Cọ Xát

Hàn Cẩm Thư hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Vừa rồi không phải trợ lý kia nói là Ngôn Độ ở trong này một mình sao? Sao bây giờ lại có nhiều người đến thế! Giữa trưa thứ bảy, nhân viên của tập đoàn Ngôn thị đều là người máy bằng thép hay sao mà không cần nghỉ ngơi ăn uống gì?

A a a a a.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hàn Cẩm Thư vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào tường đầy mê hoặc, quyến rũ, hai tay ôm mặt, biến thành bức tượng ngay tại chỗ.

- --Đọc FULL tại .vn---

Mặc dù những vị lãnh đạo cấp cao ngồi trong phòng hội nghị đều không quen biết Hàn Cẩm Thư, nhưng vừa rồi bọn họ đều nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô một cách rõ ràng, rành mạch như thế. Bọn họ cũng có thể đoán ra người phụ nữ đang đứng trước mặt bọn họ chính là bà chủ của bọn họ, là bảo bối mà đại boss đã che giấu trong suốt hai năm.

Ừ thì, ông chủ không hổ là ông chủ, hãy nhìn vào mắt chọn vợ này của anh này. Bà chủ thực sự là một người cao quý, xinh đẹp diễm lệ động lòng người… Lại còn nhiệt tình phóng khoáng nữa.

Chính là cách ra sân đầy lộng lẫy này, thật khác biệt độc đáo khiến cho người ta không ngờ đến được.

Trước những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, ngón chân Hàn Cẩm Thư như nắm tro tàn bám chặt dưới mặt đất, cô chỉ hận trên tay không có một chiếc xẻng để đào một cái hố rồi nhảy vào.

So với sự kinh ngạc của tất cả những người tham dự hội nghị và sự điên khùng của Hàn Cẩm Thư thì Ngôn Độ đang ngồi trên ngay ngắn ở chủ tọa với một thân âu phục thẳng tắp lại bình tĩnh lạ thường.

Anh liếc nhìn hộp cơm trưa màu hồng nhạt trong tay Hàn Cẩm Thư, sau đó lại nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp dưới váy của cô. Cuối cùng lại dừng ánh mắt về khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc không ra nước mắt của cô.

Ngôn Độ nhàn nhạt nói: “Anh cảm ơn. Anh vẫn còn có chút việc ở đây, em qua phòng làm việc của anh đợi anh trước đi.”

Nhìn thấy người chồng bạo quân của mình bình tĩnh như vậy khiến cho Hàn Cẩm Thư cũng không còn luống cuống nữa.

Cô nhanh chóng tự trấn an lòng mình một lúc, sau đó tự nhủ rằng “Chỉ cần mình không cảm thấy xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác”. Sau đó cô bình tĩnh đứng thẳng lưng, hạ hai cánh tay đang giả bộ ôm mặt xuống, tự tin vuốt vuốt tóc, khóe miệng hơi cong lên nở ra một nụ cười lịch sự tao nhã với Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư nói: “Được, mọi người làm việc đi.”

Sau khi nói xong liền cầm hộp cơm xoay người lại, rời khỏi phòng hội nghị với bước chân đầy tự tin và tao nhã.

Trợ lý Từ Vĩ đứng ở cửa nhìn thấy bóng dáng cô vừa đi rồi quay lại đây, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạo. Từ Vĩ rất áy náy xin lỗi cô: “Phu nhân, vừa rồi cô đi nhanh quá, nửa câu sau tôi còn chưa kịp nói hết với cô. Tôi rất xin lỗi.”

“Không sao cả.”

Sau khi nở một nụ cười bình thản và để lại cho trợ lý Từ Vĩ ba chữ này thì Hàn Cẩm Thư cười cười hỏi: “Văn phòng của Ngôn tổng là cánh cửa nào vậy?”

Tốt nhất là cứ hỏi rõ ràng trước cho chắc. Cô cũng không muốn lại làm trò cười giống như vừa rồi nữa.

- --Đọc FULL tại .vn---

“Là căn phòng đầu tiên bên tay phải ạ.” Từ Vĩ đáp lại, rồi nghĩ đi nghĩ lại sợ cô lại đi nhầm nên dứt khoát khom người, chỉ tay về phía bên phải cười nói: “Để tôi đưa cô đến đó.”

Lần này, Hàn Cẩm Thư rất cẩn trọng. Cô quay đầu nhìn về phía cánh cửa văn phòng đang đóng chặt kia, ngập ngừng hỏi: “Trong văn phòng của Ngôn tổng chắc không còn có những người khác chứ?”

Từ Vĩ mỉm cười đáp lại: “Không có ạ. Bình thường nếu không có sự cho phép của Ngôn tổng thì bất luận là ai thì cũng không thể bước vào văn phòng của anh ấy ạ.”

Vậy thì tốt rồi.

Hàn Cẩm Thư hài lòng gật đầu, lúc này mới theo chân đi theo sau lưng trợ lý Từ Vĩ về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.

Đi đến cửa phòng làm việc, Từ Vĩ đưa tay ra mở cửa cho Hàn Cẩm Thư, tiện tay bật công tắc đèn trên vách tường rồi cười nói: “Mời phu nhân. Tôi ở ngay bên ngoài, nếu có chuyện gì thì đều có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”


“Cảm ơn anh.”

“Cô không cần phải khách sáo như vậy.”

Trợ lý Từ Vĩ quay lưng, lúc ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng làm việc lại giúp cô.

Một mình Hàn Cẩm Thư đứng trong văn phòng rộng lớn như thế, cô bước chân nhìn bốn phía xung quanh chợt phát hiện phong cách trang trí và tông màu của căn phòng này rất giống với phòng làm việc của Ngôn Độ ở nhà, với màu đen, trắng, xám đơn điệu toát lên sự lạnh lẽo, nghiêm túc cực kỳ thiếu hơi người.

Quay đầu nhìn lại, trong khu vực tiếp khách có mấy chiếc ghế sô pha bọc da màu đen ngoại cỡ, thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái. Cô cất bước tới cúi người ngồi xuống, đặt hộp cơm trưa màu hồng đang cầm trên tay để lên bàn.

Hộp cơm trưa…

Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm vào chiếc hộp vuông vức trước mặt, trong đầu không tự chủ mà nhớ lại cảnh tượng cô lao vào phòng hội nghị vừa rồi.

Lúc ấy cô đang dựa vào tường nghịch nghịch mái tóc, lại còn gào thét cái gì vậy trời??

[Chồng à, Thư Thư mang cơm trưa tình yêu đến cho anh nè moah moah.]

Rất tốt, quá tuyệt vời.

Không chỉ tự xưng mình là Thư Thư mà còn nói điệp từ nữa.

“Trời ạ…” Hàn Cẩm Thư cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, tiện tay cầm lấy chiếc gối ôm bên cạnh trùm lên đầu mà hét lên. Cô, ngay lúc này chỉ có một cảm xúc là muốn biến, mất, khỏi, Trái Đất ngay lập tức mà thôi.

Đúng vào lúc này điện thoại vang lên một tiếng ting.

Hàn Cẩm Thư uể oải yếu ớt duỗi cánh tay ra lấy chiếc điện thoại di động, chăm chú nhìn lên thấy Du Thấm gửi tin nhắn wechat cho mình.

Du Thấm: Làm sao rồi làm sao rồi? “Kế hoạch hộp cơm trưa tình yêu” thực hiện thế nào rồi?

Phía sau còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc hình đầu con gấu trúc đang nháy mắt ra hiệu và nhếch mép nở nụ cười xấu xa.

Hàn Cẩm Thư nhìn thấy biểu tượng đầu gấu trúc kia chẳng những không cảm thấy thú vị mà lại thấy nó đang chế nhạo cô vì hành động mất mặt vài phút trước của cô. Khuôn mặt không chút biểu tình gõ chữ đáp lại Du Thấm: [Chẳng thế nào cả. Cả đời này em sẽ không làm cơm cho Ngôn Độ nữa.]

Du Thấm: …???

Hàn Cẩm Thư không thèm phản ứng trước một loạt dấu chấm hỏi của Du Thấm, ném điện thoại qua một bên rồi tiếp tục ủ rũ ôm gối.

Không lâu sau, cửa phòng làm việc bị mở ra.

Hàn Cẩm Thư uể oải ngẩng đầu lên thì bắt gặp một thân âu phục màu đen phẳng phiu đi vào. Cô không buồn phản ứng, liếc mắt nhìn hai cái rồi lại gục đầu xuống, ngay cả hơi sức để chào hỏi với đối phương cũng không có.

Toàn bộ tòa cao ốc đều mở hệ thống máy sưởi cho nên luôn ấm hơn bên ngoài vài độ.

Sau khi Hàn Cẩm Thư bị đả kích ở trong phòng hội nghị vốn đã có chút uể oải rồi, bây giờ lại ở trong một không gian kín ấm áp thế này nên đầu óc hơi choáng váng có chút buồn ngủ.

Cô nhịn không được ngáp một cái.

Ngôn Độ sải bước chân dài đi đến trước mặt cô, đứng yên một lúc rồi rũ mắt nhìn cô chằm chằm từ trên cao.

Đỉnh đầu bị một bóng đen to lớn bao phủ, Hàn Cẩm Thư nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Ngôn Độ, rồi nhìn đến ánh mắt đang ẩn ẩn ý cười của anh.


Hàn Cẩm Thư đoán rằng anh đang định cười nhạo mình thì đột nhiên trở nên tức giận, thở phì phò nói: “Em cảnh cáo anh, nếu anh dám cười ra tiếng thì em sẽ không để ý đến anh trong một tuần. Nói được làm được!”

Ngôn Độ cong cong khóe môi lên, khom lưng ngồi xuống rồi duỗi tay ra ôm lấy eo Hàn Cẩm Thư. Dáng người cô nhỏ nhắn nên anh không cần mất quá nhiều sức để bế cô lên đặt lên đùi mình.

Hàn Cẩm Thư bị giam trong lồng ngực của Ngôn Độ, ngửi được hương gỗ mun mát lạnh nồng đậm của anh, toàn bộ đều tràn ngập mùi hương của một mình anh.

Vốn dĩ đang buồn ngủ lúc này lại càng trở nên mơ mơ hồ hồ hơn.

Cô lắc lắc đầu để khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút, ngồi trong lồng ngực anh đỏ mặt giãy dụa hai cái rồi lên tiếng kháng nghị: “Mỗi lần nhìn thấy em, anh có thể đừng ôm em đặt lên đùi anh ngồi không? Em cũng không phải con mèo của anh mà bế lên bế xuống như thế.”

Vừa dứt lời, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên làn da mỏng sau vành tai nhỏ nhắn, tinh tế của cô.

Ngôn Độ nhắm chặt hai mắt lại áp sát vào người cô, đưa mặt nhẹ nhàng cọ xát vào phía sau cổ cô, nói với giọng nhàn nhạt: “Khuyên em đừng có cựa lung tung, vô tình châm lửa thì phải chịu trách nhiệm đấy.”

“...”

Hàn Cẩm Thư nghe hiểu ý nghĩa của lời mờ ám này, gương mặt ửng hồng trong nháy mắt không dám cử động nữa. Đồng thời cô cảm thấy trong giọng nói của anh lộ ra vẻ mệt mỏi khó thấy, quay đầu lại nhẹ giọng hỏi: “Mệt lắm sao?”

Một âm “Ừm” được truyền đến từ mũi Ngôn Độ có hơi khàn khàn, uể oải đáp lại: “Tối qua ngủ muộn, sáng nay còn dậy sớm nữa.”

Nghe thấy vậy, Hàn Cẩm Thư vừa cảm thấy hơi đau lòng, vừa nói không nên lời, nhỏ giọng trách mắng: “Này là trách ai hả, chỉ có thể tự trách bản thân anh thôi.”

Ngôn Độ nói: “Không phải nên trách em sao?”

“Em?” Hàn Cẩm Thư kinh ngạc cười một tiếng, cảm thấy bối rối: “Tại sao lại trách em?”

Tay anh nắm lấy cằm cô xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với mình, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, thì thầm nói: “Anh sắp bị em vắt kiệt luôn rồi.”

Hàn Cẩm Thư: ….

“... Anh làm người chút đi!”

Cô xấu hổ đến mức hai lỗ tai nóng ran, một lần nữa lại bị sự mặt dày vô sỉ của người này làm cho giật mình, tức giận nắm chặt tay buột miệng thốt ra: “Rõ ràng là do anh quá háo sắc, chuyện này không liên quan gì đến em cả. Tối hôm qua em còn cố khuyên bảo anh rồi, nói sáng hôm sau anh còn phải đến công ty để tăng ca nữa, đừng có làm nữa, đừng làm nữa. Nhưng kết quả thì sao? Anh lôi kéo em làm đến tận ba rưỡi sáng, đến chó cũng không có như anh.”

Nghe được những lời này, Ngôn Độ bỗng nhiên cười nhẹ thành tiếng.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, vùi đầu vào hõm cổ cô. Bởi vì cười cho nên bả vai khẽ rung rung, từng đợt hơi thở ấm áp phả vào hõm cổ cô.

Hàn Cẩm Thư bị tiếng cười của Ngôn Độ chọc cho nhột, nhanh chóng rụt cổ lại né tránh ra chỗ khác, tức giận đỏ mặt nói thầm thì: “Không có ai bị mắng mà còn vui vẻ như anh, đúng là bệnh thần kinh.”

Một lúc sau, có vẻ Ngôn Độ rốt cuộc cũng cười xong, hơi nhướng mi lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào gò má đang đỏ bừng e lệ của Hàn Cẩm Thư, được đà ghé sát tới hôn nhẹ lên má cô.

Hàn Cẩm Thư còn chưa kịp phản ứng, khi đôi môi mỏng xinh đẹp kia chuẩn bị hôn lên mặt cô lần thứ hai thì cô đã nhanh chóng giơ tay giữ lấy gương mặt anh, nghiêm túc nói: “Hôm nay không cho phép hôn lên mặt.”

Ngôn Độ: “.”

Ngôn Độ nắm lấy cằm cô chuẩn bị hôn xuống lần nữa.

Hàn Cẩm Thư cũng nhanh chóng che miệng mình lại, mơ hồ nói: “Cũng không cho hôn môi.”


Ngôn Độ: “...”

Ngôn Độ: “Tại sao?”

“Chẳng lẽ anh không phát hiện ra.” Hàn Cẩm Thư hơi dùng lại một chút, phất tay lên thùy mị vén lọn tóc xoăn ra sau tai: “Hôm nay em có xinh đẹp hơn không?”

Ngôn Độ chăm chú nhìn cô hai giây, thản nhiên nói: “Không.”

Hàn Cẩm Thư: “...?”

Ngữ khí của Ngôn Độ vẫn bình tĩnh như vậy: “Ngày nào em cũng đều đẹp như vậy.”

Hàn Cẩm Thư: “.”

Bốn phía xung quanh là một mảnh tĩnh lặng.

Hàn Cẩm Thư nói không nên lời, Dù không muốn thừa nhận nhưng… cô thực sự thích những lời đường mật não tàn mà bạo quân khen cô. Dù sao thì trên đời này có ai mà không thích nghe những lời tốt đẹp chứ.

Một lúc sau, Hàn Cẩm Thư hắng giọng, che giấu niềm vui sướng khi được khen ngợi, giả vờ nghiêm túc nói: “Ý của em là hôm nay em trang điểm rất kỹ càng.”

Các đường nét trên khuôn mặt cô rất mê hoặc, quyến rũ, càng trang điểm đậm càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của cô.

Ngôn Độ: “Chuyện này với chuyện anh hôn em thì có liên quan gì?”

Hàn Cẩm Thư càng nói càng nghiêm túc: “Trang điểm đậm như vậy, em sợ anh ăn hết mỹ phẩm trên mặt rồi rồi bị trúng độc mà chết.”

Ngôn Độ im lặng vài giây, ôm lấy cô, đầu ngón tay mân mê vành tai đáng yêu của cô, nói: “Em trang điểm đẹp như vậy là vì đến công ty tìm anh?”

“Đúng rồi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em đến công ty của anh, em không trang điểm xinh đẹp thì chắc chắn người khác sẽ nói xấu sau lưng anh, nói rằng mắt nhìn của ông chủ bọn họ thật kém… À đúng rồi!”

Nói đến đây, Hàn Cẩm Thư đột nhiên vỗ trán một cái như nhớ ra cái gì đó, vội vàng cầm chiếc hộp cơm trưa ở trên bàn xem còn nóng hay không. Vẫn còn tốt, hiệu quả giữ nhiệt của hộp cơm này không tồi, thức ăn vẫn còn ấm như cũ.

Cô đưa hộp cơm cho Ngôn Độ, nói: “Cái này là em cố ý làm cho anh, đều là thực phẩm tốt cho sức khỏe, giúp làm giảm chỉ số đường huyết. Mau ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”

Ngôn Độ cụp mắt nhìn xuống hộp cơm trong tay cô gái nhỏ, sau đó lại nhướn mi nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô. Một lúc sau anh hơi nhướn mày lên: “Sao đột nhiên em lại tốt với anh như vậy?”

“Bởi vì… bởi vì…”

Hàn Cẩm Thư ấp úng, vắt óc suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng nặn ra được một câu: “Anh là chồng em, em đối xử tốt với anh, yêu thương anh, chiều chuộng anh thì đó cũng là điều đương nhiên mà. Còn cần phải lý do sao?”

Ngôn Độ nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, nhìn cô chăm chú rồi từ từ ghé sát đến, chậm rãi mở miệng nói: “Hàn Cẩm Thư, em giỏi thật đấy, còn dùng câu nói của anh để chặn lại lời anh sao?”

Đôi mắt của Ngôn Độ tràn đầy sự áp bức dễ dàng xuyên thấu vào trái tim con người.

Hàn Cẩm Thư không dám nhìn thẳng, vì để đánh lạc hướng sự chú ý của Ngôn Độ nên cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ ra một kế. Vì thế cô cúi đầu tự mình mở hộp cơm ra, cầm đôi đũa nhanh chóng gắp một cái bông cải xanh đưa đến miệng Ngôn Độ.

Quả nhiên như Hàn Cẩm Thư mong muốn.

Bạo quân hơi sửng sốt.

“Chồng ơi, ăn nào,” Hàn Cẩm Thư cố ý nhẹ giọng, dịu dàng nói: “Em đút cho anh ăn.”

Ánh mắt đen sâu thẳm của Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm, không hề nói một lời nào. Một lúc lâu sau anh mới từ từ mở miệng ra ăn cái bông cải xanh mà cô đút cho anh.

Hàn Cẩm Thư thấy biện pháp này không tồi thì vui mừng khôn xiết, cố gắng không ngừng lại nhanh chóng gắp thêm một miếng cà rốt, một miếng bò bít tết,...

Ngôn Độ đều nhận lấy hết toàn bộ, vừa nắm tay cô vừa ăn hết đồ ăn cô nấu.

Không lâu sau hộp cơm trưa màu hồng mà Hàn Cẩm Thư đang cầm trên tay đã trở nên trống rỗng.

Thấy vậy, Hàn Cẩm Thư cau cau mày, buồn bã nói: “Có vẻ như em chuẩn bị thiếu đồ ăn rồi.” Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Độ: “Anh ăn no chưa?”


Ngôn Độ đưa tay quấn một lọn tóc của cô, nhàn nhạt nói: “Vẫn chưa.”

Hàn Cẩm Thư: “Hay là em lại đặt mua bên ngoài cho anh nhé?”

“Không cần đâu.” Ngôn Độ dùng bàn tay to lớn giữ chặt sau gáy cô, hơi cúi đầu xuống cắn nhẹ vào cổ cô, thanh âm khàn khàn: “Ăn em là được rồi.”

Hàn Cẩm Thư hết nói nổi, đỏ mặt tía tai trách mắng anh: “Ngôn tổng, ở đây là công ty. Phiền anh tỉnh táo một chút.”

Toàn thân Ngôn Độ giống như tường đồng vách sắt vây quanh trói chặt lấy cô. Anh không thể hôn mặt và môi cô, vậy thì chỉ có thể hôn vào vành tai trái của cô thôi.

Lập tức bên tai truyền đến lời dỗ dành, dụ dỗ, anh hạ thấp giọng đáp: “Thư Tình, anh nóng.”

Hàn Cẩm Thư cũng nóng.

Máy sưởi ở đây mở cũng mạnh quá rồi đấy.

Dù thế nào thì cô cũng không thể thoát khỏi Ngôn Độ, cô cảm thấy bản thân mình giống như một khối kem, toàn thân nóng đến mức suýt nữa thì tan chảy trong vòng tay anh.

Trong lúc bối rối cô liếc nhìn thấy sự ngọt ngào trong sự tra tấn của người đàn ông mang đến cho cô.

Bộ âu phục màu đen mặc trên người anh vẫn tỉ mỉ không chút cẩu thả nào, đến cả cà vạt cũng không có lấy một nếp nhăn. Toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hàn Cẩm Thư đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô đã hành động theo ý tưởng của mình. Cô đưa tay ra giật lấy chiếc cà vạt của anh rồi tiện tay ném xuống đất. Tiếp theo là áo vest, áo sơ mi trắng tinh không tì vết của anh…

Cuối cùng, chiếc áo sơ mi đã bị Hàn Cẩm Thư giật hỏng ba chiếc cúc áo ở cổ.

Khi cởi chiếc áo sơ mi ra, lập tức nhìn thấy cơ ngực và cơ bụng săn chắc mạnh mẽ, cùng với hai đường nhân ngư lộ ra, toàn bộ đều thấy mờ mờ như ẩn như hiện. Cùng với khí sắc gợi cảm này thật là muốn lấy mạng người khác nha.

Ngôn Độ cúi thấp đầu xuống muốn hôn môi Hàn Cẩm Thư.

Hàn Cẩm Thư quay đầu trốn tránh nhưng vẫn bị anh khóa chặt môi lại.

Có độc hay không có độc thì Ngôn Độ đều không quan tâm.

Dù cho có một ngày, anh chết vì hôn môi cô thì anh cũng vui vẻ chấp nhận.

Ngôn Độ ôm chặt lấy Hàn Cẩm Thư rồi hôn cô một cách mê luyến, say đắm. Sau khi hôn tới hôn lui thì anh bất người bế cô lên đi về phía cửa.

Khóe mắt Hàn Cẩm Thư nhìn thấy tay anh chạm vào công tắc đèn, bất thình lình nói: “Lần này… có thể không tắt đèn không?”

Ngôn Độ dừng động tác lại như có chút do dự.

Khuôn mặt Hàn Cẩm Thư đỏ lên như sắp hộc máu đến nơi, ôm lấy cổ anh, sau đó lấy hết dũng khí để nhìn vào đôi mắt tràn mờ mịt hoa đào đang bay đầy trời.

Cô hỏi anh: “Hai năm nay, anh vẫn luôn không thích có ánh sáng là bởi vì sợ em nhìn thấy cái gì hay sao?”

Ngôn Độ gắt gao nhìn chằm chằm cô nhưng vẫn không nói gì.

Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên.

Dường như có một hạt giống tà ác đang cắm rễ vào trong lòng cô, nhanh chóng nảy mầm rồi trưởng thành một yêu nữ đốt cháy tứ chi và thì thầm vào tai cô đầy mê hoặc: Hàn Cẩm Thư, mày muốn anh ấy.

Mày muốn chiếm đoạt anh ấy.

Mày muốn chiếm lấy anh ấy hoàn toàn.

Hàn Cẩm Thư khẩn trương đến mức toàn thân phát run, cuối cùng mềm mại cắn môi Ngôn Độ.

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh sợ vào lúc muốn em mà không thể khống chế được, bị em phát hiện ra anh có bao nhiêu sự si mê em sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui