Cọ Xát

Ba ngày sau khi sự kiện văn phòng play diễn ra.

Trong ba ngày này, Hàn Cẩm Thư trực tiếp trốn về nhà mẹ ruột.

Nguyên nhân cô chạy về nhà mẹ ruột có hơi phức tạp.

Thứ nhất, là những chuyện xảy ra ngày hôm đó thực sự quá sốc, mỗi lần Hàn Cẩm Thư nhớ lại đều cảm thấy rất xấu hổ, tức giận, không dám đối mặt với Ngôn Độ.

Thứ hai, đây lần đầu tiên cô và Ngôn Độ làm tình ở một nơi công cộng. Trong hai năm qua, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy được bộ dạng Ngôn Độ triền miên với cô. Hàn Cẩm Thư cảm thấy rất khó hiểu nhưng nhiều hơn hết là cảm giác rung động, không dám đối mặt với Ngôn Độ.

- --Đọc FULL tại .vn---

Tóm lại, cô chính là không dám gặp mặt Ngôn Độ, liếc mắt một cái cũng không dám.

Mà đối với việc cục cưng Hàn Cẩm Thư bỗng nhiên muốn trở về nhà, phản ứng đầu tiên của lão nhị Hàn gia chính là cảm thấy chắc chắn đôi uyên ương nhỏ này đã xảy ra mâu thuẫn.

Có vết xe đổ của Du Thấm và Lương Hàn Lâm đặt ở đó, nữ sĩ Bùi Uyển Từ vô cùng lo lắng, lo lắng cuộc hôn nhân của Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ gặp phải nguy cơ nào đó.

Trong ba ngày, mỗi lần Hàn Cẩm Thư tan tầm vừa về nhà, phu nhân Bùi Uyển Từ sẽ kéo cô tới trước mặt mình, nhẫn nại nói chuyện với cô, hỏi xem có phải cô và Ngôn Độ đang cãi nhau hay không.

Hàn Cẩm Thư rất bất đắc dĩ.

Thật sự không cách nào nói được nguyên nhân mình về nhà mẹ ruột là gì. Mỗi khi bị hỏi cô chỉ ậm ờ, lấy đại cái cớ nào đó đáp cho quá: “Không có cãi nhau, con và anh ấy rất tốt. Chỉ là muốn về thăm nhà vài ngày.”

Con gái bà, đương nhiên bà hiểu. Không hỏi được từ cô, quay đầu bà lậl tức đi tìm ông Hàn thương lượng, cảm thấy cứ để mặc con gái ở nhà mẹ đẻ như vậy cũng không được, bọn họ là người làm cha mẹ phải có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ duy trì mối quan hệ hôn nhân ổn định giữa những người thuộc thế hệ sau.

Sau khi hạ quyết tâm, Bùi Uyển Từ gọi điện cho cháu gái Du Thấm, kể khổ nói: “Thấm Thấm, dì thật sự không còn cách nào cả. Mấy ngày trước em họ cháu không một nói một tiếng, một mình quay về nhà, đuổi cũng không đi. Loại tình huống này, không cần nghĩ dì cũng đoán được là nó cãi nhau với Ngôn Độ. Nhưng tính tình của nó chắc cháu cũng biết, cực kỳ ngoan cố, thế nào cũng không chịu nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra, dì và dượng cháu sầu đến mức sắp bạc cả đầu luôn rồi.”

Du Thấm nghe vậy, vội vàng dịu dàng an ủi bà vài câu, cuối cùng đồng ý nói: “Yên tâm đi dì hai, chuyện này giao cho con. Ngày mai con sẽ đi tìm Cẩm Thư, hỏi rõ tình huống.”

Kết quả là, buổi chiều hôm đó, sau khi phẫu thuật xong, Hàn Cẩm Thư quay trở lại phòng làm việc, vừa mở cửa đã nhìn thấy bóng dáng thanh lệ quen thuộc ngồi trên sô pha.

Cô kinh ngạc nhướng mày, nói: “Ấy? Sao chị lại tới đây?”

“Đương nhiên là tới tìm em.” Sắc mặt Du Thấm nhìn qua có vài phần ưu sầu.

Hàn Cẩm Thư đi tới ngồi xuống bên cạnh Du Thấm, thấy biểu tình này của cô ấy, bắt đầu suy đoán: “Sao vậy? Chị với Từ tiên sinh có chuyển biến mới à?”

“Là chuyện của em.” Du Thấm liếc mắt nhìn Hàn Cẩm Thư một cái: “Chị tới đây là vì chuyện của em!”

Hàn Cẩm Thư mờ mịt: “Em? Em thì có chuyện gì à?”

- --Đọc FULL tại .vn---

Du Thấm trầm giọng: “Ba mẹ em nói em về nhà mẹ ở ba ngày rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Em và Ngôn Độ cãi nhau à?”

“A, em còn tưởng là chuyện gì cơ.” Hàn Cẩm Thư không thèm để ý xắn tay áo lên: “Em và Ngôn Độ không cãi nhau, vẫn còn tốt.”

Du Thấm: “Được rồi, đừng lừa chị nữa. Không cãi nhau, vậy tại sao em lại chạy về nhà mẹ một mình? Đừng nói đến chuyện em nhớ cha mẹ em!”

Hàn Cẩm Thư yên lặng cúi đầu uống một ngụm cà phê, trầm ngâm hai giây rồi nói: “Nói thế nào nhỉ. Tuy không cãi nhau… nhưng hiện tại em không muốn nhìn thấy Ngôn Độ.”

Du Thấm khó hiểu: “Không cãi nhau, không có mâu thuẫn gì, vậy sao em lại không muốn gặp chồng mình?”

Hàn Cẩm Thư chần chờ một lúc lâu, không chịu nổi sự truy vấn của Du Thấm, đành phải khuất phục, quẫn bách nói: “Trước đây, bọn em làm một lần… ở công ty anh ấy.”

Hiển nhiên Du Thấm không ngờ lại là vì chuyện này. Im lặng, cô ấy ngẫm nghĩ “tình thú mà, cô ấy hiểu”, sau đó bình tĩnh uống nước trái cây của mình, nói: “Ừm, văn phòng play, rất tình cảm, rất thú vị. Vậy sau đó thì sao?”

“Lúc ấy, không hiểu sao em lại rất chủ động, Ngôn Độ còn rất phối hợp. Sau đó, em không dám gặp anh ấy.” Nhắc tới buổi chiều hôm đó, Hàn Cẩm Thư cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt cô sắp bốc khói luôn rồi, chỉ biết phiền não che mặt, rầu rĩ nói: “Chị nghĩ xem, loại nguyên nhân này, em làm sao dám nói cho cha mẹ em. Em làm sao có thể nói với cha mẹ mình rằng, mình với Ngôn Độ làm chuyện đó trong công ty, sau đó không dám nhìn mặt Ngôn Độ, cho nên mới trốn về nhà.”

“Phụt!”

Du Thấm đang uống nước trái cây, nghe đến đây thì không nhịn được ho một tiếng.


Du Thấm âm thầm lấy một tờ khăn giấy, lau khóe miệng. Im lặng một lát, cô ấy nói: “Tình huống của em, mặc dù chị nghe không hiểu lắm, nhưng chị thấy khá sốc đó.”

Hàn Cẩm Thư không nói nên lời.

Du Thấm lại hỏi: “Có điều, em trốn về nhà mẹ vậy mà chồng em không nói gì à? Cái này, hình như không giống tác phong của Ngôn Độ chút nào.”

“Trước khi em về nhà, em đã nhắn cho anh ấy, nói rằng em nhớ ba mẹ, nên về thăm nhà một mình.” Hàn Cẩm Thư nói: “Ngôn Độ nói được, đồng ý cho em về nhà cha mẹ em ba ngày. Tính toán thời gian, có lẽ tối nay anh ấy sẽ đến đón em tan tầm, đến lúc đó em sẽ gặp đại nạn luôn mất.”

Làn da của cô trắng toát, khuôn mặt nhăn lại, nhìn rất giống cái bánh bao nhỏ. Du Thấm nhìn nhìn, cảm thấy có hơi buồn cười, nói: “Thỉnh thoảng chủ động một lần, hay chơi dã chiến thì có vấn đề gì đâu? Hai người là vợ chồng hợp pháp, nó đâu khó chấp nhận như vậy?”

“Ai, chị không hiểu.” Thân thể Hàn Cẩm Thư ngã xuống sô pha, ngơ ngác nhìn trần nhà: “Chuyện làm em thấy phiền phức nhất chính là, em cảm thấy, quan hệ giữa em và Ngôn Độ trở nên tệ hơn rồi.”

Du Thấm nhướng mày: “Tệ thế nào?”

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Trước kia ôm, hôn, hay lăn giường với Ngôn Độ, đối với em mà nói, đây là nghĩa vụ.”

Du Thấm có chút tò mò: “Bây giờ thì sao?”

Không hiểu sao, mặt Hàn Cẩm Thư lại đỏ lên, tức giận nói: “Bây giờ, em không chỉ thích ôm hôn anh ấy, thậm chí còn có thể chủ động...” Nói đến đây, cô ngồi bật dậy, ấn Du Thấm uống sô pha: “Em còn có thể lột sạch quần áo của anh ấy, đẩy ngã anh ấy.”

Du Thấm: “...”

Hàn Cẩm Thư kêu lên một tiếng, sau đó lại ngã xuống, nắm chặt tay, đấm lên sô pha một cái: “Em cảm thấy em thật sự xong rồi.”

Du Thấm: “Em xong cái gì chứ?”

Vẻ mặt Hàn Cẩm Thư như sống mặt không còn gì luyến tiếc: “Quả nhiên vợ chồng ở chung lâu dài, sẽ dần dần trở nên giống nhau. Em bị Ngôn Độ nhiễm bệnh rồi, biến thành một người trầm mê nam sắc.”

Du Thấm: “...”

Hai người lại nói chuyện thêm một lát.

Bỗng nhiên, Du Thấm giống như nhớ tới cái gì đó, thuận miệng nói: “Đúng rồi, chị đã kể với em chưa nhỉ? Sau khi bé Cam được xuất viện, chị nhận được một bưu kiện kỳ lạ trước cửa nhà.”

Trong lòng Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Bưu kiện? Bưu kiện kỳ lạ ư?”

Sắc mặt Du Thấm hơi trầm xuống, chần chờ trả lời: “Bên trong bưu kiện kia, đặt một con búp bê Tây Dương dính đầy nước sốt cà chua, hơn nữa đầu còn bị dỡ xuống, đặt ở bên cạnh thân thể.”

Hàn Cẩm Thư nghe vậy giật mình hoảng hốt, nhíu mày: “Gần đây chị đắc tội với ai à? Sao chị lại nhận được thứ kỳ lạ như vậy?”

Du Thấm trả lời: “Em cũng biết, chị đang ở vị trí kia, trong công việc khó tránh khỏi việc nghiêm khắc, cường thế hơn một chút, vì vậy, người chị đắc tội cũng không ít. Đối tác làm việc, nhân viên nghỉ việc, tất cả đều có.”

Hàn Cẩm Thư lại hỏi: “Bưu kiện đe dọa như thế này, chị nhận được bao nhiêu?”

Du Thấm cẩn thận nhớ lại một chút, đáp: “Ngày đó nhận được một cái.”

“Sau đó không có nữa?”

“Không còn nữa.”

“Vậy thì tốt rồi. Có lẽ là vì đối thủ cạnh tranh của chị không hài lòng với chị, vì vậy muốn chơi khăm chị.” Hàn Cẩm Thư vỗ vỗ vai Du Thấm: “Chị đừng quá lo lắng.”

Du Thấm thở dài: “Nếu chỉ là đối thủ cạnh tranh bình thường đùa giỡn, quả thật không cần lo lắng. Chị chỉ sợ có ai đó gây nguy hiểm cho bé Cam.”

“Bé Cam?” Nghe Du Thấm nói như vậy, Hàn Cẩm Thư bỗng dưng phản ứng lại: “Ý chị là chuyện tai nạn xe lần trước kia?”

“Ừm.”

“Nhưng mà, nếu thật sự có người muốn xuống tay với bé Cam, chỉ sợ sẽ không để cho bé Cam bình yên vô sự tỉnh lại ở bệnh viện.”

“Em nói cũng có lý.” Du Thấm nhíu mày gõ trán: “Có lẽ là do chị nhạy cảm thôi, hai chuyện này căn bản không có liên quan đến nhau.”


Hàn Cẩm Thư cong khóe miệng nhìn Du Thấm, đưa tay nắm lấy tay cô ấy, cười nói: “Đừng suy nghĩ lung tung. Loại như bưu kiện đe dọa gì gì đó, chị cứ đi báo cảnh sát. Nếu thật sự lo lắng cho bé Cam, trong khoảng thời gian này ở bên cạnh bé nhiều hơn một chút là được.”

Du Thấm gật đầu: “Ừ.”

Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên.

Hàn Cẩm Thư: “Mời vào.”

Sau đó, cửa văn phòng bị người bên ngoài đẩy ra, Diêu Oái Oái ôm một chồng lớn đầy hồ sơ đi vào trong, cười khanh khách nói với Hàn Cẩm Thư: “Hàn viện trưởng, đây là hồ sơ khách hàng phẫu thuật mũi ở chỗ chúng ta ba tháng gần đây, tôi đã kiểm tra và xác minh toàn bộ, không có vấn đề gì.”

“Vất vả rồi.” Hàn Cẩm Thư gật gật đầu, giọng điệu hoà ái nói: “Để đó đi, tôi kiểm tra lại lần nữa rồi giao cho phòng tài liệu cất giữ.”

“Vâng!”.

||||| Truyện đề cử: Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử |||||

Du Thấm nhìn chồng hồ sơ cao như núi, ném cho Hàn Cẩm Thư một ánh mắt đồng tình: “Nhiều như vậy? Xem ra tối nay Hàn viện trưởng phải tăng ca rồi.”

“Không cần.” Hàn Cẩm Thư thuận miệng nói: “Việc xác nhận những tư liệu này khá đơn giản, chỉ cần xác nhận thông tin khách hàng, thời gian phẫu thuật, địa điểm phẫu thuật và bác sĩ phẫu thuật, cuối cùng vẫn cất dưới đáy, đây chỉ là việc cần làm để tránh có chuyện bất trắc xảy ra thôi.”

Thấy Hàn Cẩm Thư phải bận rộn với công việc, Du Thấm cũng không ở lại lâu nữa, uống xong nước trái cây thì rời đi.

Hàn Cẩm Thư ngồi ở trước bàn làm việc nghiêm túc kiểm tra những tập hồ sơ kia.

Sạ một tiếng rưỡi, tất cả các túi hồ sơ đã được kiểm tra. Cô đứng lên, duỗi thắt lưng, hoạt động cần cổ hơi cứng, ấn điện thoại.

Trợ lý nhỏ Diêu Oái Oái gõ cửa đi vào, nói: “Hàn viện trưởng.”

“Đã xong rồi.” Hàn Cẩm Thư duooic tay hoạt động tại chỗ, nói: “Mang đến phòng tài liệu đi.”

“Vâng.” Diêu Oái Oái đáp một tiếng, tiến lên ôm lấy chồng hồ sơ kia, xoay người rời khỏi phòng.

Phòng tư liệu của Thịnh Thế Y Mỹ và văn phòng viện trưởng cách nhau một tầng. Diêu Oái Oái ngại chờ thang máy, ôm túi hồ sơ đi bộ xuống cầu thang, đi ra khỏi cửa phòng cháy chữa cháy, miệng ngâm nga một bài hát, suy nghĩ xem có nên gọi bạn thân đi ăn cơm sau khi tan tầm hay không.

Đang đi trên hành lang, bỗng nhiên có ai đó gọi cô ấy lại, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển: “Oái Oái? Tôi đang tính đi tìm cô đây.”

Diêu Huỳnh Huỳnh quay đầu lại, thấy cách đó không xa có một mỹ nhân thân hình cao gầy đang đi tới đây, khí chất giỏi giang, trang điểm tỉ mỉ, là giám đốc bộ phận thị trường Julie.

“Giám đốc Julie?” Diêu Oái Oái có chút kinh ngạc: “Ngài tìm tôi sao?”

Julie nói: “Hình như dưới tầng có người tìm cô, có vẻ rất gấp gáp. Cô xuống đó xem thử đi.”

“Tìm tôi? Ồ, được rồi. Nhưng...” Diêu Oái Oái cúi đầu nhìn chồng hồ sơ trong ngực mình, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

Julie nhìn chồng hồ sơ trong tay cô ấy, hỏi: “Đây là hồ sơ cần mang tới phòng tài liệu à?”

“Ừm.”

“Cô đi trước đi.” Julie tốt bụng giúp đỡ: “Những thứ này để tôi làm cho, dù sao cũng không quá xa, tôi giúp cô cầm qua đó.”

Diêu Oái Oái nghe vậy lập tức nở nụ cười, cảm kích nói: “Cám ơn tổng giám đốc Julie.”

Julie vươn hai tay ra, nhận lấy chồng hồ sơ trong ngực Diêu Oái Oái, nâng cằm nhìn Diêu Oái Oái: “Đi đi.”

Diêu Huỳnh Huỳnh vỗ vỗ ngực, cảm kích cực kỳ: “Nhất định tôi sẽ mời tổng giám đốc Julie uống trà!”

Julie mỉm cười hiền lành: “Được, vậy tôi chờ cô.”

*


Mặt trời sắp lặn, không bao lâu, hoàng hôn đã dịu dàng ôm trọn toàn bộ thành phố.

Nhìn hoàng hôn rực rỡ ngoài cửa sổ sát đất, Hàn Cẩm Thư nằm sấp trên bàn làm việc thở dài ảo não, trong đầu ma xui quỷ khiến nhớ tới, hình ảnh ngày hôm đó cô như sói đói, lột sạch âu phục của Ngôn Độ.

Cô ném cà vạt của anh, cởi áo khoác âu phục của anh, lực đạo ngang ngược, khí thế mãnh liệt, thậm chí làm hỏng luôn áo sơ mi của anh…

Chỉ nhớ lại một phần nổi của tảng băng trôi này, toàn bộ khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư đã đỏ như quả cà chua chín.

Chúa ơi.

Chuyện quái gì đang xảy ra với cô ngày hôm đó vậy? Chẳng lẽ cô bị ma ám? Trúng tà? Hay là bị mỹ mạo của mê hoặc tâm trí?

Hàn Cẩm Thư cứ đắm chìm trong cảm giác xấu hổ, thần hồn bay đâu mất, mãi sau, khi Bùi Uyển Từ gọi tới mới có thể kéo hồn phách của cô quay về chỗ cũ.

Hàn Cẩm Thư nhận điện thoại, giọng nói tang thương: “Mẹ.”

Bên kia điện thoại vang lên âm thanh bộp bộp không ngừng, Bùi Uyển Từ phu nhân xoa xoa mạt chược của bà, lấy điện thoại di động: “Tan tầm chưa con gái?”

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Vâng, sắp rồi ạ.”

Ngữ khí của Bùi Uyển Từ phu nhân hơi hạ thấp, nói tiếp: “Mẹ nhớ rõ, sáng nay trước khi đi làm, con có nói với mẹ, tối nay Ngôn Độ tới đón con, con không về à?”

Nghe thấy lời này, Hàn Cẩm Thư cho rằng mẹ Hàn luyến tiếc mình, do dự nói: “Nếu như mẹ không muốn con về, thì con sẽ nói với Ngôn Độ một tiếng, bảo anh ấy vài ngày nữa rồi tới đón con cũng được.”

Nào biết được, Bùi phu nhân lập tức đổi giọng, nổi giận đùng đùng nói: “Cái gì? Còn vài ngày nữa hả? Hàn Cẩm Thư nói cho con biết, mẹ không quan tâm giữa con và Ngôn Độ có mâu thuẫn gì, nếu như người ta tới đón con, thì con ngoan ngoãn đi theo cho mẹ. Tính tình của con, mẹ biết, nếu Ngôn Độ không quản lý được con, thì còn có mẹ ở đây, con đừng nghĩ đến chuyện ỷ vào Ngôn Độ yêu thương con, thì có thể cưỡi lên đầu lên cổ tác oai tác quái!”

Hàn Cẩm Thư: “...”

Trên trán Hàn Cẩm Thư chảy xuống ba vạch hắc tuyết, cô yên lặng vài giây, mới nói ra một câu: “Mẹ, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ thế?”

“Ai, ai, ai! Ai đánh ba ống đấy? Tôi chạm vào rồi!” Bùi Uyển Từ phu nhân không để ý lời chất vấn của con gái, chỉ ném cho cô một câu “Vợ chồng với nhau, có chuyện gì thì nói cho tốt, con còn bắt nạt Ngôn Độ nữa, mẹ sẽ xử lý con”, rồi cúp máy.

Hàn Cẩm Thư đỡ trán, nhìn về phía cửa sổ, không biết trời đã tối từ khi nào. Sau đó cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, vậy mà đã hơn bảy giờ.

Cô nghi ngờ nhíu mày.

Thật kỳ lạ. Không phải anh nói hôm nay đến đón cô tan tầm ư? Đã bảy giờ rồi.

Chẳng lẽ, anh quên rồi ư?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Cẩm Thư xuất hiện cảm giác khó chịu khó hiểu.

Cô mở giao diện wechat lên, tìm được avatar đen quen thuộc kia, nheo mắt lại, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: [Anh nói đến đón em tan tầm mà. Chẳng lẽ anh quên rồi?]

Cô gõ xong, tự đọc lại, bỗng cảm thấy không ổn. Giọng điệu này, giống như cô đang mong đợi anh đến đón.

Xóa xoá.

Sau đó cô gõ lại: [Hôm nay là ngày bảo bối tiểu tổ tông của anh về nhà đấy, đồng chí tiểu Ngôn Tử đi đâu rồi.]

Đọc lại một lần, vẫn cảm thấy không ổn, giọng điệu này vẫn giống như cô đang đợi anh.

Xóa xóa.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Hàn Cẩm Thư rất mệt mỏi, lười tự giày vò mình, chỉ gửi một emoji mỉm cười cho Ngôn Độ. Để anh tự thưởng thức đi!

Ôm điện thoại thở hổn hển chờ hai giây, lại bấm vào. ID của người gọi là bốn từ rất quen thuộc: công cụ ấm giường.

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư sáng lên, khóe miệng bất giác cong lên, đang muốn nghe máy, bỗng nhiên khựng lại —— không phải.

Cô ấy đang làm gì vậy?

Cô vậy mà lại bởi vì Ngôn Độ gọi điện thoại tới, mà cảm thấy vui vẻ?

Phát hiện kinh khủng này vừa xuất hiện, làm cho trán Hàn Cẩm Thư chảy mồ hôi lạnh. Cô lắc lắc đầu, trong lòng thầm niệm hai mươi lần “Yêu cũng không có ăn, thích đàn ông sẽ không có kết cục tốt đẹp”, sau đó mặt không đổi sắc nhận điện thoại.

Hàn Cẩm Thư hắng giọng, cao quý lãnh diễm nói: “Này.”

“Dám gặp anh?” Giọng điệu của người đối diện vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là trong giọng điệu lạnh lẽo ấy, còn xen lẫn ý cười không dễ phát hiện.

Hàn Cẩm Thư sặc một cái, im lặng một lúc mới nói: “...Ai không dám gặp anh. Em đã nói với anh rồi, em về nhà mẹ là vì nhớ cha mẹ.”

Ngôn Độ: “Ừm, em nói cái gì thì chính là cái đó.”


“Anh...” Lời nói đã chạy đến bên miệng nhưng Hàn Cẩm Thư cứng rắn ép xuống.

Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ vang lên: “Anh làm sao?”

[Anh đã đi đâu vậy.]

Cô muốn hỏi chuyện đó.

Gương mặt Hàn Cẩm Thư đỏ lên, cắn cắn môi dưới, ngón tay cầm điện thoại di động nắm chặt lại. Không nói gì cả.

Cả hai người đều giữ yên lặng.

Một lát sau, Ngôn Độ mở miệng phá vỡ sự im lặng. Anh cười nhạt, nói qua điện thoại: “Anh ở cửa sau Thịnh Thế, xuống đi.”

*

Mười phút sau, Hàn Cẩm Thư cầm theo túi xách chạy xuống tầng, trốn ở bên trong cửa sau, thò đầu ra, thở hổn hển, cẩn thận nhìn.

Quả nhiên, dưới ánh đèn đường lờ mờ, một chiếc Maybach màu đen quen thuộc dừng ở ven đường.

Cô bình tĩnh lại, hít sâu, mạnh mẽ ép cảm giác vui sướng trong nội tâm xuống. Sau đó vuốt tóc, thong dong tao nhã xuất hiện, cất bước, chậm rãi đi về phía chiếc xe màu đen kia.

Đi đến ghế lái phụ, mở cửa xe, ngồi vào trong.

Bên trong xe lưu lại mùi thuốc lá bạc hà, rất nhẹ, hẳn là đã dập tắt tàn thuốc từ trước.

Hàn Cẩm Thư rũ mắt xuống thắt dây an toàn cho mình, ngồi yên, nhìn thẳng về phía trước, liếc mắt nhìn sang người bên cạnh một cái.

Một lát sau.

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng bất ngờ vang lên, nói: “Anh chờ ở đây một giờ, bởi vì muốn xem thử, em có phải không nhịn được nữa mà chủ động đi tìm anh.”

Hàn Cẩm Thư: “...”

Ngôn Độ nghiêng đầu, cúi người áp sát cô, thấp giọng nói: “Cẩm Thư, lần này anh thắng rồi.”

Hàn Cẩm Thư: “...”

Hàn Cẩm Thư vừa bức bách vừa gấp gáp, kiên trì giả bộ: “Vốn dĩ em muốn tự mình đi, bỗng nhiên nhớ tới chuyện anh nói đến đón em, sợ anh đi một chuyến vô ích. Vì vậy, mới gọi cho anh.”

Ngôn Độ nhướng mày: “Phải không?”

“Ừm.”

“Vị tiểu thư này, em vì gặp anh, chạy vội vàng như vậy, ngay cả chờ thang máy cũng không muốn.” Ngôn Độ ung dung nhìn cô: “Anh ở chỗ này thấy rõ ràng.”

Hàn Cẩm Thư: “…”

Hàn Cẩm Thư:???

Hàn Cẩm Thư sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, tầm mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn lên trên. Ở vị trí Ngôn Độ đỗ xe, từ góc độ này, có thể nhìn thấy cầu thang bộ ở Thịnh Thế.

Hàn Cẩm Thư: “...”

Giờ khắc này, cô cúi đầu, mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến mức chỉ muốn xoay chuyển thời gian, quay về giết chết bản thân mình lúc nãy.

Sau đó, cằm bị hai ngón tay của người bên cạnh nâng lên.

Hàn Cẩm Thư dùng sức nắm lấy dây an toàn trước ngực, trái tim đập thình thịch, giống như có một con nai con nhảy múa trong lồng ngực. Rũ mắt xuống, ánh mắt bay loạn khắp nơi, không dám nhìn lên trên.

Ngôn Độ nói: “Nhìn anh.”

Hàn Cẩm Thư âm thầm hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nâng mắt lên. Sau đó, ánh mắt của cô rơi vào đôi mắt đen không thấy đáy.

Ngôn Độ hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp nhu hoà: “Ba ngày nay, nhớ anh không?”

Ngay cả đầu ngón tay của Hàn Cẩm Thư cũng đó lên. Một hồi lâu sau, cô mới đỏ mặt cắn môi, nhỏ giọng nặn ra một chữ: “...Có.”

Tác giả có một câu nói:

Ngôn Độ: Vợ quá dễ thương!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui