Thẳng thắn mà nói, vốn dĩ Hàn Cẩm Thư không muốn trả lời.
Tính cách cô hiếu thắng như vậy, không quá có thể ở trước mặt Ngôn Độ, thản nhiên trả lời, bản thân ở đây ba ngày, ngoại trừ thời gian ở bên ngoài phòng phẫu thuật, dường như đều đang nhớ anh.
Khi ăn cơm, cô sẽ nhớ đến đôi mắt của anh, đen nhánh, lại rất rực rỡ, như hút vào cả mảnh bầu trời đêm và thiên hà bát ngát. Dáng mắt hơi có chút hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, khóe mắt hơi câu xuống, độ rộng của nếp uốn mắt hai mí cũng vừa đúng, là loại mắt đào hoa lạnh lùng nhất.
Khi xem tài liệu, cô cũng sẽ nhớ đến môi của anh, hai mảnh thật mỏng, dáng môi cũng đặc biệt, khoé môi có vài phần nhếch lên, mang theo độ cong không dễ nhìn thấy.
- --Đọc FULL tại .vn---
Nhớ lại lúc trước khi cùng Ngôn Độ đính hôn, lần đầu tiên anh ấy đến thăm hỏi nhà họ Hàn, bà Bùi Uyển Từ chỉ nhìn anh một cái, đã vừa ý đến toét miệng cười không ngừng. Khen anh cao to khí chất tốt, lại nho nhã lễ phép, nhất là khuôn mặt đó càng là không có gì để chê.
Lúc đó Hàn Cẩm Thư cũng cảm thấy Ngôn Độ đẹp trai, nhưng cô không thích tích cách lạnh như băng của anh, còn oán hận qua mẹ cô, lẩm bẩm nói: “Đẹp trai thì nhiều quá trời. Sớm biết mẹ thích con rể đẹp trai, thì con nên tìm về cho mẹ một ngôi sao nam.”
Đáp án của bà Bùi Uyển Từ, là một cái trợn mắt trên tới trần nhà, quở trách nói: “Thua con còn là một bác sĩ chỉnh hình, ngay cả chút trí thức nhân tướng học cũng không hiểu. Những ngôi sao nam đó vì để lên hình đẹp, ai ai cũng mặt nhọn như cái khoan vậy, sao có phúc khí. Con nhìn lại Ngôn Độ, dáng mặt tuy hẹp, nhưng góc hàm dưới rõ ràng, quá đẹp trai. Còn có miệng của nó, tướng môi đó gọi là môi khởi lăng, quý phái nhất.”
Hàn Cẩm Thư quả thực không hiểu tướng mạo.
Vì thế, khi cô đang hồi tưởng lại môi của Ngôn Độ, không có cách nào như bà Bùi Uyển Từ liên tưởng đến vận sự nghiệp vận tuổi già.
Cô chỉ biết, nhiều lần nhớ đến, đôi môi xinh đẹp đó bình thường đều là hôn cô như thế nào. Khi thì mạnh mẽ bá đạo, khi thì dịu dàng như nước. Ở trên môi lưỡi ngây ngô của cô thân mật xay nghiền.
Thậm chí ngay cả nói về ngôi sao nam Hollywood với Diêu Oái Oái, Hàn Cẩm Thư cũng sẽ nghĩ đến Ngôn Độ.
Trợ lý nhỏ là một cô gái mê trai, lăn lộn trong giới Âu Mỹ nhiều năm, loại anh đẹp trai mà cô ấy thích nhất, chính là những anh đô con cơ bắp cuồn cuộn trong phim điện ảnh Hollywood. Biết Hàn Cẩm Thư háo sắc, thường sẽ cầm điện thoại, hứng thú đề cập đến thần tượng mới của bản thân, kích thích cô cùng nhau vui đùa.
Đa số ngôi sao nam Âu Mỹ cơ thể cường tráng, cơ bắp phát triển, ai ai cũng mạnh mẽ giống như người đàn ông đô vật.
Trong ba ngày này, mỗi khi những người đàn ông ở trần kia hiện trong thị giác của Hàn Cẩm Thư, những cảnh tượng không thể miêu tả nào đó, sẽ tự động liên kết lại tạo thành hình ảnh động, phát ra trong não cô trong như đang chiếu phim.
Các loại hiện tượng quỷ dị, giày vò Hàn Cẩm Thư sắp điên lên.
Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi bản thân có phải giống như bạo quân không, bị một loại bệnh tâm lý nào đó…
Hồi ức cắt ngang, trong xe.
Hàn Cẩm Thư nghe thấy tiếng "ưm" còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu của bản thân, trong não nhất thời ong lên một tiếng, cả cơ thể đều nóng bừng lên…
Trời…
- --Đọc FULL tại .vn---
Sao cô lại phát ra âm thanh khiến người ta nghĩ dâm như thế chứ.
Không đợi cho Hàn Cẩm Thư sủi bọt trong biển cả ngượng ngùng, Ngôn Độ ở bên cạnh lại có hành động.
Dường như anh cũng không ngờ tới cô sẽ trực tiếp thừa nhận, sau nửa giây hơi ngẩn người, hơi nhắm mặt lại cúi đầu, hoàn toàn theo bản năng tìm đến xương quai xanh đang tỏa hương thơm dịu dàng, vùi đầu sâu vào trong đó.
Anh nhớ cần cổ bên trái của cô, có một nốt ruồi son nho nhỏ, diễm lệ như một nốt chu sa điểm xuyến trên tờ giấy huyên.
Ngôn Độ không cần mở mắt để nhìn, sóng mũi cao thẳng nhẹ nhàng chạm vào nốt chu sa đáng yêu đó, cọ vào nhẹ nhàng.
Hàn Cẩm Thư bị anh ôm trong lòng, tăng theo dây an toàn ở bên ghế phụ lái, căn bản không có bất kỳ không gian nào để bỏ trốn.
Toàn thân nóng lên. Bề mặt vùng da bị chóp mũi của anh chạm vào, có chút ngứa, là một cảm giác như bị điện giật nhẹ.
Không gian bên trong xe này đã lớn hơn so với các xe cùng loại, đã xem như tương đối rộng rãi.
Nhưng, anh rất cao, đôi vai rộng cộng thêm tứ chi thon dài, một con người to lớn ép qua đây, dường như vắt sạch không khí ở xung quanh cô.
Anh ôm cô đến nỗi rất chặt.
Rất nóng.
Với lại….động tác anh dùng sóng mũi cọ xát xương quai xanh của cô, cảm thấy rất kích tình.
Trong xe của Ngôn Độ, đương nhiên mỗi góc đều là đều là mùi hương của anh, hơi thở lạnh lùng quen thuộc kia bao bọc lấy cô, liều mạng muốn duy trì tỉnh táo, nhưng đại não không nghe sai khiến, đang bị tiêm nhiễm, đi vào trạng thái tạm ngừng hoạt động.
Hàn Cẩm Thư mơ mơ màng màng, cảm thấy anh ở xương quai xanh của mình cọ xát qua lại, cọ xát, đột nhiên, ngột ngạt cười hai tiếng.
Tiếng cười đó truyền vào tai, khiến suy nghĩ của cô tỉnh táo vài phần.
Cô cắn môi, đưa tay phải lên, đưa ngón trỏ trắng trẻo chọt vào vai, thanh cổ họng, khi mở miệng giọng nói cứng rắn: "Ngôn Độ, anh đang cười em sao."
"Không có."
Tiếng này nghe có vẻ trầm, hơi khàn khàn, giống như dây đàn của đàn Cello lâu ngày không được sử dụng lần nữa được đàn.
Ngôn Độ trả lời xong, từ cổ của Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên, da mắt hơi trùng, đôi mắt đen sâu không nhìn thấy đáy nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng mặt đỏ tía tai lại khó giấu ủ rũ.
Khóe môi của anh cong lên một độ cong rất nhẹ, cắn một cái lên cánh môi của cô, thấp giọng lẩm bẩm: "Nói cho anh nghe, em đã nghĩ gì về anh?"
Cả đầu của Hàn Cẩm Thư, từ mặt đến nửa bộ phận trên cổ, toàn bộ đều nóng đến mất cảm giác.
Nghe thấy anh hỏi câu này, cô dùng cái não đang đứng máy phản ứng lại một chút, sau đó trả lời: "Em nghĩ đến đôi mắt của anh, miệng của anh, còn…rất nhiều."
Ngôn Độ lười nhác ừm một tiếng, ngón tay ở trên vành tay của cô ma sát, ngữ khí nghe có vẻ rất bình thản: “Rất nhiều là ý gì?”
Lỗ tai rất ngứa, Hàn Cẩm Thư phản xạ có điều kiện nghiêng đầu, nhẹ tiếng nói: “Ý của rất nhiều, chính là em nhớ mọi thứ của anh.”
Ngôn Độ nghe thấy, tay vân vê tai của Hàn Cẩm Thư dọc theo đường cong của cô trượt về phía trước, sờ đến cái cằm xinh xắn của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng câu một cái, nâng cao mấy tấc.
Lông mi của Hàn Cẩm Thư run rẩy, giãy giụa vén mở mí mắt, đối mặt với anh.
Ngón trỏ của Ngôn Độ điểm nhẹ một cái trên môi của ô, trong giọng nói mang theo dụ dỗ. Ý muốn dỗ dành. Nhẹ nhàng hỏi cô: “Vậy em muốn anh hôn em không?”
Đầu óc của Hàn Cẩm Thư trống rỗng,cả tâm tư đều bị Ngôn Độ làm thành một đống dây thừng hỗn loạn. Cô nhìn vào mắt của anh, dường như chết ngạt trong đầm sau màu đen đó. Sau đó, ma xui quỷ khiến gật đầu.
Tiếng của Ngôn Độ rất trầm: “Em đến đây, được không?”
Hàn Cẩm Thư do dự giây lát, đỏ mặt trả lời nói: “Được.”
Nhận được câu trả lời này, Ngôn Độ nghiêng mình ghé vào phía Hàn Cẩm Thư sát hơn. Cô thuận thế đưa hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của anh, nhắm mắt lại, nghiêng đầu hôn môi anh.
Ngôn Độ cười yếu ớt, ngón tay ở trên khóa dây an toàn của cô nhẹ nhàng ấn một cái, dây quấn trói buộc cơ thể bung ra, trong cổ họng cô phát ra một tiếng nghẹn ngào xấu hổ đến cực điểm, lấy hết dũng khí, cái lưỡi nhỏ chui vào trong, liếm cánh môi của anh.
Động tác rụt rè cẩn thận, nhút nhát.
Hơi thở của Ngôn Độ đột nhiên nặng lên, cánh tay vòng qua từ eo của cô, thu hẹp, không phí chút sức lực nào nâng lên.
Hàn Cảnh Thư bị anh hôn đến đầu óc mụ mị, trong mơ màng cảm thấy cơ thể của bản thân nhẹ tênh, cả người bị ôm rời khỏi ghế ngồi, khi hoàn hồn lại, đã ngồi ở trên chân của Ngôn Độ.
Hàn Cảnh Thư: “...”
Sao lại là tư thế này.
Lần trước ở trong văn phòng của anh, cô cũng là ôm chặt anh như vậy, ngồi ở trên chân của anh.
Ký ức kỳ lạ tràn vào trong trí não, Hàn Cẩm Thư cực kỳ xấu hổ xen lẫn không tự tại, ngón tay ở trong giày cũng bất an co rút lại. Động đậy, muốn từ trên người anh xuống.
Ngôn Độ hơi phát giác, cánh tay ra sức ôm chặt lấy cô gái nhỏ ở trong lòng, bắt được cái lưỡi hoảng hốt lo sợ của cô, không cho cô trốn, hôn đến bộc phát tinh tế mà chuyên chú.
Hàn Cẩm Thư không có cách nào, chỉ có thể mặc cho anh hôn.
Không biết qua bao lâu, ngay khi đầu óc của Hàn Cẩm Thư thiếu dưỡng khí, bị hôn đến mức sắp ngủ gật, cuối cùng Ngôn Độ cũng buông tha cánh môi đã hơi sưng đỏ của cô ra.
Da trên toàn thân của Hàn Cẩm Thư đều bị hấp thành một màu hồng nhạt, đầu dựa vào trước ngực của Ngôn Độ, miệng nhỏ hơi hé mở thở hổn hển. Còn có chút chưa kịp trở lại bình thường.
Ngôn Độ nhẹ nhàng sờ vào tóc dài phía sau của cô, môi nhẹ nhàng ở trước đỉnh đầu mềm của cô, đôi mắt hơi khép, cũng đang hồi phục hơi thở.
Một lúc sau, đợi sau khi năng lực suy nghĩ của não của Hàn Cẩm Thư quay về trạng thái bình thường, ngẩng đầu nhìn anh, bĩu môi không vừa ý nói: “Hôn hôn hôn, cảm thấy chúng ta bất cứ lúc nào cũng đều đang hôn. Phương thức chung sống với nhau như vậy thật sự rất không lành mạnh, quá phí em rồi.”
Ngôn Độ: “...”
Ngôn Độ không để ý nói: “Khi làm dễ ngất, hôn cũng chê mệt. Sức khoẻ của viện trưởng Hàn không quá tốt đâu đấy.”
Mặt của Hàn Cẩm Thư thoáng chút đỏ hỏn, tức đến nỗi mở miệng ăn một cái thật đau, cắn ở dưới của anh: “Chính là cái miệng thiếu đánh của anh, mẹ em còn đặc biệt gọi điện thoại cho em, kêu em không được cưỡi lên đầu anh giở trò lưu manh ức hiếp anh. Thật sự cạn lời, rốt cuộc ai ức hiếp ai?”
Ngôn Độ suy nghĩ vài giây, nói: “Quả thật em không cưỡi lên đầu anh giở trò lưu manh.”
Hàn Cẩm Thư hứ lạnh: “Đúng rồi.”
Ngôn Độ: “Cùng lắm em chỉ là cưỡi trên người anh giở trò lưu manh.”
Hàn Cẩm Thư còn chưa phản ứng được là ý gì, cau mày phản bác: “Vừa làm bữa trưa tình yêu cho anh, lại đến công ty thăm anh, vợ hiền lành hiểu lòng người như em, cả thế giới còn không có mấy người. Em cưỡi anh ở đâu rồi!”
Ngôn Độ nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng nhướng mày, nhẹ tiếng cười như không cười nói: “Em cưỡi anh chỗ nào? Em không biết sao?”
Hàn Cẩm Thư: “???”
Đợi đã
Cưỡi…
Cưỡi… … … …
Sau khi Hàn Cẩm Thư hậu bất giác tỉnh ngộ lại, thoáng chốc cả người đều chín đỏ rồi. Cô tức giận trừng mắt nhìn Ngôn Độ một cái, mí mắt lại, nắm chặt lấy nơi kéo chặt lỏng cà vạt của anh, đột nhiên thu lại.”
Cô bày ra biểu cảm hung dữ nhất của đời này, tức giận nói: “Họ Ngôn kia, anh cứ nói năng lỗ mãng, em thật sự sẽ giết anh.”
Giọng điệu của Ngôn Độ thong thả: “Nếu như em muốn giết anh, vậy anh lựa chọn bị em lăng trì.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
“Em biết ý nghĩa của lăng trì không?” Anh ghé sát vào tay cô, thấp giọng thong thả ung dung nói: “Người hành hình cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, ở trên người chịu hành hình cứa đủ ba ngàn ba trăm năm mươi bảy nhát. Cũng là thiên đao vạn quả trong tục ngữ.”
Hàn Cẩm Thư bị sặc một cái, nghe đến buồn nôn nổi hết cả da gà, trong chốc lát buông cái tay đang siết cà vạt của Ngôn Độ.
Cô co rút, có chút sợ hãi lại có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, nói: “Người bình thường người cầu xin chết, đều là chết càng nhanh càng tốt. Anh đây là yêu cầu kỳ lạ gì vậy?”
Ngôn Độ nhìn chằm chằm cô, mấy giây sau, khoé môi của anh nở một nụ cười nhẹ biến thái mà nho nhã: “Bởi vì, nếu như có thể chết trong tay em, là một chuyện vinh dự lại tốt đẹp, đáng để tinh tế thưởng thức. Quá trình càng chậm càng tốt.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Nghe xem, đây có phải là lời người bình thường có thể nói ra không?”
Chẳng tránh một vấn đề tâm lý lại trị lâu như vậy, bạo quân này, quả thực quá biến thái rồi.
Hàn Cẩm Thư dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Ngôn Độ, nói tiếp: “Ông xã, anh biết không, em thường xuyên bởi vì bản thân không đủ biến thái, mà cảm thấy không ăn khớp với anh.”
Ngôn Độ nhéo mặt của cô, nói: “Biết anh là một tên biến thái, còn nhớ da diết anh?”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Trong lòng Hàn Cẩm Thư hoảng hốt, lúng túng phủ nhận: “Ai nhớ da diết anh. Em chỉ là sống chung với anh thời gian dài, đột nhiên chia xa vài ngày, có chút không quen mà thôi.”
“Hàn Cẩm Thư, em thích anh.”
“Không có.”
Ngôn Độ nhìn chằm chằm cô, giọng nói đột nhiên thấp mấy độ: “Buổi chiều hôm đó ở phòng làm việc của anh, khi em ấn anh ở trên bàn, không có nói như vậy.”
Hàn Cẩm Thư ngạc nhiên mở to mắt, tâm lý hoảng loạn che miệng anh lại, trầm giọng xấu hổ nói: “Chuyện buổi chiều hôm đó, anh nói một câu nữa, em lập tức về chỗ mẹ em.”
Ngôn Độ cong môi, ôm cô gái nhỏ trong lòng ở bên má cô hôn một cái, thấp giọng cười nói: “Hoa trên ruộng ở, có thể chậm rãi quay về.”
Thư thời kỳ cổ Ngô Việt Vương viết cho phu nhân của ông, bây giờ từ trong miệng của Ngôn Độ nhẹ nhàng đọc ra lại khiến cho con tim của Hàn Cẩm Thư đang hơi run rẩy.
Giọng nói của Ngôn Độ thong thả: “Hàn Cẩm Thư, lần sau về nhà mẹ đẻ, nhớ dẫn theo anh.”
Hàn Cẩm Thư trong lòng anh mím môi cười: “Tại sao?”
“Ngày ngày tư khanh, nhưng không thấy khanh.” Sắc mặt của Ngôn Độ bình lặng nói mới cô: “Thật sự mong nhớ ngày đêm, nhớ nhiều.”
*
Chớp mắt, chuyện bé Cam xảy ra tai nạn xe đã qua nửa tháng. Lại thêm chuyện nhận được kiện hàng búp bê kinh dị, người làm mẹ như Du Thấm sợ con xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa, trong thời gian hai tuần này, ngoại trừ thời gian cô làm việc, dường như đều là nửa bước không rời ở bên bé Cam.
Buổi sáng mỗi ngày, đích thân Du Thân đưa Lương Thừa Thừa vào mầm non, buổi chiều mỗi ngày, lại đich thân đón Lương Thừa Thừa trở về.
Dưới sự chăm sóc tận tâm như vậy, bạn nhỏ Lương Thừa Thừa rất nhanh đã bước qua được sự ám ảnh của chuyện tai nạn xe kia để lại.
Chạng vạng hôm đó, trường mầm non vang lên tiếng chuông tan học.
Lương Thừa Thừa buông đồ chơi xe trong tay ra, đeo cặp nhỏ của mình, đứng dậy, ngoan ngoãn tay nắm tay cùng với các bạn học, dưới sự dẫn dắt của cô giáo đi ra lớp học.
Lương Thừa Thừa ngẩng đầu. Thông qua cửa sắt lớn của trường mầm non, vừa một cái cậu đã nhìn thấy chiếc xe hơi màu xám đậu bên đường, và mẹ đứng ở bên cạnh chiếc xe hơi.
Khuôn mặt hồng hào của Lương Thừa lập tức giương lên nụ cười xán lạn. Đưa cái tay ngắn, nỗ lực vẫy tay với mẹ.
Mẹ cũng rất nhanh đã nhìn thấy cậu, đưa hai tay qua đỉnh đầu, thả trái tim lớn với cậu.
Lúc này, một tiếng nói ngây thơ ngọt ngào ở bên tai Lương Thừa Thừa vang lên, hỏi cậu: “Bạn học Lương Thừa Thừa, sao ngày nào cũng là mẹ bạn đến đón bạn vậy?”
Giọng nói xuyên qua lỗ tai nhỏ của Lương Thừa Thừa, chuyển vào trong não nhỏ của cậu.
Cô bé nói chuyện cũng chỉ ba bốn tuổi, khuôn mặt tròn nhỏ hồng hào, tóc đen mềm mỏng ở sau đầu cột hai cái bím nhỏ. Cô bé tên là Hồ Bối Bối, biệt danh là Cà Rốt nhỏ, cũng là học sinh của trường mầm non quốc tế Tiểu Thiên Sứ, cũng là bạn học tốt nhất trong lớp nhỏ (3) của Lương Thừa Thừa.
Lương Thừa Thừa rất nghiêm túc khua tay, trả lời Hồ Bối Bối: “Không phải. Tháng trước bà ngoại ông ngoại của mình cũng đến rước mình, còn có dì dượng họ cũng có qua! Dượng họ của mình rất đẹp trai nữa.”
“Vậy…” Hồ Bối Bối nghiêng đầu: “Ba cậu đâu?”
Cô bé nhỏ ngây thơ không tội hỏi một câu, nhưng lập tức khiến Lương Thừa Thừa cùng là trẻ con chau mày. Lương Thừa Thừa ấp a ấp úng một lúc, nhỏ tiếng trả lời: “Mẹ nói, gần đây ba rất bận, không có thời gian để rước mình.”
“Sao có thể?” Đồng ngôn vô kỵ, Cà Rốt nhỏ không hề ác ý, thuần tuý chỉ là nghĩ đến cái gì liền nói cái đó: “Ba của mình cũng rất bận, nhưng một tuần ít nhất ông ấy cũng đến rước mình ba lần. Lương Thừa Thưa, có phải ba cậu không thích cậu không, cho nên mới không đến đón cậu?”
“Mới không phải! Cậu không được nói lung tung!”
Giống như bị một số lời nào đó trong miệng của Hồ Bối Bối kích thích, Lương Thừa Thừa nắm chặt hai cái nắm đấm, trừng cô bé róng to một tiếng.
“...” Cô bé nhỏ bị bộ dạng này của cậu doa sợ, ngẩn người, tiếp đến là khóc lớn lên.
Cô giáo ở phía trước nghe thấy hàng có động tĩnh, nhanh chóng ba bước thành hai bước chạy đến. Cô giáo dịu dàng ngồi xổm trước mặt Hồ Bối Bối, nhẹ tiếng hỏi: “Sao thế Cà Rốt nhỏ, khóc gì đây? Nói cho cô nghe đã xảy ra chuyện gì.”
Hồ Bối Bối khóc đến đau lòng, dụi mắt thút thít nói: “Là, là bạn học Lương Thừa Thừa.”
Nhận được đáp án này, cô giáo cũng có vài phần kinh ngạc. Lương Thừa Thừa là một đứa trẻ thông minh lương thiện, bình thường ở trong lớp biểu hiện vô cùng tốt, không bao giờ quậy phá, ức hiếp bạn bè.”
Cô giáo liếc mắt nhìn bé Cam ở bên cạnh, tiếp tục hỏi Hồ Bối Bối: “Em và Lương Thừa Thừa không phải bạn tốt nhất sao? Bạn ấy bắt nạt em sao?”
Đôi mắt của Hồ Bối Bối khóc đến sưng đỏ, thút thít nói: “Em rất nhiều ngày không thấy ba của Lương Thừa Thừa đến đón cậu ấy, thì hỏi Lương Thừa Thừa, có phải ba cậu ấy không thích cậu ấy không, cậu ấy rất hung dữ! Hu hu hu…”
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.”
Sau khi an ủi xong Hồ Bối Bối, cô lại đứng dậy, đi đến trước mặt của Lương Thừa Thừa.
Cậu bé xinh đẹp phấn điêu ngọc trác này, lúc này đang gục đầu, tay nhỏ đan lại với nhau, một tiếng không nói. Cậu biết bản thân làm sai chọc khóc bạn, thậm chí áy náy đến nỗi không dám nhìn cô giáo.
Cô giáo sờ đầu của Lương Thừa Thừa: “Hôm nay ai đến rước em tan học?”
“Là mẹ, mẹ của em.” Tiếng nói chuyện của Lương Thừa Thừa rất nhỏ, ngừng lại, tiếp đến ngập ngừng nói: “Cô giáo, xin lỗi, em không nên la Hồ Bối Bối…Nhưng, em ghét bạn học Hồ Bối Bối nói chuyện kiểu đó.”
Cô giáo: “Nói gì?’
Lương Thừa Thừa: “Bạn học Hồ Bối Bối nói, ba của em không đến rước em, là không thích em nữa. Không phải đâu…sao lại lại không thích em chứ?”
“Nhưng mà cô, em thật sự đã rất lâu không gặp qua ba rồi.”
Nhìn biểu cảm buồn rầu của cậu bé, sắc mặt của cô giáo ngưng trọng vài phần. Giây lát, cô dắt Lương Thừa ra ngoài của trường mầm non.
Du Thấm ở trước cửa nhìn thấy hình bóng của con trai, mắt sáng lên, bước nhanh qua đó: “Bé Cam, đi, về nhà thôi. Nhanh nói tạm biệt với cô.” Vừa nói, vừa từ tay của cô nhận lấy tay nhỏ mập mạp của Lương Thừa Thừa.
Lương Thừa Thừa nắm lấy đôi tay mềm mại của mẹ, quay đầu nói, vẫy tay với cô: “Tạm biệt cô giáo!”
Cô giáo ngập ngừng một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, lên tiếng gọi Du Thấm lại: “Mẹ Lương Thừa Thừa!”
Du Thấm nghe thái, dừng bước chân, không hiểu quay đầu lại.
Nụ cười cô giáo ôn nhu: “Làm phiền hai phút của chị, chúng ta nói chuyện một chút.”
Du Thấm có chút không biết nguyên do, vẫn gật đầu.
Mấy phút sau, Du Thấm bế Lương Thừa Thừa vào trong xe, sau khi dặn dò Lương Thừa Thừa tự chơi, đừng chạy lung tung, đóng cửa xe lại, hạ kính xe xuống, quay người ở về trước mặt chủ nhiệm lớp nhỏ (3).
Du Thấm: “Cô Trần, có phải bé Cam gây hoạ gì trong lớp không?”
“Không phải.” Mặt cô Trần có chút khó xử, dường như có chút không biết mở miệng như thế nào.
Du Thấm: “Cô có chuyện cứ nói thẳng.”
“...Được thôi.” Cô Trần nói: “Mẹ Lương Thừa Thừa, bé nói bé đã rất lâu không gặp ba rồi, xin hỏi đây là chuyện như thế nào?”
Du Thấm rất thản nhiên, giọng nói thong thả: “Tôi và ba bé ly hôn rồi, quyền nuôi dưỡng của bé Cam trên tay tôi.”
“Khoảng thời gian này ba của Lương Thừa Thừa rất lâu không đến qua trường mầm non, quả thật tôi cũng đại khái có thể đoán được, là hai vợ chồng anh chị sản sinh mâu thuẫn.” Cô Trần thở dài: “Mẹ Lương Thừa Thừa, vốn dĩ có một số lời, một người ngoài như tôi không tiện nói, nhưng ân oán vướng mắc giữa chị và ba của bé, là chuyện của hai người, làm cha mẹ, tôi nghĩ, anh chị thường ngày ngoại trừ quan tâm đến phát triển thể chất thành tích học tập ngoài ra, cũng nên quan tâm đến sức khoẻ tâm lý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...