm mắt, thanh âm cũng biến mất, nơi này lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

“Đại phu nhân, nếu đã không có chuyện gì thì ta đi nghỉ ngơi đây.” Dứt lời Bạch Tử Linh liền quay người đi vào trong, Lạc Hàm cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng, lẳng lặng như một cơn gió.


“Khoan đã.” Đại phu nhân lên tiếng thành công khiến Bạch Tử Linh dừng bước, nàng quay người, đối mặt với Đại phu nhân mới phát hiện ánh mắt Đại phu nhân không có nhìn nàng mà đang nhìn nữ tử bên cạnh nàng.

“Đại phu nhân còn có gì phân phó?” Bạch Tử Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn Đại phu nhân, tựa hồ như không nhận thấy tầm mắt của đối phương không rơi trên người nàng.

“Nàng là ai?” Rốt cuộc Đại phu nhân cũng mở miệng hỏi, nãy giờ nàng đã nghi ngờ về thân phận của đối phương chỉ là chưa có cơ hội mở miệng, một nữ tử nhìn qua vô cùng yếu đuối lại có thể đè một nam nhân cao to ra đất đánh, hơn nữa thân là thị vệ canh gác thì tên thị vệ Giáp bị nàng đánh đó cũng phải có một chút võ công phòng thân, vậy mà bị nàng đánh đến không thể bò dậy, nói ra chỉ sợ không có người nào tin.

“Đây là Lạc Hàm, từ giờ trở đi là nha hoàn bên cạnh ta.”

Lạc Hàm?

Đại phu nhân không tự giác nhíu mày, lại là cái họ này, trong lòng ẩn ẩn có chút suy đoán về thân phạn thật sự của đối phương.

“Sao Tam tiểu thư có thể thu nhận một kẻ không rõ lai lịch làm nha hoàn của mình chứ?”

“Phu nhân hiểu lầm, Lạc Hàm không phải là người không rõ lai lịch, nàng là người từ xứ khác, phụ mẫu qua đời, chuyện này kể ra cũng phải đa tạ Tứ phu nhân...” Nói đến đây Bạch Tử Linh không khỏi thở dài: “Nhờ nàng mà ta gặp được Lạc Hàm, Lạc Hàm quen đường đi trong rừng nên đã giúp ta ra khỏi rừng, ta thấy nàng có duyên cho nên mới đưa nàng trở về cùng ta.”

“Ồ?” Đại phu nhân tỏ vẻ hứng thú, có lẽ Bạch Tử Linh gặp Lạc Hàm ở trong rừng là sự thật, bởi vì đối phương nếu không có người dẫn đường sẽ khó lòng mà thoát khỏi Minh Vụ Lâm, bất quá về thân phận của Lạc Hàm từ xứ khác đến hay tình cờ gặp gỡ gì đó, nàng một chút cũng không tin.

“Nói thế này thì nàng ta cũng chỉ là một người không rõ lai lịch, Tam tiểu thư dẫn về như vậy, thật chắc chắn nàng ta không gây ra rắc rối gì cho Bạch phủ sao?”

Bạch Tử Linh nghe vậy chỉ cười trừ, không chút để ý nói: “Phu nhân lo lắng quá rồi, dù sao cũng chỉ là một nha đầu, làm sao có thể tạo được uy hiếp gì cho Bạch phủ chứ?”

“Huống hồ ta thân là tiểu thư Thừa tướng phủ, có thêm một nha hoàn hầu hạ cũng không được sao?” Lời nói này nhanh chóng đánh sâu vào thính giác của Đại phu nhân, đều là tiểu thư Thừa tướng phủ, trong viện của Bạch Phỉ Thúy và Bạch Phi Nhược đều có không ít nha hoàn hầu hạ nhưng trong Linh Viên lại chỉ có mình Thanh Nhi hầu hạ nàng, lời này nói thẳng ra không phải là nói Thừa tướng phủ phân biệt đối xử hay sao?

Đại phu nhân nhìn chằm chằm vào chủ tử hai người, tựa hồ như muốn nhìn ra một tia cảm xúc gì sau lớp khăn che mặt, bất quá để Đại phu nhân phải thất vọng rồi, bởi vì ngoại trừ sự bình tĩnh, Đại phu nhân hoàn toàn không nhìn ra được gì.

Một lúc sau Đại phu nhân mới phất tay, vẻ mặt không rõ tâm tình mở miệng: “Tam tiểu thư đi đường xa mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Nói như vậy chính là... bỏ qua cho các nàng?

Khóe môi Bạch Tử Linh cong lên một độ cong nhẹ, nàng đánh cược đúng chỗ rồi, so với việc để Lạc Hàm ẩn nấp trong Linh Viên thì không bằng cứ công khai để nàng đi theo bên cạnh mình, như vậy sẽ tốt hơn nếu sau này Đại phu nhân phát hiện ra sự tồn tại của Lạc Hàm, trong phủ nếu xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chẳng phải nàng ta sẽ đem trách nhiệm này đổ lên đầu nàng sao?

“Như vậy ta xin cáo lui.” Bạch Tử Linh dẫn theo Lạc Hàm rời đi, chỉ để lại cho đám người Đại phu nhân một bóng lưng thanh tú mờ mờ ảo ảo.

“Ngọc Anh, nhìn kĩ Lạc Hàm đó cho ta.” Nữ nhân không rõ lai lịch này có một thân võ công không thể xem thường, nhìn qua cũng biết không phải xuất thân tầm thường như Bạch Tử Linh nói, chỉ sợ đối phương là... nàng cũng không muốn Lạc Hàm hôm nay cũng là Lạc Mai năm đó.

“Dạ.”

“Làm sao?” Nhìn bộ dạng Ngọc Anh muốn nói lại thôi, Đại phu nhân lên tiếng.


“Phu nhân, người này vừa trở về đã ra oai phủ đầu với chúng ta như vậy, người cảm thấy có nên...” Làm một chút chuyện để hạ uy phong của nàng ta xuống một chút không?

Dù sao đám người Thừa tướng phủ từ nhỏ đã khi dễ Bạch Tử Linh đến lớn, hiện tại Bạch Tử Linh hoa lệ xoay người lại khi dễ các nàng, thân là đại nha hoàn đi đầu trong chuyện này, Ngọc Anh sao có thể cam tâm chịu nhục như vậy?

Lần trước bị Bạch Tử Linh đánh, nàng đem chuyện này cáo trạng với Đại phu nhân, tiếc là khi đó Đại phu nhân đối với chuyện của Bạch Tử Linh chỉ nhắm mắt làm ngơ, tỏ thái độ không quản, Ngọc Anh biết nếu không phải đích thân Bạch Tử Linh gây sự thì Đại phu nhân sẽ không nhúng tay vào, bởi vì dù sao thế nào thì đối phương cũng giữ thân phận tiểu thư của Thừa tướng phủ, các nàng đi trêu chọc vào đối phương bị giáo huấn là đáng. Hiện tại thì hay rồi, Bạch Tử Linh vừa mới trở về đã ra oai phủ đầu như vậy, không những muốn xử lí thị vệ canh gác mà còn không nể mặt Đại phu nhân, tự dẫn một nha đầu không rõ lai lịch vào phủ, huống hồ tính thêm chuyện lần trước lúc Đại phu nhân dùng bữa Bạch Tử Linh dột nhiên xông vào, Ngọc Anh cảm thấy Đại phu nhân sẽ không bỏ qua cho Bạch Tử Linh.

“Được rồi, tự mình làm chủ, bất quá...” Nói đến đây giọng nói Đại phu nhân không khỏi kéo dài: “Đừng gây phiền phức cho ta.”

Ngọc Anh vui vẻ đáp ứng: “Nô tì sẽ không để phu nhân phải thất vọng.”

~~~

Xuyên qua hoa viên, Bạch Tử Linh nhanh chóng nhìn thấy tòa viện sừng sững ngay trước mặt, đó chính là Linh Viên của nàng, nhìn từ xa Linh Viên khá hoang vắng và lạnh lẽo, không giống như các viện khác đầy ấp người và náo nhiệt nhưng Bạch Tử Linh chính là thích không khí tĩnh lặng của nơi này.

“Thanh Nhi?” Vừa vào cửa Bạch Tử Linh đã mở miệng gọi Thanh Nhi, hoàn toàn không muốn cho Thanh Nhi mộ chút bất ngờ nào, bởi vì nàng hiểu rõ Thanh Nhi, nếu để Thanh Nhi phát hiện nàng trở về nhất định kích động hét ầm trời, vì muốn bảo vệ đôi tai bé nhỏ này của bản thân Bạch Tử Linh chỉ có thể làm như vậy.

Không có ai đáp lại.

“Thanh Nhi.”

Không gian vẫn là một mảnh yên tĩnh.

“Có thể là ra ngoài rồi?” Lạc Hàm lên tiếng.

Bạch Tử Linh hơi nhíu mày, định phân phó cho Lạc Hàm ra ngoài đi tìm thì lúc này nhín thấy bóng dáng Thanh Nhi đang thất tha thất thiểu bước vào.

“Thanh Nhi.”

“Tiểu thư?” Thanh Nhi nghe thấy có người gọi nàng thì hơi kinh ngạc, lúc ngẩng đầu lên nhìn dung nhan quen thuộc trước thì khó tin mở miệng: “Người trở về rồi?” Trong giọng nói còn mang theo vài phần vui vẻ kích động, tựa hồ như Bạch Tử Linh đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng như vậy là một kinh hỉ rất lớn.

“Ân, làm sao vậy?” Nhận thấy thần sắc của Thanh Nhi có chút không đúng, Bạch Tử Linh lo lắng kéo tay Thanh Nhi.

Bộ dạng của Thanh Nhi, nố là vui mừng cũng đúng mà kích động cũng không sai.

“Tiểu thư, chúng ta vào trong rồi nói.” Sắc mặt Thanh Nhi có phần nghiêm trọng, khác hẳn với vẻ mặt vui vẻ ngày thường, lúc vào phòng nàng còn đóng hết cả cửa, trông giống như là có đại sảnh gì đó?

“Sao lại thần thần bí bí như vậy? Không giống muội ngày thường chút nào.”

“Tiểu thư, tối qua Thanh Nhi vô tình nghe được...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui