Cổ Xuyên Kỳ Duyên

“Tam tiểu thư ngày hôm nay đến đây là để cãi nhau cùng Nhược Nhi?” Đại phu nhân thần sắc lạnh lùng: “Nếu là như vậy thỉnh ta không thể bồi, bữa sáng bọn ta còn chưa dùng xong đâu.” Nàng không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, nhìn đến Bạch Tử Linh nàng lại nhớ đến Lạc Tuyết, mặc dù hai người bọn họ không hề giống nhau, bất luận là vẻ ngoài hay khí chất, Bạch Tử Linh đều không thể nào so sánh được với Lạc Tuyết, bất quá thái độ hiện tại của nàng ta khiến nàng không khỏi nhớ đến ngày đó, bất kể nàng dùng cách gì đối phó với Lạc Tuyết, nàng ta đều dùng vẻ thản nhiên ung dung mà đối mặt, không phải nàng ta khinh thường cùng nàng tranh giành đấu đá mà là bởi vì trong lòng nàng hoàn toàn không có Bạch Vân Hoài, cho nên đối với thê tử của hắn là nàng cũng không chút bận tâm.

“Làm phiền phu nhân dùng bữa là lỗi của ta, chỉ là hôm nay ta đến cũng không thể tay không ra về được.” Đối với thái độ không muốn tiếp đãi khách của Đại phu nhân, Bạch Tử Linh có thể hiểu, đối với người mình không thích, chỉ cần nhìn thấy đối phương liền sẽ khó chịu, huống hồ lại còn phải hít thở chung một bầu không khí với đối phương?

“Ngươi muốn gì?” Đại phu nhân nhướng mày, không nghĩ tới Bạch Tử Linh lại trực tiếp như vậy, quả nhiên là con người không giống trước, làm gì cũng đều thể hiện một cách khác thường.

“Lúc nãy ta cũng đang dùng bữa giống phu nhân vậy, bất quá có người lại đến phá bữa sáng của ta, bị người sáng phá đám, đúng là khiến tâm trạng bản thân thấy không tốt.” Bạch Tử Linh một bên than thở, một bên cũng không quên quan sát sắc mặt của hai người trong phòng, Đại phu nhân còn tốt, dù sao cũng là người từng trãi, có nhiều kinh nghiệm, đối với lời nói của Bạch Tử Linh chỉ nghe tai này mà ra tai kia, bất quá Bạch Phi Nhược thì không giống vậy. Nàng còn trẻ, mặt dù bề ngoài trang được khá tốt nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự không kiên nhẫn, Bạch Tử Linh thông qua ánh mắt cũng hiểu được tâm tạng hiện tại của nàng, chỉ sợ là bởi vì đối phương cãi nhau không lại nàng, nhiều lần bị nàng nói cho á khẩu không trả lời được, hiện tại lại nghe nàng nói dong nói dài, buồn bực là tất nhiên.

“Bản thân ta ấy à, không thích làm người tốt, cho nên tâm trạng ta không tốt, ta cũng không muốn nhìn thấy người khác tốt hơn mình.” Nàng nhếch môi, thần thái cao ngạo, bộ dạng dường như đang khiêu khích khiến Bạch Phi Nhược tức điên: “Bạch Tử Linh, ngươi có bệnh à? Tâm trạng ngươi không tốt thì liên quan gì đến mẫu tử chúng ta? Ngươi muốn phát bệnh thì đi tìm người khác mà phát bệnh.” Trong lòng thầm mắng nữ nhân này đúng là bệnh thần kinh, tâm trạng nàng không tốt nàng liền muốn người khác cũng giống như nàng, trước kia Bạch Tử Linh nhu nhược yếu đuối nàng cũng đâu có thấy đối phương có bệnh như vậy, chẳng lẽ thất bại trong chuyện tình cảm quả thật rất đả kích người khác, có thể khiến họ từ một con người này trở thành một con người hoàn toàn khác sao chứ?!

Bạch Phi Nhược có chút không tin tưởng, nếu vì một người mà lại thay đổi như vậy thì Đỗ Thanh Triệt hẳn là chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng của Bạch Tử Linh.

“Đó là ý của lão gia.” Đại phu nhân lúc này sao có thể không hiểu Bạch Tử Linh đang nói về vấn đề gì? Tối qua nàng gọi Bạch Vân Hoài đến thương lượng, vốn dĩ là Bạch Vân Hoài nói muốn nghe theo sự sắp xếp của nàng nhưng sau đó Tứ phu nhân chạy đến, thế là hắn vì lấy lòng mỹ nhân mà đồng ý lời nói của Tứ phu nhân, Đại phu nhân vốn không thích tham dự vào chuyện này cho nên cũng mặc kệ hai người muốn làm gì thì làm, sau đó mẫu tử Lâm Tâm Lan cũng nghe tin chạy đến, hai nữ nhân vì tranh giành nam nhân mà cãi nhau, ầm ĩ khiến nàng buồn bực hạ lệnh đuổi khách, sau đó cũng không biết mấy người bọn họ nói gì, sáng hôm sau nàng mới nhận được tin tức Bạch Tử Linh cũng đi theo chuyến hành trình của Tứ phu nhân.

Đối với Bạch Tử Linh, Đại phu nhân luôn duy trì thái độ không quan tâm đến, dù sao nàng ta cũng không phải nữ nhi của Bạch Vân Hoài, mà hiện tại cũng sắp tới tuổi cập kê, mấy năm nay trong cung không có truyền ra tin tức gì bất quá Đại phu nhân cũng không dám ra tay với Bạch Tử Linh, dù sao Thánh chỉ vẫn còn, nàng cũng không phải loại nữ nhân ngu ngốc, dù chán ghét Bạch Tử Linh nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. Bạch Vân Hoài quyết định thế nào, nàng không có bận tâm, hiện tại Bạch Tử Linh xuất hiện ở đây, lại còn nói những lời này, Đại phu nhân cũng hiểu là đang xảy ra chuyện gì.

“Nam nhân không xen vào chuyện hậu viện, nếu không có phu nhân đồng ý, Bạch Vân Hoài hắn làm sao...” Đại phu nhân không hổ là người từng trải, nghe nàng nói như vậy liền biết nàng đang nói về vấn đề gì, quả nhiên là nói chuyện với người thông minh không cần phải dài dòng.

Bạch Vân Hoài?

Đại phu nhân trừng mắt, tựa hồ như có chút không thể tin được, Bạch Tử Linh vậy mà lại gọi thẳng tên Bạch Vân Hoài mà không phải thân thiết gọi hắn một tiếng phụ thân? Cho dù trước giờ hắn đối xử với nàng không tốt nhưng dù sao trong nhận thức của Bạch Tử Linh, Bạch Vân Hoài cũng là phụ thân trên danh nghĩa, trước kia Bạch Tử Linh gặp mặt vẫn gọi một tiếng phụ thân, vậy mà hiện tại...

Chẳng lẽ nàng ta đã biết chuyện gì rồi?


Đại phu nhân nheo mắt, xem ra hiện tại Bạch Tử Linh thay đổi chưa chắc là đã vì chuyện của Đỗ Thanh Triệt, hoặc có liên quan đến “thức tỉnh”, có khi lại là vì nàng ta đã biết được chuyện gì đó mà bản thân không nên biết, quan trọng nhất là... hiện tại nàng ta đã biết được bao nhiêu rồi?

“Bạch Tử Linh, ngươi thân là nữ nhi, sao có thể gọi thẳng tên phụ thân như vậy?” Bạch Phi Nhược nhíu mày, tỏ vẻ không vui, nàng đối với Bạch Vân Hoài cũng không phải thật sự yêu thương gì, dù sao trong lòng nàng vẫn còn oán giận hắn chuyện của Đại phu nhân, tuy nói nam nhân có thể tam thê tứ thiếp nhưng đối với chính thê hắn lẽ ra phải có thái độ tôn trọng, đằng này hắn lại vì một thiếp thất nho nhỏ mà chèn ép mẫu thân nàng, nàng mặc dù chưa từng chứng kiến nhưng líc nhỏ nàng nghe mọi người trong phủ nói Bạch Vân Hoài sủng thiếp diệt thê, đám người đó tuy đã bị đuổi ra khỏi phủ nhưng kí ức của Bạch 0hi Nhược vẫn còn, đối với những lời nói của đám người đó nàng nhớ như in chưa bao giờ quên. Đáy lòng tuy chưa đầy oán hận nhưng Bạch Phi Nhược là người thông minh, cho dù nàng đối với Bạch Vân Hoài là cảm giác gì thì nàng cũng không có thể hiện ra mặt, nàng vẫn còn nhớ thân phận của bản thân, mà Bạch Vân Hoài chính là người cho nàng thân phận đó, nếu không có hắn, nàng cùng một đám nữ nhân ngoài kia thì có gì khác biệt?

Nam nhân thích nữ nhân ngoan ngoãn biết nghe lời, Bạch Vân Hoài cũng không ngoại lệ, dù sao hắn cũng là nam nhân, tự tôn của nam nhân cao ngất ngưỡng, không muốn để cho nữ nhân khiêu khích, cho nên Bạch Phi Nhược cũng rất thông minh, từ khi hiểu chuyện đã bắt đầu biết giả vờ, mặc kệ tính tình thật sự của nàng ra sao, chỉ cần ở trước mặt Bạch Vân Hoài nàng mang một lớp mặt nạ ngoan ngoãm thì cho dù có làm gì, chỉ cần không quá đáng thì Bạch Vân Hoài sẽ không trách cứ nàng. Mấy năm gần đây Bạch Vân Hoài đối xử với nàng rất tốt, mặc dù đối với Đại phu nhân vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, nhiều lần Bạch Phi Nhược muốn gắn kết phụ mẫu với nhau để đối phó Tứ phu nhân suốt ngày ở trước mặt nàng diễu võ dương oai nhưng bất thành, Đại phu nhân nói cho nàng biết nàng ta cùng hắn sớm đã hết duyên, cưỡng cầu cũng không hạnh phúc, bất quá hai người đều vì lợi ích của nhau nên mới không tách ra, ngược lại là Bạch Phi Nhược, cho dù Bạch Vân Hoài có làm gì thì hắn cũng là phụ thân của nàng, Đại phu nhân khuyên nàng nên đối xử với hắn thật lòng một chút, dù sao trong lòng Bạch Vân Hoài, nàng vẫn là nữ nhi của nàng. Trong lòng Bạch Phi Nhược Bạch Vân Hoài quả thật không phải một trượng phu tốt, bởi vì tính tình hắn trăng hoa, trong phủ có đến ba vị phu nhân, hiện tại lại thêm một người, Bạch Vân Hoài vốn dĩ không thể đem đến hạnh phúc cho bất kì người nào trong số họ, thứ hắn có thể cho chính là sự sủng ái, bất quá đối với Tứ phu nhân cùng Lâm di nương, sủng ái của hắn dành cho các nàng cũng quá đủ rồi. Mặc dù nói Bạch Vân Hoài không phải trượng phu tốt nhưng không thể phủ nhận hắn là một người phụ thân tốt, dù sao thì hắn đối xử với con cái cũng không quá khắc khe, bất kể là nhi tử hay nữ nhi, chỉ cần là biết cách lấy lòng hắn hắn cũng đều cho các nàng thứ các nàng muốn, nếu nói Bạch Vân Hoài chưa từng có trách nhiệm của một người phụ thân thì phải nhắc đến Bạch Tử Linh, hắn đối xử với Bạch Tử Linh là tệ nhất trong ba người các nàng, bất quá Bạch Phi Nhược cảm thấy Bạch Vân Hoài làm vậy cũng không có gì sai trái, bởi vì Bạch Tử Linh xấu xí như vậy, nhìn thấy nàng ta bất kì ai cũng cảm thấy khó chịu và chán ghét, Bạch Vân Hoài có cảm xúc như vậy nàng có thể lí giải.

Nữ nhân vốn dĩ tâm mềm, trong Thừa tướng phủ Bạch Phi Nhược là tiểu thư được sủng ái nhất, cho dù là Bạch Phỉ Thúy được Bạch Vân Hoài coi trong thì cũng không thể so được với nàng, luận về thân phận nàng ta thấp hơn nàng, luận về dung mạo nàng lại cao hơn nàng ta một bậc, còn về tài hoa nàng được mệnh danh là “Yến Kinh Đệ nhất tài nữ” không ai vó thể so sánh với nàng, có thể nói Bạch Phi Nhược ở Bạch phủ phong quang vô hạn, đãi ngộ của nàng chẳng kém công chúa hoàng thất cao nhiêu, bởi vì nàng muốn gì được nấy, trước giờ Bạch Vân Hoài luôn theo ý nàng. Bạch Vân Hoài đối xử với nàng tốt như vậy, trong lòng Bạch Phi Nhược ít nhiều cũng có chút ngưỡng mộ hắn, dù sao phụ thân luôn là anh hùng trong lòng nữ nhi, mặc dù nàng không có bộc lộ ra ngoài nhưng trong lòng nàng hắn cũng có một vị trí đặc biệt, khi nghe Bạch Tử Linh gọi thẳng tên hắn nàng rất là bất mãn.

Trên đời này có ai như Bạch Tử Linh lại gọi thẳng tên phụ thân mình như vậy, rõ ràng là không đúng với lễ nghi, không phù hợp với lễ nghĩa.

“Thế muốn ta gọi là gì? Bạch lão gia vẫn là Bạch Thừa tướng?” Bạch Tử Linh hứng thú nhìn Bạch Phi Nhược, xem ra trong lòng nàng ta Bạch Vân Hoài rất quan trọng, đụng một chút bất mãn với hắn nàng ta cũng không chịu được mà nổi giận, Bạch Vân Hoài có nữ nhi như vậy, đúng là khiến nàng có chút ngoài ý muốn.

“Đó là phụ thân của ngươi!” Bạch Phi Nhược tức giận.

“Phụ thân của ta? Hắn xứng sao?” Từ nhỏ đến lớn hắn đều để nguyên chủ tự sinh tự diệt, hắn có khi nào hoàn thành trách nhiệm của một người phụ thân? Huống hồ xét về mặt huyết thống hắn cũng chẳng phải phụ thân thân sinh của nàng, cho dù nàng không phải nữ nhi của hắn nhưng sống dưới danh nghĩa của hắn mười mấy năm mà đãi ngộ so với một nha hoàn cũng không bằng, vậy thì hắn có tư cách gì là phụ thân của nàng?

“Dù thế nào thì phụ thân vẫn là phụ thân của ngươi, ngươi như vậy là không đúng.” Nghe những lời này của Bạch Tử Linh, Bạch Phi Nhược chỉ cảm thấy lỗ tai chua chát, vô cùng khó chịu.

“Bạch Phi Nhược, ngươi thì có tư cách gì mà phê phán ta?” Xét về danh nghĩa, Bạch Phi Nhược là muội muội của nàng, cho dù người của Bạch gia chết hết cũng chưa đến lượt nàng ta, nàng ta lấy tư cách gì mà phê phán nàng? Xét về mặt huyết thống càng không thể, bởi vì nàng ta suy cho cùng cũng chỉ là một người ngoài, đã là người ngoài thì chứng tỏ giữa bọn họ không có quan hệ, nàng ta dựa vào đâu mà ăn nói ngông cuồng như vậy?

“Ngươi...” Bạch Phi Nhược oán giận nhìn chằm chằm Bạch Tử Linh, cũng không biết hôm nay nàng ta bị gì, nhiều lần khiến nàng á khẩu không nói thành lời, chỉ nghĩ đến việc nàng lại thua trong tay một phế vật như Bạch Tử Linh, lòng nàng lại dâng lên một cỗ tức giận.


“Nhược Nhi, đừng nói nữa.” Đại phu nhân trầm mặc nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng lên tiếng, bất quá câu đầu tiên không phải là giáo huấn Bạch Tử Linh mà là bảo Bạch Phi Nhược thôi đi.

Bạch Tử Linh hiện tại rất kì quái, nàng cũng không biết đối phương đã xảy ra chuyện gì nhưng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nàng vẫn là nên quan sát kĩ lưỡng rồi mới tìm cách đối phó với nàng ta.

“Mẫu thân, là nàng ta gây sự trước...” Bạch Phi Nhược bất mãn, không rõ vì sao mẫu thân lại đứng về phía người ngoài mà bảo nàng im miệng.

“Bữa sáng của con còn chưa ăn xong, mau đi ăn đi.” Thái độ Đại phu nhân thập phần lạnh nhạt, Bạch Phi Nhược thấy thế cũng không dám nói gì nữa, mẫu thân nàng nhìn vậy chứ không như vậy, nàng cũng không muốn chọc giận mẫu thân tức giận.

Bạch Phi Nhược ngồi vào bàn, nhìn chén cháo cùng với quẩy trên bàn, đáy lòng không có chút mùi vị, Bạch Tử Linh ở đây nàng làm sao còn tâm trạng ăn uống chứ?

Thấy Bạch Phi Nhược ngoan ngoãn như vậy, Bạch Tử Linh cũng hơi kinh ngạc, lúc nãy còn là một con hổ múa vuốt giương nanh hiện tại lại ngoan ngoãn như một con mèo, đúng là khiến người khác cảm thấy khó tin.

“Tam tiểu thư, tuy nói ta là chủ hậu viện nhưng đây là Bạch phủ, lão gia mới là người làm chủ, lão gia muốn thế nào, ta cũng không thể quyết định được.”

“Phu nhân đúng là quá lời, nghe nói Bạch Vân Hoài để người chủ Bạch phủ là bởi vì tin tưởng năng lực của người, cho nên chuyện này người vẫn có thể quyết định.” Đại phu nhân dù sao cũng là thê tử kết tóc của Bạch Vân Hoài, nàng không tin nàng ta nếu dám nói Bạch Vân Hoài sẽ không nghe theo, mặc dù nàng đến đây không lâu nhưng cũng biết được Viên gia cũng không phải là một gia tộc bình thường, Viên Thái phó giữ chức trọng thần, mặc dù là hữu danh vô thực nhưng có còn hơn không, nữ nhi của hắn một người làm Hoàng hậu đương triều, một người làm Hữu Thừa tướng phu nhân, nhi tử của hắn lại còn là Đại Lý tự khanh, Bạch Vân Hoài chỉ là một Thừa tướng, đối đầu với Viên gia là một sai lầm, cho nên dù hắn đối với Đại phu nhân không có tình cảm hắn cũng sẽ không để mất mặt nàng trước mặt thiếp thất.

“Tam tiểu thư là muốn ta giúp ngươi?” Thấy Bạch Tử Linh chỉ cười không nói, Đại phu nhân tiếp lời: “Dựa vào đâu?”

Nàng ta cũng không phải là gì của nàng, thậm chí còn là nữ nhi của kẻ thù, muốn nàng ra mặt giúp nàng ta, nằm mơ đi!

“Ta chỉ muốn nói với phu nhân một điều, thứ ta không muốn không thể cưỡng cầu, cho nên hành trình của Tứ phu nhân ta sẽ không tham gia cùng.”


“Đó là mệnh lệnh của phụ thân.” Bạch Phi Nhược nhịn không được mà chen miệng vào.

“Vậy thì đã sao? Hắn có quyền ra lệnh cho bất kì ai trong phủ nhưng chỉ riêng ta thì không.” Bạch Tử Linh nhếch môi, thái độ ung dung hoàn toàn không để lời nói của Bạch Phi Nhược vào mắt.

“Bạch Tử Linh, ngươi như vậy là đang chống đối phụ thân.” Nữ nhân này đúng là điên rồi, nàng ta tưởng làm như vậy là có thể khiến phụ thân chú ý đến sao? Đúng vậy, Bạch Phi Nhược lí giải hành động hiện tại của Bạch Phi Nhược thực chất là muốn khiến cho Bạch Vân Hoài chú ý đến, để Bạch Vân Hoài thay đổi ánh mắt khi nhìn về nàng ta, bởi vì trước kia nàng ta nhu nhược yếu đuối, cho nên mới thay đổi tính tình trở nên như vậy, bất quá nàng ta không biết rằng làm như vậy không những không khiến người khác yêu thích, ngược lại càng khiến người khác cảm thấy chán ghét hơn.

“Chống đối hắn không phải ta chưa từng làm.” Nhớ lần trước chuyện của Lâm Tâm Lan, hắn cho người đến viện của nàng lục soát, đến cuối cùng người chịu thiệt không phải là Lâm Tâm Lan đấy sao? Bạch Tử Linh không có hứng thú gây chuyện với người khác, điều đó không có nghĩa là nàng tùy tiện để người khác khi dễ, người không động đến nàng, nàng tất nhiên sẽ không tìm đến đối phương gây sự, nếu đã muốn cùng nàng gây sự thì đối phương hẳn là nên chuẩn bị tinh thần để đón nhận phản kích từ nàng.

Bạch Phi Nhược cảm thấy Bạch Tử Linh đúng là điên rồi.

“Ngươi không sợ phụ thân tức giận sao?” Tính tình Bạch Vân Hoài khá nóng nảy, đặc biệt là đứng trước những vấn đề liên quan đến Bạch Tử Linh, lần trước Bạch Tử Linh ở Đỗ gia nhảy hồ tự tử khiến Bạch gia bị mất hết mặt mũi, Bạch Vân Hoài vì chuyện này mà tức giận một hồi lâu, cho nên khi đưa Bạch Tử Linh trở về hắn cũng không có cho người gọi đại phu, thậm chí một câu hỏi han cũng không hỏi, mấy ngày sau hắn rời đi Vân Nam, dẫn theo mẫu tử Lâm thị trở về, bất quá một câu cũng không có hỏi đến Bạch Tử Linh, tựa hồ đối với hắn Bạch Tử Linh có cũng được, không có cũng không sao.

“Vậy thì bảo hắn đến tìm ta.” Bạch Tử Linh nàng không tin phật cũng chẳng tin ma, nàng chỉ tin vào bản thân mình, nàng đến đây vốn dĩ không phải muốn nhờ sự giúp đỡ của Đại phu nhân, dù sao hai người bọn họ sớm đã kết thù, nàng muốn là những lời này truyền đến tai Bạch Vân Hoài, khiến hắn tự đến gặp nàng nói rõ chuyện năm đó.

“Bạch Tử Linh cũng quá xem trọng bản thân mình rồi, nàng nghĩ nàng là ai mà muốn phụ thân đến gặp nàng?”

Bạch Tử Linh đi rồi, ở nơi này chỉ còn lại nàng cùng Đại phu nhân nhưng lại không vó ai trả lời câu hỏi của nàng nàng, lúc này Bạch Phi Nhược mới nhìn về phía Đại phu nhân, thấy nàng trầm ngâm như đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, không khỏi mở miệng: “Mẫu thân người đang nghĩ gì vậy?”

“Ta chỉ là đang nghĩ Bạch Tử Linh đang muốn giở trò gì?” Bạch Tử Linh hiện tại như vậy chắc chắn không phải là đến ngờ sự giúp từ nàng, nếu đã như vậy mục đích của nàng ta là gì? Đơn thuần nói những lời đó cho nàng nghe? Không, mọi chuyện không đơn giản như vậy, nghĩ đến câu nói cuối cùng của Bạch Tử Linh, Đại phu nhân nhíu mày, chẳng lẽ thứ nàng ta muốn là...

“Nàng ta chỉ là một phế vật, có thể làm ra trò trống gì?” Theo như Bạch Phi Nhược thấy Bạch Tử Linh mặc dù thay đổi nhưng ở trong lòng nàng đối phương vẫn chỉ là một phế vật không hơn, đừng nghĩ rằng bản thân đeo khăn che mặt thì có thể che mất đi vẻ xấu xí vốn có, đừng nghĩ tính tình đại biến là sẽ trở thành người khác, quá khứ là thứ không thể xóa nhòa, cho dù hiện tại Bạch Tử Linh ra sao, mọi người vẫn sẽ nhớ tới phế vật Bạch Tử Linh mà thôi.

“Nàng ta không phải...” Đại phu nhân lẩm bẩm trong miệng, bất quá bởi vì Bạch Tử Linh đi rồi, Bạch Phi Nhược liền chăm chú vào bữa sáng trước mặt cho nên cũng không nghe thấy Đại phu nhân đang nói gì.

Nàng ta sớm đã không phải, ngay từ khi nàng tự tử không thành, nàng ta đã không còn là phế vật Bạch Tử Linh trong lời đồn nữa rồi.


Bên này sau khi chuẩn bị hành lí xong Tứ phu nhân liền ra đại sảnh ngồi chờ, bên cạnh còn có Bạch Tử Kiện đang chơi cùng nhũ mẫu, dưới trướng Tứ phu nhân chỉ có một nhi tử duy nhất là Bạch Tử Kiện, mặc dù lần này đi đường xa vất vả nhưng Tứ phu nhân cũng không muốn để Bạch Tử Kiện ở nhà một mình, tuy nói có nhũ mẫu chăm sóc nhưng nghĩ lại nàng thường ngày ở trong phủ ngang ngược, chọc giận không ít người, hiện tại đi rồi, Bạch Vân Hoài lại bận việc triều chính, để Bạch Tử Kiện ở một mình sợ là có người có ý muốn hại hắn, vẫn là mang theo bên mình thì yên tâm hơn.

Ngồi đợi được một lúc thì mẫu tử Lâm thị cũng đã đến tới, Tứ phu nhân chỉ liếc mắt nhìn hai người mà không nói, một bên chuyên chú ăn điểm tâm lót dạ.

“Bạch Tử Linh đâu rồi?” Lâm Tâm Lan vừa đến đã ồn ào, mặc kệ những người khác mà tìm kiếm Bạch Tử Linh, người không biết còn tưởng rằng quan hệ giữa nàng và nàng ta rất tốt.

“Vừa đến đã hô lớn hô nhỏ, còn ra thể thống gì nữa?”

“Làm phiền đến Tứ phu nhân sao chứ?” Lâm Tâm Lan vì bị Tứ phu nhân liên lụy mà bị Bạch Vân Hoài trách phạt, hiện tại còn bắt nàng phải bồi nàng ta đi chùa cầu phúc, cho nên trong lòng rất không vui, thái độ đối với Tứ phu nhân mang theo vài phần ác liệt.

“Ta là trưởng bối của ngươi, thái độ của ngươi như vậy là sao?!”

“Ta...”

“Lan Nhi.” Lâm Quế Chi kéo tay nữ nhi: “Không được vô lễ.”

“Lan Nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thỉnh Tứ phu nhân không cần chấp nhất.” Bạch Vân Hoài đã hạ lệnh, chuyến hành trình này nàng phải đi theo bồi Tứ phu nhân, mặc dù trong lòng nàng không muốn nhưng cũng không thể từ chối, đặc biệt là thân phận nàng ta lại cao hơn nàng một bậc, nếu chống đối nàng ta chỉ sợ trên đường khó sống.

“Còn nhỏ thì phải dạy, để nàng ra ngoài mà có thái độ như vậy, chẳng phải sẽ làm mất mặt Bạch phủ sao?” Thấy Lâm thị ăn nói khép nép, đáy mắt Tứ phu nhân không khỏi hiện lên tia đắc ý, cho dù được Bạch Vân Hoài sủng ái thì suy cho cùng thân phận nàng ta vẫn thấp hơn nàng, trước mặt nàng vẫn phải vâng vâng dạ dạ.

“Tứ phu nhân dạy phải, thiếp thân nhất định sẽ dạy dỗ lại nữ nhi của mình.”

Đối với thái độ ngoan ngoãn của Lâm Quế Chi Tứ phu nhân cảm thấy không chút thú vị, ngày thường các nàng ít chạm mặt bất quá lần nào chạm mặt cũng đều lóe lên tia lửa, chỉ là hiện tại lại yên bình như vậy, Tứ phu nhân cảm thấy không vui lắm, bất quá nghĩ đến nàng ta sớm muộn gì cũng bị nàng chèn ép thì tâm tình liền tốt hơn nhiều.

Không khí của đại sảnh rơi vào trầm mặc, đợi hơn nửa canh giờ vẫn chưa thấy bóng dánh Bạch Tử Linh đâu, đang lúc ba người sắp hết kiên nhẫn thì Ngọc Anh theo lệnh của Đại phu nhân đi đến. Nàng đem lời của Đại phu nhân dặn dò nói ra, Bạch Tử Linh sẽ không tham gia chuyến đi lần này, Tứ phu nhân có chút không vui, nếu nàng ta đã không đi thì không cần bắt mọi người đợi lâu thế này, buồn bực thì buồn bực nhưng Tứ phu nhân vẫn quyết định lên đường, lúc này Lâm Tâm Lan nháo lên không chịu đi, thái độ của nàng ta rất rõ ràng, không có Bạch Tử Linh, nàng sẽ không đi. Lâm Tâm Lan đã tỏ thái độ, Lâm Quế Chi nhân cơ hội này cũng mượn lý do là không có nữ nhi, nàng cũng không đi, Tứ phu nhân tất nhiên biết nàng viện cớ bất quá lại không thể làm gì, dù sao mục đích của Tứ phu nhân là muốn lôi kéo Lâm thị đi theo, nàng ta không đi nàng sẽ không thể thực hiện kế hoạch của bản thân được, cho nên hai bên tranh cãi, cuối cùng vẫn là Đại phu nhân giàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, đợi Bạch Vân Hoài trở về lại tính tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui